Hệ Thống Xuyên Nhanh: Vai Ác Đại Lão Không Dễ Chọc

Chương 4

Edit: Ochibi

Linh kiếm kia tự động công kích sinh thú, mặt khác mấy người họ thoát ly nguy hiểm, bọn họ thấy y quyết nữ tử nhẹ nhàng ngừng ở giữa không trung, trong mắt không hề cảm thấy tia sáng, mà nàng thế nhưng miệng không cần niệm kiếm quyết, kiếm kia vẫn có thể tùy tâm công kích.

Lực trên người Lâm Nhạc biến mất, sau khi nàng ta rơi xuống đất chân mềm nhũn liền ngã trên mặt đất, Tề Viện không biết tiếp được nàng ta khi nào, âm thanh mềm nhẹ an ủi, “Sư muội, muội không sao chứ?”

“Không, không có việc gì.” Vừa mới…… động tác Lăng trưởng lão thật là lợi hại!

Mấy người khác cũng nhìn chằm chằm Lăng Thanh Huyền đạp gió, cánh tay nàng chỉ nhẹ nhàng vung lên, sinh thú kia mãn thể liền đầy thương tích, ầm ầm ngã xuống đất.

Nơi này tĩnh lặng không tiếng động, chỉ có đống lửa củi bùm bùm vang.

【 Ký chủ, cô vừa mới soái ngây người a! 】ZZ nhịn không được vỗ tay, thuận tiện giúp nàng lần nữa nhận biết một chút mấy đứa đệ tử trước mặt.

Vừa mới sống còn, nếu không phải Lăng Thanh Huyền kịp thời xuất hiện, bọn họ đã sớm mất mạng.

Chu Phong kích động khiến miệng vết thương kéo ra, “Đa tạ Lăng trưởng lão!”

Trần Hâm đè hắn lại, cho hai bọn hắn băng bó miệng vết thương, Diệp Tây thấp đầu, không dám ngẩng lên, Lâm Nhạc thở hì hục, sống sót sau tai nạn làm đầu nàng ta trống rỗng.

Lăng Thanh Huyền không phản ứng, tìm chỗ sạch sẽ nửa ngồi nghỉ ngơi.

Quá yếu, nàng hiện tại đã có thể giết chết Tề Viện.

【 Ký chủ bình tĩnh một chút, nữ chủ không thể giết! Nếu nữ chủ chết nhanh như vậy, thế giới này sẽ sụp đổ ngay. 】

Ngày ngày đi khuyên nhủ, ZZ cảm thấy mình cần thuốc trợ tim cực hiệu.

Cử chỉ Lăng Thanh Huyền so với lúc xưa càng xa cách làm Tề Viện hơi nghiến răng cấm, nàng ta vừa mới lâm trận bỏ chạy, chắc là không bị người khác thấy?

Lâm Nhạc bên cạnh đã ngủ, Tề Viện đẩy nàng ta ra, đi tìm Lăng Thanh Huyền.

“Lăng trưởng lão, ta còn tưởng rằng trưởng lão tìm không thấy đường trở về, lần này ít nhiều do trưởng lão, chúng ta mới được cứu, đợi sau khi trở về ta nhất định nói tốt với thúc thúc, để thúc thúc thưởng cho trưởng lão.” Lời trong lời ngoài đều hiện rõ thân phận và phân lượng mình trong lòng môn chủ, Tề Viện tới đây chủ yếu là cách ứng nàng.

“Câm miệng.” Đôi mắt Lăng Thanh Huyền cũng chưa mở, lông mi nàng dài mà cong dưới ánh lửa chiếu rọi lay động nhảy múa, nhìn như không nhiễm phàm trần, phàm trần lại nhịn không được muốn nhiễm nàng.

Tề Viện nắm chặt tay, một chút cũng không muốn thừa nhận khí chất trên người Lăng Thanh Huyền, “Trưởng lão vừa mới…… Nói cái gì?”

“Ồn ào.”

Nếu nàng ta không phải nữ chủ, Lăng Thanh Huyền căn bản lười nói một chữ cùng nàng ta, chờ thời điểm Tề Viện lại muốn đáp lời, phát hiện Lăng Thanh Huyền đặt kết giới cho chính mình, nghe không thấy nhìn cũng không thấy.

ZZ ở trong không gian cười lăn lộn, thế giới này ký chủ thật lợi hại, tức chết người không đền mạng, ánh mắt kia của nữ chủ muốn cắn chết ký chủ lắm rồi.

Tề Viện xám xịt trở lại bên Lâm Nhạc, âm thầm tức giận, lần này thế nhưng bị Lăng Thanh Huyền lợi dụng làm nổi bật, nàng ta biết ngay cái lão bà này căn bản là muốn độc chiếm sở hữu truy phủng.

【 Hảo cảm của Phong Giác +5】

【 Ký chủ! Phong Giác lại bị cha mẹ hắn đem bán! 】

Bán thì bán, tự nhiên gia tăng hảo cảm làm gì.

ZZ lúc kinh lúc rống, Lăng Thanh Huyền mở mắt, sắc trời đã sáng, lại tìm cái bí cảnh tống mấy đứa tiểu hài tử vào, nàng liền có thể tự mình đi chơi.

Từ từ, hình như ZZ vừa rồi nói gì đó.

【 Lần bán này chính là cốt truyện bên trong phủ Minh Chủ, cũng chính là trong nhà nam chủ Mộ Lâm, võ lâm minh chủ mua Phong Giác xấp xỉ tuổi Mộ Lâm, chính là vì tránh báo thù. 】

Lão nhân kia rất có ý tưởng, lần báo thù này toàn bộ phủ bọn họ dường như không có lưu lại người sống.

Cũng chính là bởi vì ra chiêu ly miêu đổi Thái Tử này, Mộ Lâm mới giữ được mạng, thành công bái sư Càn Khôn Môn.

Ở trong cốt truyện, phủ Minh Chủ không đến nửa ngày đã bị kẻ thù diệt, Phong Giác bị buộc đến rơi xuống vách núi, vừa lúc được Tề Viện cứu, bởi vì ngọc bội trên người Phong Giác, Tề Viện cho rằng hắn là con trai minh chủ.

25/1/2020
Bình Luận (0)
Comment