Ngày qua ngày, khí hậu bên ngoài bắt đầu ấm dần lên. Chớp mắt đã đến mùa xuân, trăm hoa đua nở.
Vết thương ở vai trái đã hoàn toàn bình phục. Đoàn Ngọc nhẹ tay nhẹ chân bước xuống giường, cầm lấy chậu rửa mặt, cúi đầu, lòng do dự 1 lúc lâu. Trước sau cũng ko có can đảm nhìn mặt mình trong đó.
Giây lát, Cậu thần sắc ảm đạm từ từ bước ra ngoài phòng.
Phàn Chân Tường chỉ cần trong phòng có chút động tĩnh là tỉnh lại ngay. Hắn ngồi ở mép giường đợi cửa phòng lần thứ 2 mở ra. Một lúc sau đã thấy thiên hạ bê 1 chậu nước vào phòng.
Hắn ngẩng đầu, ánh mắt ôn nhu như nhìn xuyên qua nửa gương mặt đang được che đậy kia. Thiên hạ cố tình dùng tóc che lại. “Đến đây” Nửa gương mặt bị hủy đã giúp cậu nhận ra được nhiều điều.
Đoàn Ngọc đưa cho hắn 1 cái khăn ấm. Cậu ko nói gì cả, chỉ đang làm việc để chứng tỏ là mình ko hề ăn ko ngồi rồi, mặt dày mày dạn mà nhận ân huệ của hắn.
Phàn Chân Tường cầm lấy khăn. Bất giác giơ tay chạm vào vết thương của cậu. Thấy người trước mặt mình bỗng hoảng sợ lui ngay về sau, rồi nhanh chóng chạy trốn ra khỏi phòng ──
「Rầm!」
Đoàn Ngọc dựa vào cửa thở dốc. Cậu chầm chậm đưa tay chạm vào vết sẹo. Đầu cũng từ từ cúi thấp xuống, xong lại khấp khiểng đi vào trù phòng.
Phàn Chân Tường cũng từ từ bước ra ngoài cửa. Nhìn thân ảnh đang dần mất khỏi mắt mình kia mà ko khỏi thở dài ── Đến tột cùng là cậu muốn xem hắn như người xa lạ đến lúc nào nữa đây.
Trong phòng bếp, Đoàn Ngọc lặng lẽ làm thức ăn, thêm củi, gánh nước. Sáng sớm đã bắt đầu làm việc. Đợi đến khi đâu vào đấy, cậu mới ra khỏi phòng, tự xem mình là hạ nhân, để mọi người sai bảo. Chịu khó đến độ bọn người hầu trong nhà này đến nay vẫn chưa nhận ra thân phận thật của cậu.
Mọi người cũng dần quen với sự thay đổi trong mấy ngày nay này ──
“Tên ăn mày gia mang về thật siêng năng nha. Ngày nào cũng đến phòng bếp giúp việc cả. Kia dù đi đứng ko tiện lắm, nhưng cũng ko vướng chân vướng tay là bao.” Thanh Y mặt mày tươi rói khen ngợi tên ăn mày đã giúp nàng ko ít việc vặt.
Đầu bếp liền liếc nha đầu này 1 cái, khuyên nhủ: “Nói vừa vừa thôi, cô ko sợ chủ tử nghe được àh?!”
“Sợ cái gì, là thấy sao nói vậy mà.” Thanh Y nhún nhún vai. Nghĩ thầm chủ tử của nàng chắc ko phải đem 1 tên ăn mày về làm thiếu gia chứ. Trong nhà này có ai mà ko tiện thể sai bảo tên ăn mày xấu xí kia đâu. Đến thím Lưu phụ trách giặt quần áo còn được thể bảo nó đi phơi xiêm y dùm mà.
“Tên ăn mày xấu xí kia ngủ trong phòng chủ tử. Là gia nhận nhầm người thôi. Nhìn thử xem, cái tên đó cứ sợ hải rụt rè, có điểm nào giống với Đoàn công tử yểu mạng kia đâu.”
Haiz, nàng nhớ đến Đoàn công tử lúc còn sống rất chấp nhất, thái độ đối với gia lại tệ ko thể tả. Đã thế còn dám làm ra chuyện phóng hỏa giết người nữa kia chứ.
Chết là đáng lắm!
“Gia của chúng ta đã sắp trở lại như cũ. Chắc cũng đã tám chín phần thừa nhận cái chết của Đoàn công tử. Rồi cũng sẽ nhận ra tên ăn mày kia ko phải là cùng 1 người mà buộc hắn giúp việc thôi.”
“Cô đừng quên 1 việc, gia gọi hắn là Đoàn nhi đó” Đầu bếp nhắc nhở Thanh Y, “Chúng ta làm hạ nhân thì nên tân thủ bổn phận của mình mới đúng ah.”
Thanh Y làm như ko nghe thấy mà bĩu môi, “Ta đi gọi mọi người đến dùng bữa.” Nàng bước vội ra khỏi bếp, bỗng giật mình mở miệng gọi: “Gia…” Thầm cảm thấy hỏng rồi. Những lời mình vừa nói đều đã chạy vào tai của gia hết rồi.
Phàn Chân Tường vẫn điềm nhiên như cũ, thầm áp chế xúc động trong lòng mà hỏi: “Đoàn nhi đâu?”
Thanh Y thấy gia ko hề trách cứ thì an tâm mà cười nói: “Nô tỳ vừa thấy hắn và Chân Nhi đang quét sân trước phòng tiểu thư ạh.”
Nghe xong, Phàn Chân Tường trong lòng buồn bực men theo lối nhỏ mà tìm người.
***
Từ xa đã thấy thiên hạ đang cầm chổi quét quét khoản sân lót đá. Là cố ý tránh dùng bữa cùng mọi người. Chuyện này hắn đã thấy 1 vài lần. Người càng lúc càng cách biệt.
Lòng chứa nhiều tâm sự nên cậu ko muốn tiếp xúc với ai cả. Mà ngầm đồng ý làm nô tài hầu hạ hắn, tự xem mình như nô tài tùy hắn sai bảo. Phàn Chân Tường cũng đang thầm bực mình bọn người làm trong nhà chẳng biết tôn ti gì cả.
Bước lên phía trước, dù đã rõ nhưng vẫn cố tình hỏi: “Muội ăn cơm chưa?!”
“Muội ăn rồi nha, nhưng ca ca vẫn còn chưa ăn đó.” Phàn Chân Nhi đang ngồi xổm cạnh ca ca chơi chơi mấy hòn đá vụn: “Đại ca ca cũng đi ăn cơm hả? Ca ca nói ko đói bụng.”
“Àh, giờ thì ko đói, đợi lúc đói, chỉ sợ sẽ chẳng có ai dọn cho mà ăn đâu.” Phàn Chân Tường cố ý ám chỉ.
Đoàn Ngọc cứ cắm cúi quét sân, mặc cho bụng đói kêu vang, cũng ko chịu ngồi chung bàn ăn cơm cùng những người khác. Cậu sợ bị người khác nhận ra, thậm chí còn bảo Chân Nhi cho nha hoàn tùy thân tránh xa ra nữa.
Không thể mặc kệ cảm giác áp bách đang ở cạnh bên, Đoàn Ngọc hoảng hốt lui ra cố gắng giử khoảng cách an toàn. Sau đó quay về phía nam nhân hỏi: “Gia có chuyện gì dặn dò sao?”
