Dạ Mộc đi qua ngã rẽ, đúng lúc nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người từ bên kia cánh cửa mở rộng.
Đôi mắt hắn tối xuống, hắn chậm rãi đến gần, gõ cửa: "Thân ái?"
Á Khắc còn muốn giãy giụa thêm một lát, không nghĩ tới nghe thấy Dạ Mộc xưng hô với Lăng Thanh Huyền thân mật như vậy, nhất thời không biết nói gì.
"Chuyện gì?"
Á Khắc len lén liếc nhìn Lăng Thanh Huyền, phát hiện nàng vẫn là bộ dáng lãnh đạm đó, không có biểu hiện gì đặc biệt.
Trong lòng tràn đầy kỳ quái.
Dạ Mộc nói chuyện với Lăng Thanh Huyền, ánh mắt lại nhìn về phía Á Khắc: "Thẻ kẹp sách của ta mất rồi."
Vốn dĩ hắn cất trong ngăn kéo, hôm nay muốn lấy ra lại không thấy đâu.
Á Khắc cười ha hả: "Chỉ là một cái thẻ kẹp sách mà thôi. Dạ Mộc ca, sao chuyện bé như con kiến vậy mà ngươi cũng phải quấy rầy nữ vương chứ?"
"Không có việc gì thì ta trở về trước."
Bầu không khí như vậy, thật quá xấu hổ.
Á Khắc chạy ra ngoài, bỏ lại Lăng Thanh Huyền cùng Dạ Mộc hai mặt nhìn nhau.
Lăng Thanh Huyền nhìn dáng vẻ buông mi cụp mắt của Dạ Mộc, cảm thấy tiểu gia hỏa càng ngày càng khó nhìn thấu.
"Dạ Mộc."
"Hả?"
Lăng Thanh Huyền thuấn di đến đối diện hắn, nắm lấy mặt hắn: "Dạo này nơi này an tĩnh đi nhiều, ngươi có cảm nhận được không?'
Ánh mắt của thiếu niên có chút mất tự nhiên: "Có chuyện đó sao? Ta thấy vẫn bình thường mà."
Lăng Thanh Huyền nhón chân, hôn nhẹ lên môi hắn, hơi thở dừng lại bên môi hắn một hồi.
"Có vài người hầu mất tích."
Thiếu niên khoanh tay, cơ thể hơi khựng lại trong chốc lát, đôi mắt chếch đi: "Không rõ lắm. Có thể nàng nhớ nhầm."
Người hầu trong cung điện cũng khoảng 30 người, nàng nhìn sơ một lượt liền phát hiện thiếu mất vài người. Càng kỳ quái là nàng không cảm nhận được khí tức của họ.
Cảm nhận được nhịp tim nhẹ nhàng của thiếu niên dưới lớp vải vóc, nàng buông ra.
"Chắc là nhớ nhầm." Lăng Thanh Huyền nói theo lời hắn.
Trước khi nàng kéo dài khoảng cách giữa hai người, thiếu niên ôm chầm lấy nàng: "Thân ái, tại sao nàng lại cảm thấy... ta chỗ nào cũng tốt?"
Lăng Thanh Huyền cảm thấy hắn lằng nhà lằng nhằng, một câu phải chia làm mấy đoạn mà hỏi, cho nên hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ ngươi không tốt sao?"
Thiếu niên cọ cọ quanh cổ nàng: "Không tốt, ta không tốt."
Lăng Thanh Huyền cũng không biết hắn đột nhiên bị làm sao, chỉ vỗ vỗ lưng hắn: "Ta cảm thấy ngươi tốt là được."
Còn cả đống thư kìa, nàng không có thời gian để ôm ấp cả ngày đâu nha.
Nàng bị ôm một lát, rốt cuộc cũng được tự do.
Lăng Thanh Huyền trở lại bàn tiếp tục công việc, Dạ Mộc giúp nàng đóng cửa lại.
