Hệ Thống Xuyên Nhanh: Vai Ác Đại Lão Không Dễ Chọc

Chương 271

Hắn cẩn thận từng li từng tí, cũng cảm thấy kỳ lạ vì thái độ của mình.

Rõ ràng hai người chưa từng gặp mặt, lại cảm thấy vô cùng thân thiết.

"Sư phụ nói đúng." Ánh mắt Lăng Thanh Huyền nhàn nhạt: "Đệ tử cúp máy. Hôm khác lại trò chuyện."

Cuộc gọi bị ngắt, Hàn Hi buồn bã, mất mát, nhìn chằm chằm vào màn hình một hồi lâu mới lưu số điện thoại kia là "Đồ Đệ Nhỏ".

Lần đầu tiên đồ đệ nhỏ gọi cho hắn, hắn lại cho cô ấn tượng xấu mất rồi.

Đại Thi Điếu nói không sai, giọng của đồ nhi thật sự rất êm tai.

Êm tai đến nỗi không muốn cúp máy.

Nhưng mà...

Hàn Hi nhìn căn phòng bệnh trắng toát, ánh mắt ảm đạm, ngã xuống giừng.

Thế giới mạng, cuối cùng cũng không phải là thật.

Lăng Thanh Huyền nhìn rõ từng động tác của hắn, cất điện thoại vào túi.


ZZ, tư liệu của Hàn Hi.

ZZ hơi khó xử: 【Ký chủ, nhiệm vụ ẩn giấu chưa kích hoạt thì không thể cung cấp cốt truyện.】

Nó thật không hiểu, sao ký chủ không bước lại gặp mặt nhân vật phản diện chứ.

Lăng Thanh Huyền khẽ khàng kéo ghế, dời ánh mắt. Một cậu bé cao đang tròn xoe đôi mắt đen lay láy nhìn cô.

Hù chết cô rồi. Đứa nhóc sao đến gần sao chút tiếng động cũng không có.

"Suỵt!"

Cậu bé làm động tác yên lặng với cô, nhỏ giọng: "Anh hai buồn ngủ, đừng làm ồn đến anh hai nha."

Anh hai?

Lăng Thanh Huyền xách bé ra khỏi phòng bệnh.

【Ký chủ! Nó chỉ là một đứa nhỏ, ngươi...】

Có tin ta cắt mõm heo của ngươi không?

【...Tin.】

Nhìn vẻ mặt ngàn năm băng giá của ký chủ, nó còn tưởng cô muốn làm gì đứa bé đó nữa chứ.

Kết quả Lăng Thanh Huyền đi ra ngoài giúp Bạch Tích Khê nộp viện phí xong thì mua cho đứa bé ít đồ ăn vặt.


"Chị ơi, có phải chị thích anh hai của em không?" Đứa bé khoảng chừng mười tuổi, cười híp mắt nói lời  làm người giật thót.

Lăng Thanh Huyền sững sờ, ngồi xuống cạnh bé trên ghế ngoài hành lang.

"Sao em biết?"

Cậu nhóc xé bịch snack, nói như ông cụ non: "Hồi trước cũng có mấy chị xinh đẹp muốn hỏi chuyện về anh hai nên mua đồ ăn ngon cho em."

Coi bộ kinh nghiệm cũng không ít.

Lăng Thanh Huyền nghiêm mặt: "Nếu em gì cũng hiểu hết rồi thì nói đi."

【Ký chủ, dụ con nít không phải dụ như vậy đâu.】ZZ đổ mồ hôi hột: 【Ngươi làm vậy sẽ dọa nó sợ đó.】

Thế nhưng cậu nhóc không sợ chút nào: "Mấy chị gái xinh đẹp đó sau khi biết chuyện thì đều không còn xuất hiện nữa."

Bé con lợi hại vậy sao? Còn có cả hệ thống đuổi ong bướm tự động.

Cậu bé ôm đồ ăn vặt, nói hết thông tin về Hàn Hi.