“Không có gì cả. Chỉ là thật ko nỡ nhìn ngươi làm mấy chuyện này.” Phàn Chân Tường nhìn chăm chăm vào bóng dáng đơn bạc của cậu. Thật rất xúc động, cứ muốn kéo cậu vào lòng mà yêu thương.
Buồn bực, Phàn Chân Tường cũng ngồi xuống cạnh bên Chân Nhi mà khen ngợi: “Hôm nay muội buộc hai búi tóc thật đẹp nha.”
Phàn Chân Nhi mỉm cười thật khờ dại, ngẩng đầu lên đong đưa mái tóc nói: “Trên tóc còn có cài hoa nhỏ nữa đó. Là đại ca ca mua cho. Ca ca cũng thật tốt nha.”
“Hôm nay ta lại mua cho muội nữa được ko?”
“Được chứ, được chứ!”
“Muội làm giúp ta 1 chuyện, ta liền mua hoa nhỏ cho muội ngay. Còn có cả xiêm y nữa nha.”
“Thật hả? Được được.” Phàn Chân Nhi gật đầu lia lịa.
Đoàn Ngọc nhất thời quay đầu lại. Cậu bực mình ko biết nam nhân muốn Chân Nhi làm chuyện gì?
“Nhưng, đừng nói cho ca ca biết ta muốn muội làm gì nha.” Phàn Chân Tường ngẩng đầu nghênh lại bộ dáng kia, thấy cậu đang giật mình. Chắc chắn là rất tò mò rồi.
“Àh, ko để cho ca ca biết….” Bé hơi do dự.
“Muội đồng ý ko?”
Phàn Chân Nhi nghĩ nghĩ: Muốn…. có hoa nhỏ, còn có xiêm y nữa. Nhưng bé thích nói chuyện với ca ca. “Ko để ca ca biết ah, vậy sẽ có hoa nhỏ và xiêm y thật đẹp….”
“Ừh, đừng nói là ta muốn muội làm chuyện gì.”
“Được.” Bé gật gật đầu, đồng ý với lời dặn của đại ca ca.
Phàn Chân Tường cảm thấy hài lòng vì bé rất ngoan. Thế là hắn thì thầm vào tai bé mấy câu gì đó.
Phàn Chân Nhi lại tiếp tục gật đầu lia lịa, xong liền chạy như bay ra khỏi sân.
“Người muốn nó làm chuyện gì?” Đoàn Ngọc vẻ mặt khẩn trương hỏi. Lòng tự nhiên lại sinh ra mong muốn bảo vệ. Nhất thời quên mất nam nhân này là người tốt hay xấu, chỉ lo sợ Chân Nhi bị lợi dụng.
“Ngươi nói thử xem, ta muốn Chân Nhi làm chuyện gì?” Phàn Chân Tường bước đến, vén tóc cậu lên. Lúc này người ko còn né tránh hắn nữa.
“Ngươi đối với Vân nhi, Chân Nhi đều rất tốt. Ta thật hâm mộ các muội ấy có thể dễ dàng gần gũi ngươi.” Toàn bộ mặt của cậu đều lộ ra, vết sẹo xấu xí đã bắt đầu nhạt dần, còn lại chỉ là làn da trắng nõn mà thôi. Cậu đẹp quá…..Ko còn sự kêu ngạo, cậu trở nên e dè. Hắn phải làm sao để cậu có thể tự nguyện gỡ xuống phòng bị đây.
Hắn kìm ko được mà vuốt nhẹ má cậu, lướt môi hôn lên vết sẹo. Nhụ hôn nhẹ tựa lông chim quét qua nhưng như chạm vào đau đớn tận sâu trong lòng: “Hiện giờ ta thương ngươi còn sâu đậm hơn cả trong quá khứ….”
「Bịch!」Buông nhẹ tay, cán chổi rơi xuống đất
Cõi lòng đầy vơi bỗng nghẹn ngay cổ họng. Đoàn Ngọc ko thể tin được những gì nam nhân vừa nói bên tai ──
Âm thanh thật dịu dàng ấm áp kia như muốn gọi dậy tình cảm nơi cậu. “Đừng trống tránh ta nữa, đừng giả vờ xem ta là người xa lạ nữa. Ngươi biết rõ ta muốn gì mà.”
Cả người run lên mạnh mẽ, cậu giật nảy mình đẩy lòng ngực rộng lớn của nam nhân ra. Buồn bã nói: “Thứ ngươi muốn, ta ko thể cho được.”
Phàn Chân Tường bất động như núi, vẫn thật vững chải đứng trước mặt cậu, kiên trì nói: “Ngươi thừa sức để cho.”
Lòng đang dậy sóng dữ dội. Đầu chỉ còn quanh quẩn lời nói vô cùng thân thiết của nam nhân: Hiện giờ ta thương ngươi còn sâu đậm hơn cả trong quá khứ ──
“Ngươi ko nên để ta day dứt đến chết?” Cậu từ từ cúi thấp đầu. Ko còn mặt mũi nào nhìn người ta. Nam nhân đã vạch trần lời dối trá, trực tiếp đòi cậu 1 mảnh nhiệt tình.
Phàn Chân Tường cười cười, “Ta chỉ muốn ngươi chấp nhận ta mà thôi.”
“Đến soi gương ta còn ko dám. Dáng vẽ hiện tại của ta giờ ra sao đây. Ngươi muốn ta chấp nhận lòng tốt của ngươi. Ngươi cho là ta và ngươi đều đồng tình?!” Cậu nghiêng đầu, mắt mở to dần chuyển sang đỏ hoe.
“Chỉ có ngươi ko dám. Nếu ko như vậy, ngươi đã ko để cho ta chờ đợi. Ngươi có khiếm khuyết, ta tự có thể lắp đầy nó.” Lấy từ trong lòng ra 1 cái khăn tay đưa đến trước mặt cậu. “Còn nhớ ko, đây chính là tình ý ta trao ngươi. Bên trong có tóc của ngươi. Ta vẫn mãi mang bên người.”
Gương mặt trung hậu thành thật càng lúc càng mơ hồ. Đoàn Ngọc cúi đầu, buồn bã hỏi: “Khăn đã cháy 1 góc, ngươi còn giữ làm gì.”
“Tâm ý của ta vẫn ko hề thay đổi. Là luôn dành trọn cho ngươi.”
“Ta không cần.” Cậu dù chết cũng ko nhận là hình ảnh của nam nhân đã sớm chiếm ngự lòng mình. Cậu vọng tưởng được mãi ở bên cạnh hắn từ rất lâu rồi. Trong cuộc sống cũng đã sớm chấp nhận hắn, cam tâm tình nguyện hầu hạ, dù bị bọn người hầu la mắng sai bảo ra sao cũng chẳng hề gì.
Nhưng cậu chỉ có thể dùng cách thức này để thương thầm hắn mà thôi. Nam nhân chết tiệt ko thể nào xóa đi vết sẹo này của cậu được: “Ta là tội phạm giết người…. Cảm tình của ngươi dù thế nào đi nữa cũng ko thể thay đổi được chuyện này.”
Cậu cúi người nhặt chổi lên, mang theo 1 phần tự ti và áy náy. Khập khiễng rời đi.
Là cậu đáng bị như thế, là quả báo…. Phải kéo dài cuộc sống làm trò cười trước mặt kẻ khác. Trước kia là sống trong phúc mà ko biết hưởng, giờ hối hận cũng đã quá muộn rồi.