Zz, dạo này ngươi cũng thật yên tĩnh hả?
【Bởi vì dạo này ký chủ thật sự rất nghiêm túc làm nhiệm vụ đó mà. 】ZZ ngoi lên, nhìn hiệp ước hòa bình trên bàn, giọng điệu đầy vui sướng.
Cuộc đàm phán với phía nhân loại đã gần xong xuôi, Lăng Thanh Huyền đóng dấu niêm phong, chuẩn bị tìm cơ hội gửi đi.
________________________________________________________________________________
Á Khắc dùng bữa xong, lấy khăn tay lau khóe miệng một cách tao nhã, vừa đứng dậy thì bị Dạ Mộc chặn đường.
"Dạ Mộc ca, có chuyện gì không?"
Bị đôi mắt hổ phách kia nhìn chòng chọc, Á Khắc có chút bất an.
"Qua kia một lát."
Á Khắc không nhúc nhích, thậm chí thấy ánh mắt và giọng điệu Dạ Mộc như vậy, y chỉ muốn trốn đi.
Thế nhưng chân Á Khắc vừa bước được một bước thì họng súng đã kề vào bên hông của y.
Y là nhân loại, rất sợ tử vong.
Xung quanh không có người hầu nào, y có kêu cứu cũng vô ích, chỉ có thể dùng cặp mắt xinh đẹp của mình mà trừng Dạ Mộc.
Hai người đi đến một tầng hầm ngầm cách địa cung không xa. Nơi này bị bỏ hoang, còn chưa bắt đầu được sử dụng.
"Dạ Mộc, rốt cuộc ngươi muốn gì đây?"
Á Khắc bị đẩy tiến lên phía trước, xung quanh tối đen làm y vô cùng khó chịu.
Thiếu niên phía sau không nói gì, chờ đi vào sâu bên trong mới hỏi: "Thẻ kẹp sách của ta đâu?"
"Thẻ kẹp sách gì? Tại sao lại hỏi ta? Ta không biết."
Á Khắc hoảng loạn đến mức không dám quay đầu lại.
Giọng nói tao nhã, trầm thấp như đàn Cello của thiếu niên quanh quẩn bên tai: "Không sao. Gϊếŧ ngươi rồi từ từ tìm cũng được."
Chữ 'gϊếŧ' này khiến Á Khắc xoay người, gương mặt tràn đầy phòng bị: "Dạ Mộc! Ngươi điên rồi!"
Y nhìn súng trong tay thiếu niên, cố thuyết phục: "Chúng ta đều là nhân loại. Ngươi muốn gϊếŧ cũng nên gϊếŧ Huyết tộc mới phải chứ."
Thiếu niên thật khẽ mà cười hai tiếng. Tiếng cười kia quanh quẩn trong không gian, khiến người nghe ớn lạnh.
"Ngươi nói không sai."
Dạ Mộc vừa nói vừa bước ngang qua Á Khắc, duỗi tay kéo mảnh vải đen trên tường xuống.
Bảy cỗ quan tài, bảy Huyết tộc mặc đồng phục giống nhau đang nằm trong đó.
Trên ngực bọn họ, đều cắm cọc gỗ.
Huyết tộc bị đâm trúng, làn da trở nên khô khốc, đường gân xanh tím lộ ra, làm người khiếp sợ.
Bọn họ không chết, mà là bị khống chế.
Á Khắc kinh ngạc: "Người hầu trong cung điện! Dạ Mộc, ngươi..."
Y nói không nên lời, đôi đồng tử vốn thanh triệt của thiếu niên bị thù hận bao trùm.
Một tay giơ súng lên, nhắm vào Á Khắc.
"Ta căm ghét Huyết tộc. Bọn chúng hút máu người, không màng đến nhân mạng."
"Ta căm ghét ngươi. Ngươi lúc nào lượn lờ bên cạnh nàng. Thật phiền."