Hàn Hì, sinh viên năm tư ngành Kỹ Thuật của đại học Lâm Giang. Vừa là sinh viên xuất sắc, vừa là hot boy. Vốn dĩ tương lai rộng mở, tiền đồ như gấm nhưng một ngày trước khi nhận được học bổng du học, bị đẩy ngã từ cầu thang.

Người đẩy hắn không phải ai khác, lại chính là ba của hắn.

Khi đó ba mẹ hắn huyên náo đòi ly hôn, mẹ hắn nɠɵạı ŧìиɦ, ba hắn trong cơn giận dữ, trút hết oán hận lên người hắn.

Ông tìm đến trường đại học, đánh Hàn Hi bị thương khắp người, hai chân bị gãy xương, nhiều chỗ còn vỡ vụn.

Đối tượng nɠɵạı ŧìиɦ của mẹ Hàn là một lãnh đạo của công ty. Ông ta báo cảnh sát bắt ba Hàn, đưa Hàn Hi đến bệnh viện chữa trị. Bởi vì Hàn Hi không phối hợp trị liễu, khiến hai chân đến bây giờ vẫn chưa khỏi hẳn.

Ba Hàn tinh thần bất ổn, bị đưa đến bệnh viện tâm thần. Mẹ Hàn ly hôn thành công, chuẩn bị gả cho người kia nhưng ông ta không muốn bà dẫn theo một đứa con trai tàn tật vào nhà mình.
Ông ta đồng ý chi trả toàn bộ chi phí chữa trị cho Hàn Hi với điều kiện mẹ Hàn phải đoạn tuyệt quan hệ với hắn.

Hợp đồng mẹ Hàn cầm trên tay mới nãy chính là thỏa thuận này.

Một thanh niên tàn tật, lại không có gì để dựa vào, chẳng trách mấy cô gái kia chùn bước.

"Chị ơi, chị có thích anh hai không?" Cậu bé nghiêng đầu hỏi.

Bé tên Hàn Dương, tuy mới mười tuổi nhưng cái gì cũng đều hiểu.

Người đàn ông kia đồng ý để mẹ Hàn dẫn bé theo nhưng Hàn Hi, lại bị vứt bỏ.

Thiếu nữ vẻ mặt lạnh như băng, dưới ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của cậu bé, chậm rãi lên tiếng.

"Về sau không được phép nói cho người khác biết chuyện này."

"Dạ?"

"Đồ ăn vặt của em, từ nay chị bao." Lăng Thanh Huyền hào phóng một lần.

Đôi mắt Hàn Dương sáng lấp lánh: "Chị ơi, chừng nào chị lại tới?"
Bé lấy di động ra, cười nói: "Chị cho em số điện thoại đi."

【...】Đúng là một đứa nhóc lanh lợi! Còn nhỏ mà EQ không thấp chút nào.

Lăng Thanh Huyền cho bé số điện thoại, trước khi đi còn xoa đầu bé: "Anh hai em có chuyện gì, nhanh chóng gọi cho chị."

Hàn Dương ra hiệu OK.

Nhìn bóng dáng mảnh khảnh rời đi, bé nhảy chân sáo vào phòng bệnh.

"Anh hai, sao anh không ngủ trưa?"

Mọi ngày, Hàn Hi sẽ chợp mắt một lát nhưng hôm nay, hắn lại ngồi ngẩn người.

"Không buồn ngủ."

Chàng trai nhìn lên trần nhà, đôi mắt đẹp lập lòa ánh sáng. Trong đầu hắn tràn ngập lời của đồ nhi.

'Đang nhớ anh.'

Hắn cũng rất nhớ cô.

"Anh hai, mới nãy có một chị rất xinh đẹp đứng ở ngoài á, còn hỏi em chuyện của anh nữa."

Vẻ mặt Hàn Dương đầy đắc ý. Hàn Hi nhìn đồ ăn vặt trong tay bé cũng đoán được. Đây cũng là không phải chuyện gì lạ.
"Về sau ít tiếp xúc với người lạ."