“Ta vốn không xứng…” Cậu giơ tay, lau đi giọt lệ nơi khóe mắt. Vết sẹo trên mặt, là cậu ko xứng….
Phàn Chân Tường nhìn cậu đi đứng khó khăn càng lúc càng rời xa mình. Là ko xứng nên mới cự tuyệt hắn sao.
Lòng đau xót, hắn ngẩn ngơ tự hỏi: “Ngươi còn muốn làm khổ mình đến bao giờ…. Cuối cùng là đến khi nào ngươi mới bằng lòng toàn tâm toàn ý chấp nhận ta….” Hắn chịu ko được mà tiến lên đuổi theo. Hắn sợ cậu sẽ lặng lẽ rời khỏi nhà này, rời khỏi cuộc đời của hắn.
“Ai nói ngươi không xứng, ta chỉ muốn trái tim của ngươi mà thôi.” Nắm chặt lấy khăn tay, lúc trước cậu tràn đầy cự tuyệt, giờ vẫn như cũ chỉ có cự tuyệt.
“Ngươi ngốc…”
***
Thần sắc ảm đạm ngồi bên mép giường, Đoàn Ngọc ôm lấy chăn bông vào lòng, cúi đầu nhẹ nhàng ngửi lấy, tham lam cảm thụ hơi thở của nam nhân còn lưu lại.
Cậu chỉ có thể lén làm chuyện này để làm vơi đi tình cảm của mình dành cho người ta. Nhưng mỗi ngày 1 qua chỉ nhận lại trong cậu là nhịp tim đập loạn và sự hối hận vô cùng.
“Ta là thằng ngốc…” Hơi khép hờ mắt, trong đầu như hiện ra nụ cười hiền lành của nam nhân. Nhớ đến hắn đã đối xử với mình thật tốt, trước sau như 1. Cậu liền thay hắn cảm thấy thật ko đáng giá chút nào.
Bỗng, 「Rầm rầm rầm ── 」
Không biết là ai gõ cửa mạnh như thế, Đoàn Ngọc hơi giật mình, tay chân luống cuống sửa chăn bông lại ngay ngắn rồi mới trở ra mở cửa. Mắt bỗng hoa lên, một thân thể mềm mềm cùng đầu tóc đâm thẳng vào người khiến cậu lảo đảo gần như té xuống.
“Chân Nhi?”
Phàn Chân Nhi chớp chớp đôi mắt to đang lưng tròng nước, thật đáng thương khóc lóc: “Ca ca, muội té ngã.”
“Chỗ nào bị đau thế?” Đoàn Ngọc nghe vậy liền ngay lập tức kiểm tra xem bé có bị thương hay ko, sẵn tiện phủi phủi bụi đất đang bám trên người bé, lại hỏi: “Hồng Tụ không đi theo muội sao?”
“Tỷ tỷ đang ăn cơm ở phòng bếp. Đại ca ca muốn muội nói với tỷ ấy là muốn tìm 1 tỷ tỷ khác đến làm việc. Như thế thì ca ca mới có thể chơi với muội nhiều hơn.” Bé thoáng 1 cái đã quên giữ mồm giữ miệng.
Đoàn Ngọc giật mình, nhất thời hiểu được thì ra nam nhân muốn Chân Nhi truyền lại những lời này.
Bất quá, nam nhân muốn tăng hay giảm người làm cũng chẳng liên quan gì đến cậu. Cậu muốn làm vài việc lặt vặt. Tuy là đi đứng bất tiện, nhưng cũng ko thể để người khác xem thường mình 1 chút hữu dụng cũng ko có.
“Rồi sau đó?”
“Muội muốn tìm ca ca thì bị té ngã” Bé vén ống quần lên rồi xuýt xoa: “Hoa nhỏ của muội bị rơi ra.”
Đoàn Ngọc thấy ống quần bé bị rách 1 lỗ lớn, đầu gối cũng bị xây xướt.
Cậu khéo 1 cái ghế cho bé ngồi lên, sau đó đi vào trong lấy thuốc mỡ xoa xoa chỗ bị thương cho bé. Ko ngừng dặn dò: “Sau này cẩn thận chút, đùng chạy lung tung biết ko?”
“Hoa nhỏ của muội… bị hư rồi.” Bé buồn bã. Chỉ tiếc đồ, mặc kệ đầu gối bị thương.
“Ta sẽ giúp muội sửa lại, muội đừng khóc nha.”
“Thật ko?”
“Thật mà.”
Phàn Thực Nhi liền mỉm cười: “ca ca đối với muội tốt quá.”
“Đương nhiên tốt với muội rồi.” Bé thật đơn thuần, dụ dỗ 1 chút là nín khóc ngay. “Muội đợi ta 1 chút, ta đi lấy xiêm y khác cho muội thay.”
“Dạ.” Bé ko ngừng gật đầu, ngoan ngoãn chờ ca ca trở về.
Đoàn Ngọc khập khiễng bước ra khỏi phòng. Bỗng phát hiện Thanh Y và Hồng Tụ đều đang đứng ở hành lang. Nghĩ thầm chắc cả hai đang quan tâm đến Chân Nhi.
Cậu liền cúi đầu xuống, cố ý tránh đi tầm mắt của hai người họ.
Hồng Tụ liền gọi: “Đoàn công tử, ngài khoan hãy đi.”
“Có chuyện gì sao?” Cậu dừng lại.
Trong chớp mắt, Thanh Y thấy vậy mà quỳ ngay xuống.
“Hở!” Cậu hoảng hồn lảo đảo mấy bước. “Cô đang làm gì vậy?”
“Đoàn công tử, gia muốn đuổi việc Thanh Y. Xin ngài hãy nghĩ cách nào đó giúp cho cô ta ở lại đi. Cô ta đã biết sai rồi, tuyệt đối sẽ ko tái phạm nữa đâu.”
Đoàn Ngọc nghe xong chẳng hiểu gì cả, hơi tò mò hỏi: “Thanh Y phạm sai lầm gì thế?”
“Là cô ta ko kiềm được miệng, nói năng lung tung bị gia nghe được. Hơn nữa mấy ngày nay mọi người cứ hết sai bảo ngài làm chuyện này chuyện nọ, chọc cho gia phật ý” Hồng Tụ luôn cảm thấy ko ổn, đã lén báo cho mọi người biết tên nô tài gia cứu về thật ko đơn giản. Ấy vậy mà chẳng ai chịu nghe cả.
“Mọi người trong nhà đã chọc giận gia rồi. Bình thường ngài ấy rất đúng mực. Này thật ko xong, là gia muốn giết gà dọa khỉ nên mới bảo Thanh Y rời đi. Nên làm thế nào mới tốt đây?”
Thanh Y cũng gắp đến độ ko biết làm sao.
Nàng nài nỉ: “Đoàn công tử, sau này ta sẽ ko dám nữa…. Ko dám nói ngài là tên ăn mày, ko dám sai bảo ngài làm chuyện gì nữa. Cầu xin ngài xin thương xót, đừng để gia đuổi ta đi mà.”
Đoàn Ngọc giật mình hiểu ngay, cậu tình nguyện làm việc để trả nợ cho nam nhân, ko ngờ lại gây sóng gió như thế.
“Ta không muốn nhận ko ân huệ rồi cứ ăn ko ngồi rồi mãi như thế nên mới tự nguyện làm việc. Này chẳng liên quan gì đến các người cả. Huống chi, hai cô nói ko sai. Là ta xấu.” Người ta cười nhạo cậu, cũng là chuyện bình thường thôi.