Thiếu niên cười lạnh. Nụ cười mê người lại đầy nguy hiểm.
"Nàng là của ta, của một mình ta. Á Khắc, thẻ kẹp sách cùng nàng, ngươi đều không được phép chạm vào."
'Đoàng!'
_____________________________________________________________________________
Lăng Thanh Huyền xuống lầu, phát hiện Dạ Mộc cùng Á Khắc đều đi đâu mất.
Thế nhưng khí tức của những người hầu biến mất lúc trước lại xuất hiện một ít. Nàng lần theo khí tức, tìm đến địa cung rồi đi đến một tầng hầm khác.
【Ký chủ, ở đây tối quá à. Không chừng có chuột, có nhện đủ thứ. Hay chúng ta trở về đi?】
Lăng Thanh Huyền lạnh mặt.
Ngươi đang giúp hắn giấu giếm chuyện gì?
【Khụ khụ. Ký chủ, ngươi đang nói ai cơ? ZZ nghe không hiểu.】
Lăng Thanh Huyền xông vào, đập vào mắt là máu tươi vẩy trên mặt đất cùng Á Khắc bị bịt miệng.
"Ưm ưm! Ưm ưm!"
Á Khắc rưng rưng nước mắt, sắc mặt trắng bệch, tay chân bị trói chặt, trên đùi còn thủng một lỗ.
Sau lưng y là những người hầu mất tích.
Trong đó có cọc gỗ trên thân một người hầu rơi xuống đất. Người hầu kia vừa khôi phục làn da vừa xông về phía Á Khắc.
"Ưm ưm!"
Lăng Thanh Huyền giơ tay, bất thình lình bên cạnh có người lên tiếng.
"Nếu nàng cứu hắn, ta sẽ bỏ đi."
Một thân ảnh cao ráo bước ra, Lăng Thanh Huyền nhìn thấy hận ý ẩn nhẫn trên gương mặt hắn, tiếp tục phất tay về hướng người hầu kia, cứu Á Khắc.
Tại khoảnh khắc nàng động thủ, đôi mắt thiếu niên ngập tràn mất mát.
"Ta không phải ngoại lệ duy nhất của nàng. Trong mắt nàng, chỉ cần là nhân loại, nàng đều sẽ không gϊếŧ."
Hắn cuối cùng cũng nghiệm chứng được điều đó.
"Nếu nàng thật sự thích ta, sẽ chỉ giữ lại một mình ta bên cạnh nàng."
Nhưng nàng vẫn giữ lại Á Khắc. Hắn chỉ muốn trở thành người duy nhất của nàng.
Lăng Thanh Huyền cảm thấy hắn bây giờ thật đúng là phát rồ.
Nàng chỉ vào những người hầu kia, hỏi: "Là ngươi làm?"
Giỏi nha! Tiểu gia hỏa mỗi khi trời tối, thừa dịp nàng ngủ, lén lút xử lý người hầu trong cung điện của nàng. Lợi hại à nha!
ZZ cũng không thèm thông báo câu nào. Đã thông đồng trước với nhau rồi à?
【Ký chủ, chỉ khi nhân vật phản diện gϊếŧ người thì hệ thống mới có thể nhắc nhở. Gϊếŧ quỷ hút máu không tính. Ta không phải cố ý giấu ngươi đâu.】
Khỏi giải thích. Tạm thời tuyệt giao.
Lăng Thanh Huyền nghiêm mặt, tiến lên muốn kéo Dạ Mộc, lại bị họng súng chĩa vào.
Lần thứ hai rồi.
Lúc đó nàng nghĩ gì mà giao khẩu súng này cho hắn vậy chứ? Hắn nghịch súng đến nghiện rồi kìa!
"Nổ súng đi."
===============================================================================
Đọc đến đây mới thấm cái gọi là "ác nam không dễ chọc" ╮(╯∀╰)╭