Hàn Dương ngoan ngoãn gật đầu.

Dù sao chị xinh đẹp cũng nói từ nay bao bé đồ ăn vặt, bé sẽ chỉ tiếp xúc với chị xinh đẹp.

____________________________________________________________________________

Bạch Tích KHê tỉnh lại liền chạy tới hỏi bác sĩ Lăng Thanh Huyền đi đâu.

Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, cô ấy nhìn thấy thiếu nữ kia đỡ mình.

Có người xinh đẹp lại tốt bụng.

Có người tuy đẹp nhưng lòng dạ rắn rết.

Đó là một cô gái khác hoàn toàn với những người cô ấy từng biết.

Cô ấy muốn cảm ơn Lăng Thanh Huyền nhưng bác sĩ cũng không biết thiếu nữ kia đi đâu.

Chỉ hi vọng lần sau có thể may mắn gặp lại.

Bạch Tích Khê trở về trường, vào lớp ngồi còn chưa nóng ghế, đã có mấy nam sinh ở bên ngoài cười nói: "Bạch Tích Khê, có người tìm cậu."
Bạch Tích Khên không nhúc nhích, nhìn chằm chằm mặt bàn.

Nữ sinh ngành Kỹ Thuật chỉ có ba người, có thể nói là ba bông hoa giữa rừng gươm. Đáng tiếc Bạch Tích Khê cả ngày lầm lầm lì lì nên không được mọi người ưa thích.

Nghe thấy tiếng cười của mấy nam sinh đó, trong lòng Bạch Tích Khê hơi bất an.

Rốt cuộc có người không kiên nhẫn được mà tới đứng trước bàn cô ấy: "Bạch Tích Khê, làm bạn gái của tôi đi."

Cô ấy còn tưởng rằng mùa xuân của mình đã đến.

________________________________________________________________________________

Mái tóc sơ rối của Lăng Thanh Huyền được chăm sóc một thời gian bất đầu trở nên suôn mượt. Cô lấy dây buộc tóc cột đơn giản lên, chiếc cổ trơn bóng dưới ánh đèn như thể phát ra ánh sáng.

Làm bài, làm bài, sắp kiểm tra rồi!

"Lầm Điềm, lúc trước không phải cô nói muốn để dành tiền sao? Dạo này thấy cô rảnh rỗi hẳn nha. Dành dụm được bao nhiêu rồi?"
Hoàng Đóa Đóa ngứa mắt dáng vẻ học hành chăm chỉ của cô, bắt đầu châm chọc.

Lăng Thanh Huyền vừa lật sách vừa nhàn nhạt trả lời: "Nhiều hơn cô."

"Giỏi thì lấy ra thử coi! Chỉ biết nói suông!" Hoàng Đóa Đóa cầm mỹ phẫm dưỡng da đắt tiền, bôi lên gương mặt thức khuya dậy sớm.

Lăng Thanh Huyền lười đôi co với cô ta, không thèm để ý.

"Nè, bà biết không? Hóa ra trường chúng ta thật có hot boy. Hôm nay, tui nghe mấy chị khóa trên kể."

Hôm nay, hai người bạn cùng phòng nhiều ngày không thấy mặt cuối cùng cũng xuất hiện. Bọn họ đang cầm điện thoại, sôi nổi thảo luận.

"Coi đi! Chị ấy share ảnh qua cho tui đó. Chỉ thấy một bên mặt nhưng cũng đã đẹp trai rạng ngời rồi á!" Vành tai dưới mái tóc đen nhánh khẽ nhúc nhích, ánh mắt lạnh lùng dời khỏi trang sách.
================================================================================

Ai thắc mắc sao mình lại để Hàn Dương gọi Hàn Hi là "anh hai" thì xin giải thích luôn là mình ở miền Nam, gọi anh cả là anh hai nha ^_^

Bình Luận (0)
Comment