Cậu ko khỏi cười khổ: “Các người tìm nhầm người rồi. Chuyện này hẳn là phải đi cầu Phàn gia mới đúng.” Dứt lời cậu quay lưng bỏ đi.
Hồng Tụ lập tức chạy lên, cầm lấy ống tay áo của Đoàn công tử mà tiếp tục cầu tình: “Đoàn công tử, có lẽ ngài ko biết. Gia một khi đã quyết định chuyện gì thì sẽ ko thay đổi bao giờ đâu. Nếu ko, đã chẳng phải Chân Nhi tiểu thư đến truyền lời rồi. Ta nhìn thấy được, gia bất cứ chuyện gì cũng đều nghe theo ngài cả. Xin ngài trước mặt gia nói vài lời, cho Thanh Y 1 cơ hội sửa sai đi mà.”
Đoàn Ngọc cảm thấy rất khó xử, “Ko phải ta ko muốn giúp, ta chẳng qua cũng chỉ là 1 tên khuất cái ăn ko ngồi rồi, ko phải là chủ tử của các người.”
“Đoàn công tử…” Thanh Y nước mắt lưng tròng, nắm lấy vạt áo cậu. “Kính xin ngài thương xót….”
Nhất thời, Đoàn Ngọc ko đành lòng nhìn nàng như vậy. “Cô đứng lên đi, chờ Phàn gia trở về, ta sẽ cầu tình thử xem. Trong nhà vẫn còn rất nhiều chuyện cần các người làm mà.”
“Thật tốt quá, cám ơn Đoàn công tử.”
Hồng Tụ lập tức đỡ Thanh Y đứng dậy, nhìn ko được mà mắng: “Để xem sau này cô còn ăn nói lung tung nữa ko. Ta đẽ sớm cảnh báo rồi mà. Bất luận gia có nhận nhầm người hay ko, thì Chân Nhi tiểu thư chính là muội muội gia nhận nuôi. Đoàn công tử đương nhiên trở thành thiếu gia.”
“Hồng Tụ, ta đã biết sai rồi.” Thanh Y vẫn thấy lo sợ ko yên. Nàng chỉ sợ Đoàn công tử cầu tình ko được. Ngày mai gia sẽ đuổi mình đi.
—————-
Nữa đêm, Phàn gia phá lệ vẫn chưa về, Đoàn Ngọc đứng ngồi ko yên mà chờ đợi. Đầu cứ ko ngừng nghĩ cả ngàn lý do về sự chậm trễ kia. Chắc là đến phủ nào đó làm khách, hay là đã đi trăng hoa gì đó rồi?
Bỗng tay bị kim đâm đau nhói, Đoàn Ngọc thầm bực: “Suy nghĩ lung tung gì ko biết!”
Việc vừa xảy ra xong thì bọn người hầu trong phủ đối với cậu thật rất mực cung kính. Cứ đem cậu làm chủ tử mà hầu hạ.
Việc nào cũng ko cho cậu động đến ngón tay. Mà cậu cũng chẳng muốn ăn ko ngồi rồi. Thế là nhớ đến Vân Nhi lúc xuất giá vẫn còn để dụng cụ thêu thùa ở nhà nên dùng nó mà thêu chút phong cảnh chim muôn cũng được lắm. Dự tính làm chút đồ để trả lại lòng tốt mà nam nhân đã đối với mình. Thêm vào đó thì hầu hết thời gian cậu sẽ ở trong phòng tránh đi ánh mắt khác thường của người khác. Vậy cũng khá tốt nha.
Chuyện này chỉ cần nói với các nha hoàn 1 tiếng, bọn họ sẽ chuẩn bị nguyên liệu giúp cậu thật chu đáo.
Ko quên chuyện Thanh Y cầu xin mình, cậu tiếp tục chờ nam nhân trở về. Cũng ko biết đã qua bao lâu, cảm thấy hai mắt cay cay, Đoàn Ngọc để mấy đồ thêu xuống mà thiếp đi trên bàn.
Nửa đêm, Phàn Chân Tường bước vào phòng, mắt định ở bóng dáng cách đó ko xa. Hắn tiện tay khóa cửa lại, mang theo 3 phần men say đến cạnh thiên hạ.
Hắn cúi người, nhẹ vén lên vài lọn tóc đang rũ trước trán cho cậu, mắt nhìn thấy vết sẹo làm người khác đau lòng. Chính nó đã hủy đi sự khiêu ngạo vốn có của cậu, dẫn đến sự tự ti vô hạn rồi cự tuyệt tình cảm của hắn.
Cái gì mà là tội phạm giết người, rồi ko xứng đáng! Thật quá bực mình vì cậu ngốc. Khiến cho quan hệ của hai người rơi vào khó xử thế kia!
Hắn bất đắc dĩ mà thở dài: “Trước kia, ta đã 1 lần lạc mất ngươi, giờ người là do ta mang trở về. Đương nhiên là của ta rồi.” Cánh tay vòng quanh, dễ dàng ôm lấy người vào lòng.
Làm như là trân bảo mà đặt lên giường, thật dịu dàng cởi hài cho cậu. Mắt cứ ko thể nào rời khỏi vết thương đau lòng kia. Hắn ngồi bên góc giường, nhẹ nhàng hôn lên vết thương của hắn.
Tay nhẹ nhàng xoa xoa bàn chân nhỏ bé của cậu, hắn ko muốn rời ra. Cách 1 lớp áo hắn cũng có thể cảm nhận được thân thể gầy yếu kia.
Đứng cạnh mép giường, chăm chú nhìn bộ dáng ngủ say của cậu. Nhớ đến quảng thời gian đã từng mất cậu, hắn chẳng bao giờ có thể ngủ say được.
“Ta thương ngươi….” Hắn thì thầm.
“Ưhm….” Đoàn Ngọc chậm rãi mở mắt ra, ánh vào trong đó là 1 bóng dáng mơ hồ. Cậu ko kịp phản ứng, đã bị nam nhân dùng môi mình phong chặt miệng lại. Lưỡi cậu còn cảm nhận được hơi rượu nồng đậm.
Hở, mũi cảm nhận được hơi thở của nam nhân, sự dịu dàng này thật quen quá, chỉ mình nam nhân mới có thể cho cậu mà thôi.
Phàn Chân Tường quyện lấy lưỡi cậu, tham lam mà chiếm lấy. Hắn cẩn thận liếm láp từng chút 1 trong miệng cậu. Thưởng thức lấy tư vị mềm mại, muốn khơi gợi ý định thân thiết nơi cậu.
“Ân…” Mắt Đoàn Ngọc nhắm lại, bỗng nhiên ── mở lớn ra.”Đừng…” Bỏ …. Ra! Ko phải là nằm mộng.
Hôn, mất khống chế, Phàn Chân Tường nhanh chế nắm chặt lấy cằm cậu, tay kia lại cầm chặt lấy hai cổ tay. Răng khẽ cắn cắn đôi môi xinh đẹp, mãi mới chịu rời ra.
“Ngươi…”
“Hư.” Hắn dùng ngón tay nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa, thì thầm yêu cầu: “Đoàn nhi, đừng để ta đợi nữa.”
Mặt nóng lên, Đoàn Ngọc cắn môi, hoảng hốt và do dự. Xiêm y của cậu bị nam nhân từ từ cỡi ra. Hai cánh tay đã khôi phục lại được tự do nhưng lại vô lực chống cự.
Ko thể thở được, ngực phập phồng kịch liệt, cậu nặng nề thở dốc.
Phàn Chân Tường cởi ra hết những gì vướn víu, đem thân mình vào giữ hai chân cậu. Dục vọng như lửa đốt, cách 1 lớp vải mà cọ xát chơi đùa.
“Ân…” Đoàn Ngọc cả người lay động theo động tác của nam nhân. Hai chân mềm mại quấn lấy thắt lưng hắn. Lòng biết mình ko thể trốn tránh chuyện này được nữa. Cậu ko ghét nam nhân, mặc kệ hắn muốn làm gì trên người mình cũng được. Hai tay nắm chặt lấy y bào, mắt run rẩy như ngầm chấp nhận mọi chuyện.
Phàn Chân Tường cởi áo ra, hai tay dao động nơi khuôn ngực của cậu. Hắn cúi đầu hôn lên môi má, hôn dọc theo vết sẹo chạy dài xuống ngực. Hai tay ôm lấy thắt lưng cậu, Miệng cắn hút hai chỗ hồng nhạt nổi lên kia, mãi cho đến khi nghe cậu khẽ rên lên ──
“Ơh…..” Ý thức mê say, trong nháy mắt tan biến hết cả. Mắt thấy thân mình được đỡ lên cao, miệng lưỡi của nam nhân từ từ hạ xuống. Trong khoảnh khắc, cậu nhắm mắt lại. Mồ hôi đầm đìa đổ lên toàn thân.
“Buông ra!” Cậu hoảng hốt kêu lên, giẫy giụa định ngồi dậy, mặt trắng bệch quay đi chỗ khác.
Phàn Chân Tường giật mình, “Sao thế?”
Thật khó xử….
Đoàn Ngọc kéo xiêm y che đi bụng dưới. “Ta xấu lắm…..” Cậu vừa bị nam nhân hôn lên vết bỏng chạy khắp thân người.
Phàn Chân Tường dịu dàng vỗ về: “Đừng sợ , trong mắt ta ngươi ko hề xấu chút nào.”
“Buông ra…. Nếu ngươi muốn thì có thể tìm đối tượng bên ngoài. Ta đây toàn thân ko sạch lại xấu xí. Ngươi đừng chạm vào ta….”
Phàn Chân Tường quay mặt cậu lại. Thấy người đang đầy tự ti. Đôi mắt như khí trời kia ẩn chứa rất nhiều tình cảm nhưng ko chịu thổ lộ. “Đoàn nhi, ngươi thích ta ko?”
Cậu mím môi, ko nói lời nào.
“Không nói chính là có đi.” Hắn kề môi gần sát lại cậu, đầy dục vọng tham lam hôn lên hai má. Giây tiếp theo lại nghe cậu bảo ──
“Buông ra!”
Mày nhăn lại, hắn đã biết rõ nhưng vẫn hỏi: “Ngươi cứ nói mãi là thân hình ko trọn vẹn. Vậy từ lúc bị thương đến nay, có người nào có suy nghĩ ko an phận với ngươi chưa?”
Đoàn Ngọc buồn bã trả lời: “Ngươi cho rằng sẽ có người muốn bộ dạng nữa người nữa quỷ này sao.. …” Cậu đẩy hai chân, lui về phía sau, cố dùng xiêm y che đi chân trái.
Một động tác nhỏ của cậu cũng ko bỏ qua, Lòng Phàn Chân Tường bỗng sinh ra thương cảm: “Đoàn nhi, ngươi đã quên là ta luôn cần ngươi rồi….”
“Ta không quên…” Không dám nhìn vào đôi mắt ôn nhu của nam nhân. Cậu tự biết xấu hổ, mặt càng cúi thấp hơn nữa. Là ta ko xứng, ngươi đã quên ta là tội phạm giết người rồi sao.
“Đoàn nhi, ngươi ko phải là tội phạm giất người. Tiểu ca bán dầu ko có chết cháy. Hoa gia đã cứu được cậu ta.”
Nghe vậy, Tim Đoàn Ngọc đập mạnh và loạn nhịp hồi lâu, mới ngẩng mặt lên, mắt nhìn nam nhân đầy hoài nghi. “Ngươi đừng gạt ta…..tiểu ca bán dầu, thật ko bị chết cháy sao?”
“Không hề, đến 1 cọng tóc cũng chẳng bị thương nữa kìa.”
“Vậy Hoa gia…” Cậu muốn nói gì đó rồi lại thôi.
“Ngươi lo y sẽ ko bỏ qua cho ngươi?”
Đoàn Ngọc gật gật đầu.
Phàn Chân Tường cười nói: “Y nghĩ ngươi đã chết, chuyện cũ cũng đã xóa bỏ rồi.”
“Nhưng mà…. Ta vẫn còn sống đây……” Mắt tối sầm lại, cậu buồn bã: “Ta sẽ gây phiền phức cho ngươi. Dù sao giấy cũng ko gói được lửa, Hoa gia lại cùng ngươi có quan hệ kinh doanh. Y sớm muộn gì cũng sẽ phát hiện ra sự tồn tại của ta. Lỡ như y tìm ngươi gây chuyện…..”
Phàn Chân Tường cắt ngang lời chưa kịp nói: “Đoàn nhi, hắn sẽ ko đâu.”
Ánh mắt ngạc nhiên, lộ lên sự nghi ngờ nam nhân đang tìm cách khoái thác: “Ngươi biết y được bao nhiêu? Ta dã gây ra chuyện ko thể tha thứ. Y chắn chắn sẽ ko buông tha? Còn nghĩ là y sẽ ko tính toán với ngươi sao.”
Đầu dần cúi thấp xuống, cậu nói tiếp: “Ta ở lại, chỉ là muốn trả nợ cho ngươi thôi. Nhưng nếu y phát hiện ta ko chết. Ta ko muốn liên lụy ngươi. Ta ko chịu nổi đâu.”
“Cho nên, ngươi làm việc cho ta, ngươi làm nô tài hầu hạ cho ta……” Hắn buồn bực, thiên hạ trước kia là ân khách, giờ đây lại xem hắn là ân nhân cứu mạng. “Ngươi đem quan hệ của chúng ta phân rõ ràng như vậy. Đợi khi người khác nhận ra ngươi, ngươi liền bỏ đi phải ko?”
Đoàn Ngọc gật gật đầu.
Phàn Chân Tường nhìn cậu trừng trừng. Thật muốn kéo cậu đến bên cạnh. Thật ko ngờ đến Chân Nhi còn thông minh hơn cả cậu kia chứ!
Sắc mặt ngưng đọng, hắn lại hỏi: “Ngươi cho rằng ta vô dụng đến nổi ko bảo vệ được ngươi sao?”
“…” Biết nam nhân đang giận dữ. Đoàn Ngọc càng nói càng nhỏ: “Ta hy vọng ngươi sẽ ko phải gặp rắc rối.”
Thật bực mình, lại ko nỡ mắng, Phàn Chân Tường đành dằn lòng, tiếp tục nhìn tên mù quán kia trừng trừng. Mắt của hắn rốt cuộc là đã để đi đâu rồi? “Đoàn nhi, ngươi vẫn ko thể nhìn nhận 1 sự thật. Nếu ta sợ phiền phức đã ko giử ngươi lại. Trước kia, ta tổ chức tang sự cho ngươi, vì muốn mọi người biết ngươi đã chết. Sau này, nếu có người nhận ra ngươi, ta vẫn có đủ khả năng để bảo vệ ngươi.”
“Ngươi đừng gạt ta.” Nam nhân chỉ đang an ủi cậu thôi.
“Ta dám chắc, Hoa gia sẽ ko tính toán chi li đâu. Y là thương nhân, ta và y có quan hệ qua lại với nhau, đôi bên cùng hổ trợ kiếm lợi. Y sẽ ko để mặc chuyện kinh doanh của mình mà chấp nhất ngươi đâu.”
“Ngươi… Lời này có ý gì?” Chớp mắt ngạc nhiên, Đoàn Ngọc nhìn hắn 1 cách khó hiểu.
Kéo cậu sát vào lòng, thật thâm tình nhìn vào mắt cậu. “Chính là ta muốn ngươi, muốn giữ ngươi trong tay, nếu có phiền phức, ta sẽ xử lý thỏa đáng. Đừng quên ngươi là do ta mang trở về, thì chính là người của ta. Đoàn nhi, đừng vì sai lầm kia mà làm khó ta.”
Hắn nhìn dáng vẽ hiện tại của cậu. Tự ti cỡ nào, cứ tìm hết cách này đến cách khác để từ chối tình ý của mình.
Bị nhìn như thế thật khó xử, Đoàn Ngọc bỗng nhiên cúi đầu, cắn răng hỏi: “Ta không phải làm khó ngươi! Ngươi đã nhìn rõ dáng vẻ hiện tại của ta chưa?” Thật xấu xí.
Phàn Chân Tường buồn bã cười, “Ta chỉ nhìn thấy ngươi vẫn còn sống. Chính là lão thiên gia đã cho ta cơ hội, ngươi đừng cự tuyệt ta nữa…..” Hắn nhắc nhở: “Trước kia, ta vung tiền là để mua 1 cơ hội. Ngươi đừng quên, ngươi đã là người của ta. Trừ khi trong lòng ngươi ko có ta, thế thì ta sẽ ko chạm vào ngươi.”
“…”
“Không nói lời nào, là có thể chạm?”
“…”
Khép hờ mắt, môi hắn lướt nhẹ qua má cậu.
Đôi mắt xinh đẹp của Đoàn Ngọc chớp chớp, tim bỗng đập nhanh bất thường. Cả người run rẩy. Hơi thở phát ra từ nam nhân thật ấm áp, làm hai má cậu dần nóng lên.
Từng nụ hôn yêu thương hạ xuống, bàn tay to lớn khẽ vuốt lên vết thương nơi má trái của cậu. Tay kia lặng lẽ chuyển động xuống dưới, gỡ ra xiêm y cậu đang nắm trong tay. “Đừng sợ ta nhìn thấy….” Hắn cúi đầu hôn thật sâu lên vị trí trái tim. Nghĩ thầm, rõ ràng cậu đã muốn hắn tiến vào trong, nhưng còn cứng đầu cự tuyệt.
Miệng lưỡi mềm mại, quấn lấy hai điểm nổi trên ngực cậu hòa quyện cắn hút.
Hít sâu vài hơi, Đoàn Ngọc mở to mắt nhìn, nhẹ nhàng đan 10 ngón tay hoà quyện lấy tóc hắn.
Phàn Chân Tường ôm lấy thắt lưng gầy yếu, miệng lưỡi tiếp tục dời xuống dưới, men theo vết sẹo uốn lượn dọc nửa thân người cậu. Hắn quyết phải lấy sự dịu dàng xóa đi cảm giác tự ti của cậu. Ko cho cậu do dự, ko cho cậu cự tuyệt…..
Thân thể mất đi sự che đậy, mày dần nhăn chặt lại. Chân bị tách lớn ra, toàn thân run rẩy nói ko nên lời. Đoàn Ngọc vẫn buồn bã kêu lên: “Đừng chạm vào ta….”
Phàn Chân Tường không màng tới, ngẩn đầu lên. “Lại chuyện gì nữa đây?”
Cậu cắn môi, mặt đỏ gay, thật khó khăn lắm mới bật ra từ kẽ răng được vài chữ: “Ta ko có phản ứng….”
“Hở?” Hắn ngẩn người.
Đoàn Ngọc tránh xa ra 1 chút, nói: “Từ lúc bị thương đến nay, ta ko có cảm giác….”
“Rồi sao?” Vậy thì đã ảnh hưởng gì đến tình yêu của hắn. Phàn Chân Tường không thể hiểu nổi.
Đoàn Ngọc buộc miệng gào lên: “Ngươi nghe không hiểu sao? Cơ thể của ta không phản ứng! Vừa xấu lại bẩn, ngươi đừng chạm vào ta ── “
Phàn Chân Tường ngơ ngẩn ngay trên giường. Cậu đang nói những lời ngu xuẩn gì thế?!
Đoàn Ngọc lao đến chộp lấy xiêm y, che đi cơ thể ko trọn vẹn. Cậu thuận thế trượt ngay xuống giường, chân khập khiễn trốn sau bình phong. Đầu nhanh chóng vùi vào giữa đống quần áo. Nghẹn ngào nuốt vào những khó xử.
Cậu cũng muốn nam nhân lắm chứ, nhưng lại ko dám nhận. Dục hỏa đã sớm thiêu hủy thân thể, nhưng cậu ko có can đảm.
Phàn Chân Tường lặng yên bước đến sau lưng cậu, ôm cậu vào lòng, cuối đầu hôn lên bả vai duyên dáng. Nụ hôn phớt nhẹ như chuồn chuồn lướt nước. Hắn thì thầm: “Đoàn nhi, bất luận ngươi có phản ứng hay ko, là đẹp hay xấu, thì ta vẫn đã rất may mắn khi ngươi còn sống.” Mà hắn vẫn cứ cố chấp trả giá vì tình, tuyệt ko hối hận.
Ngẩn đầu lên, nhất thời tim đập mạnh mẽ…..Đôi mắt đã ướt đẫm từ lâu, cậu ko khỏi nhìn nhận 1 sự thật là nam nhân rất tốt. “Chân Tường, nhận lấy ta, sau này cũng đừng ghét bỏ ta. Nếu ko ta sẽ chết mất….”
“Chắc chắn ko đâu. Ta thời thời khắc khắc đều nhắc nhở chính mình. Vết thương mà ngươi đang chịu đây là đổi lấy cơ hội cho ta được gần ngươi.” Vẻ ngoài của thiên hạ tuy có tàn tật, nhưng hắn vẫn thương yêu như cũ, chưa hề có 1 chút suy giảm.
Hơi khép hờ mắt. Tay nhẹ nhàng vỗ về lưng cậu, rồi men theo đường cong của cơ thể mà ôm lấy thắt lưng. Phàn Chân Tường dịu dàng dụ dỗ: “Lên giường nằm sấp xuống nha.”
Đoàn Ngọc hít sâu vài hơi, xấu hổ: “Ko cần….”
“Mau nằm sấp xuống, đừng sợ.”
Mặt lại dần đỏ lên thẹn thùng. Do dự 1 lúc lâu, cậu mới nằm ép sát trên giường, đầu vùi sâu vào gối.
Phàn Chân Tường cởi áo, lộ ra thân hình rắn chắc. Dục vọng đã nóng rực, mắt dán chặt vào người đang thẹn thùng kia. Hắn đang có chịu đựng để ko sôi trào bùng nổ, tiến đến phủ lên làn da mềm mại, thật thành thật mà nói: “Đoàn nhi, ngươi có phản ứng với ta là tốt tồi.”
Rầm!
Chớp mắt 1 cái đã đỏ đến tận mang tai. Nam nhân tám phần là muốn trực tiếp đi vào. Cậu hoảng hốt quay đầu lại. Nhìn thoáng qua, chợt cảm thấy hơi sợ sự cường tráng trước mắt kia.
Phàn Chân Tường ngồi sát xuống, cầm lấy dục vọng của cậu, chơi đàu, vùi đầu vào liếm hút, vỗ về cửa khẩu. Đầu lưỡi quét nhẹ qua lớp thịt non, bàn tay to lớn lại vòng qua phía trước, chậm rãi ma sát kích thích.
“A …ơ…..” Đoàn Ngọc cả người không ngừng run rẩy, thoáng chốc toàn thân đã ửng đỏ lên.
“Đoàn nhi, ngươi có phản ứng.”
Bàn tay hắn đã khơi gợi nơi cậu. Phàn Chân Tường cong môi mỉm cười.
Đoàn Ngọc thật quá xấu hổ mà kêu lên: ”Ta không biết… Sau khi bị thương, rõ ràng không có…”
“Đã có.” Miệng lưỡi ko ngừng vỗ về hai tiểu cầu, ngón tay khẽ gãy nhẹ nơi đỉnh điểm. Thân hình của cậu rõ ràng có cảm giác.
“Ah ── “
Đoàn Ngọc ko kiềm chế được nữa mà dựng dậy, mạnh mẽ thở, dục vọng hãy còn được tay của nam nhân bao phủ.
Phàn Chân Tường làm cho cậu no đủ từ phía sau, cội căn gốc rễ lẳng lặng thâm nhập vào giữa hai đùi cậu mà cọ xát khiến cho người phải hét to lên ──
“Ơ….. Ah… Chân Tường…” Cậu lay động thắt lưng, cả người run rẩy ko ngừng, môi mím lại. Kia chính là biểu lộ cho sự sung sướng.”Ah…. ân… Chân Tường…” Trong đầu, giờ chỉ còn có những hành động quá sức càng rỡ nhưng cũng vô cùng thân thiết của nam nhân.
Một ngón tay từ từ thâm nhập vào địa phương mềm mại, đầu lưỡi ko ngừng khiêu khích những điểm mẫn cảm của cậu. Thỏa mãn khi nghe tiếng thở trầm trầm đầy gấp gáp vọng lại.
Đoàn Ngọc đỏ tưởng chừng xuất huyết. Nam nhân đem đến kích thích đầy mãnh liệt, cậu ko cách nào chịu nỗi. “Ah…. Đừng….”
Phàn Chân Tường vờ như ko biết, môi lưỡi cứ điên đảo, ngón tay cũng không ngừng gãy vào lớp thịt non đang nhanh chóng co rút kia, nghe thấy tiếng khàn khàn của cậu càng lúc càng gấp. Hắn hung hăn hút mạnh 1 cái. Giây lát liền thưởng thức hết dịch thể ấm áp tiết ra từ cậu.
“Đừng…” Đoàn Ngọc cả mềm nhũng ép sát vào giường. Thần trí mê muội ko thể suy nghĩ được gì cả.
Phàn Chân Tường nhỏm dậy, cười nói: “Đoàn nhi, xem ra, ngươi chỉ có phản ứng với 1 mình ta mà thôi.”
“Ân… Ngươi đừng ghét ta….” Cậu sợ nam nhân sẽ hối hận.
Phàn Chân Tường nhẹ nhàng vỗ về cậu, kề môi hôn từng chút 1 trên da thịt. “Ngốc quá…. Sẽ ko đâu.” Hắn kề sát vào cậu. “Cảm nhận được ko, ta muốn ngươi thật nhiều.”
“Ơh….” Cả người nóng lên, cậu nghiêng đầu kề vào mặt nam nhân trao 1 cái hôn.
Cuối cùng, hắn cũng đợi được đến lúc cậu chủ động hôn mình, cam tâm tình nguyện nằm dưới thân mà chịu sự sở hữu của hắn. Dù cho thân thể ko còn hoàn mỹ nữa, nhưng lại càng làm say lòng người.
“Ta thương ngươi….” Cậu nỉ non, nói ra điều mình đã giữ từ rất lâu trong lòng.
Phàn Chân Tường kìm nén ko được mà hôn lên vai cậu, hôn lên vết sẹo lồi lõm, trượt dài xuống, tiếp tục hôn lên hai điểm đang nổi lên trước ngực. Bàn tay to lớn lại dao động trên người cậu, dần dần nâng cậu cao lên để tựa vào thành giường.
Đoàn Ngọc chăm chú nhìn đôi mắt dịu dàng đang chứa đầy dục vọng kia. Hai tay dán tại khuôn ngực rắn chắc của nam nhân. Nhớ nhung hồi lâu….
Hai má nhẹ nhàng tựa vào đó, thật giống như giấc mộng bấy lâu. Nam nhân này chỉ thuộc về cậu mà thôi.
Phàn Chân Tường dùng cả hai tay để nâng mặt cậu lên, ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa đôi môi kiều diễm, thì thầm dụ dỗ: “Giờ ngươi chìu chuộng ta được ko?”
Huyết mạch của nam nhân đang sôi sục trước mắt. Đoàn Ngọc không chút do dự dùng lưỡi liếm hôn, bàn tay đưa đẩy bụng dưới, phủ lấy nhiệt năng của hắn, theo tiết cấu mà hòa điệu.
Cậu say mê nhắm mắt lại. Bất kể nam nhân này muốn cậu làm chuyện gì. Cậu đều cam tâm tình nguyện mà làm.
Dùng chính phương thức mà mình thích nhất, cả người mềm mại quấn lấy thân thể hắn như 1 sợi tơ mỏng mãnh. Nam nhân đã chấp nhận sự tự ti của cậu, chấp nhận sự khó xử cùng con người ko trọn vẹn. Từ trước đến giờ đều ko thay đổi. Tình cảm kiên cường đã sớm len lõi vào sâu tận đáy lòng cậu.
Phàn Chân Tường hít sâu 1 hơi, ánh mắt mê đắm nhìn những động tác phiến tình. Môi lưỡi đang ra sức lấy lòng mình một cách vô cùng thân thiết. Trong nháy mắt, miệng hắn trở nên khô nóng. “Trời….ngươi….chỗ đó….” Hắn cắn răng, có dìm xuống cơn xúc động, muốn phóng thích.
Bàn tay to lớn ôm lấy đầu cậu, thân thể ko tự chủ được mà đưa đầy, vừa khéo lại phối hợp chặt chẽ với động tác của cậu. Vẻ mặt mê đắm kia khiến hắn kiềm ko được nữa ──
“Ân…” Cậu di chuyển môi ra trước, rồi lập tức nhét vào chiếc miệng phấn hồng của mình ngay, lặp đi lặp lại vài lần khiến nam nhân cảm thấy sung sướng.
“Ơ!” Cuối cùng cũng nhịn ko được, Phàn Chân Tường nhẹ kêu lên 1 tiếng, nhanh chóng rút ngay ra, nhưng tay hắn vẫn cầm lấy gốc rễ. Bỗng nhiên 1 dòng ấm áp rơi ngay vào gương mặt đang ửng đỏ của cậu.
Đoàn Ngọc dừng lại, nhìn hắn cười nhạt 1 cái.
Hở!
Thở gấp gáp, thiên hạ thật giống như yêu tinh tà mị, câu dẫn hồn phách hắn, dịu dàng khiến hắn phải phóng thích ra chất trăng trắng kia. Môi lưỡi của hai người lại tiếp tục dán vào nhau, trao đổi tư vị riêng tư của cả hai.
Giây lát, Đoàn Ngọc để mặc cho nam nhân tùy ý bài bố tư thế. Cậu mở ra hai chân để hắn có thể đặt mình ở giữa để tiến vào cửa khẩu phấn nộn kia.
“Ah!” Cậu hít sâu 1 hơi, hắn đang chầm chậm tiến vào, cho đến khi toàn bộ lửa nóng đều chôn sâu trong cơ thể, âm ỉ cháy!
Hai tay nhanh chóng bám lấy vai nam nhân. Cả người căng cứng. “Đau quá….” Câu kêu lên.
Mồ hôi cứ liên tục chảy xuống má. Phàn Chân Tường bị cậu vây chặt ko khống chế được dục vọng. Hắn ko khỏi thở dài thỏa mãn: “Ngươi chặt quá, nhanh quá…..”
Hắn nâng chân cậu lên, gác ở trước ngực, cúi đầu thật thân thiết mà hôn lên đó, thật chậm rãi hưởng thụ dục vọng bị chặt chẽ bao lấy sinh ra khoái cảm cực hạn.
“Ơh!” Đôi mày đang nhăn chặt nhanh chóng giản ra. Nam nhân vô cùng yêu thương mà đối xử. “Ân…” Đầu ngón chân bị hôn có chút ngưa ngứa.
Hắn thích đôi chân nhỏ bé của cậu. Cả hai người như bị quây quanh bởi 1 chiếc khăn lụa vô hình mỏng manh. Quên hết mọi chuyện mà liếm láp, kích thích, bên trong cơ thể của thiên hạ càng thêm co rút kịch liệt.
“A!” Nam nhân càng lúc càng không khống chế được va chạm. Thân thể vừa đau vừa nóng lại vừa tê dại. Cuối cùng cũng ko chịu nổi mà kêu lên: “Mau….1 chút….”
Phàn Chân Tường nhanh chóng trạc trứ, hắn tràn trề yêu thương mà hỏi: “Thích ko?”
“Thích!….ah….nhanh 1 chút…..” Đoàn Ngọc cả người đỏ như lửa, thành thật van xin nam nhân.
Phàn Chân Tường không ngừng thở gấp, liên tục va chạm. Bên trong thiên hạ co rút lại, chặt chẽ hấp thụ hắn. Bỗng nhiên hắn tách hai chân cậu lớn ra, ra sức mà đỉnh vào, nhất thời tiến đến chỗ sâu thẳm nhất.
“Ơh ──” Đoàn Ngọc nhận toàn bộ sức nặng cũng như áp bách của nam nhân. Cả người dựa vào thành giường, ko thể động đây. Dục vọng của nam nhân như muốn tách cậu ra làm hai.
“Ah ân… Ah a…”
Một lần lại một lần, câu bị nam nhân tiến nhập làm cho thần trí mê mang.
Mãnh liệt thở, cậu nháy nháy đôi mắt ướt đẫm, ko kìm được mà kêu lên “Chân Tường…”
Phàn Chân Tường cúi đầu phong bế chiếc miệng ngọt ngào, lưỡi tham lam tìm kiếm.
“Đừng… Ân…” Cổ họng phát ra những thanh âm làm say lòng người. Hai tay cậu quàng qua cổ của nam nhân, cả người cũng đưa đẩy theo sự lay động của hắn.
Ơh, Đoàn Ngọc cũng hòa quyện với đầu lưỡi của nam nhân. Một tay cậu trêu đùa cổ của hắn, còn tay kia dao động theo thắt lưng mà đong đưa cơ thể.
Môi lưỡi của Phàn Chân Tường rời ra, thất cậu đang đẫm nước mắt, thần thái thật khiến người khác phải mê say.
“Ah…. ân… Chân tường…” Cậu khẽ gọi.
Chắc hẳn đã ko gọi sai đi, Phàn Chân Tường càng ra sức phát tiết hết tinh lực trên người cậu. Hắn cầm lấy dục vọng của cậu, trước sau đều chìu chuộng.
Trong phòng, tràn ngập tiếng rên rĩ phát ra từ hai cơ thể *** mỹ. Hắn thô thiển, còn cậu khàn khàn. Này thật bồng lai cực lạc mà ──
“Ơ… Mau…” Mười ngón tay của Đoàn Ngọc nắm chặt lấy cánh tay của nam nhân. Cậu nhíu mày kêu lên: “Mau….đi…ta sắp….”
“Ân?” Mắt thu được vẻ mặt đầy thống khổ của cậu Phàn Chân Tường nảy lên ý định xấu xa. Năm lấy chặt lấy gốc rễ ko cho cậu phát tiết.
Đoàn Ngọc cầm lấy tay hắn lay lay, gọi: “Bỏ….ra…..”
Phàn Chân Tường vẫn như cũ, tăng thêm tiết tấu, đầu ngón tay ác ý ma xát cùng kìm lại, càng lúc càng kích thích kịch liệt.
“Ah! Buông tay…”
“Không buông.” Hắn kiên trì.
Đoàn Ngọc thở hắt ra, miệng thốt ra từng chữ rời rạc. “Chân Tường… Nghẹn… Nghẹn… Ta… Nghẹn… thật… Khó chịu.”
Phàn Chân Tường vào thẳng sâu trong cơ thể cậu, mạnh mẽ va chạm, mặc kệ cậu liên tục cầu xin ──
“Buông… ra… Mau ── buông tay!”
“Hảo.” Hắn cong môi cười.
Hắn buông tay,vui thích nghe đôi môi kiều diễm của cậu ngân lên. Người trong lòng ko ngừng run rẩy, bên trong cơ thể nóng bỏng ko ngừng co rút lại, Phàn Chân Tường nhanh chóng ôm lấy thắt lưng của cậu, mãnh liệt tiến vào, cùng với tiếng kêu thô ráp là 1 dòng chất lõng ấm áp được phóng thích vào trong cậu.
Hơi thể hai người giao nhau. Đoàn Ngọc mê say tựa vào lòng ngực hắn. Cả người mềm nhũng.
Dục vọng lửa nóng chậm rãi lui ra. Phàn Chân Tường nâng cao mông cậu lên, say sưa nhìn vẻ mê đắm của sau yêu khi thương qua đi. Thật giống như 1 đóa hoa diễm lệ đón sương sớm.
Hắn cúi người nhẹ nhàng hôn lên hai gò má ửng hồng. Thỏa mãn nhìn phản ứng của cậu. “Thân thể ngươi thật mẫn cảm nha.”
Đoàn Ngọc chớp chớp đôi mắt ướt át, thẹn thùng quay mặt đi, giọng yếu ớt nói: “Là ngươi, nên mới thế….”
Ý thức mơ màng, Đoàn Ngọc để cho nam nhân ôm vào lòng. Trước khi chìm sâu vào giấc ngũ, cậu còn nghĩ: Nam nhân thành thật đúng là…. Lão quái vật mà.