Chuyển ngữ: Tiểu Linh
Biên tập: Takaki Chan
Bây giờ Tống Gia Diễn cực kỳ hối hận, hối hận vì sao anh lại chuyển đến thành phố A, hối hận vì sao lại mua nhà mới, hối hận vì sao lại không cắt đứt ý định ở tạm nhà anh của tên kia một cách triệt để.
“Hi, tên nhóc chết tiệt, mình đến rồi đây!” Nhìn Đại Ngốc đứng trước mặt tươi cười đến sáng lạn, sáng lạn đến mức làm cho Tống Gia Diễn nổi gân xanh.
“Hi” cái em gái nhà cậu! Cậu cho rằng cứ giống như cái con ma nữ kia à, chỉ cần một câu “Hi” là có thể ở lại sao? Thực TMD gặp ma.
Tống Gia Diễn mím môi, vừa định phát cơn giận, Đinh Đinh lại nhẹ nhàng bay ra từ phòng bếp.
“Tống Tống, Tống Tống, ăn cơm thôi, vào đi…Gì vậy? Tại sao anh lại đứng ở cửa? Người kia là bạn anh sao?”
“……” Tống Gia Diễn làm thinh, chầm chậm quay đầu đi vào phòng bếp: “Phương Niệm, vào đây đi.”
Phương Niệm cười hề hề, mang hành lý trên người vào trong phòng khách, đánh giá xung quanh: “A Diễn, chỗ này của của cậu khá được. Tiền thuê là bao nhiêu vậy?”
Đứng lặng nhìn bát mỳ trước mặt, đầu óc Tống Gia Diễn loạn thành một đoàn, nhỏ giọng trả lời: “Mình mua.”
“Tống Tống, anh ta chính là tên Đại Ngốc muốn ở lại đây nhưng bị anh từ chối sao? Anh ta thật sự muốn ở nơi này? Nếu vậy, tôi lại nấu thêm bát mỳ nữa nhé?”
“Đừng!” Tống Gia Diễn vừa nói hết lời đã rất là chán nản, nếu như bị Phương Niệm nghe được sẽ không dễ giải thích. Anh nhìn tên Đại Ngốc kia đã đi vào phòng làm việc mới ngoắc tay gọi Đinh Đinh, một người một ma lặng lẽ trốn vào nhà kho.
“Tống Tống, vào đây làm gì? Chiêu đãi bạn anh sao?” Đinh Đinh tò mò.
Tống Gia Diễn chỉnh lại sắc mặt, nghiêm túc nói: “Tôi nói cho cô, trước khi bạn tôi rời đi, cô không thể gây ra chuyện gì khiến cậu ấy biết chuyện cô tồn tại! Có nghe thấy không? Nếu không cậu ta sẽ tìm đạo sĩ thu phục cô đó!”
“Ví dụ như chuyện gì? Tống Tống, bạn anh thật là khủng khiếp, khi nào thì anh ta mới đi?” Đinh Đinh có ghi nhớ lời nói của chị Trương, cho nên rất thành công bị uy hiếp.
“Ví dụ như buổi tối cô không được luyện tập các kỹ năng đặc biệt, đến tôi nửa đêm dậy đi vệ sinh mà còn bị dọa. Không cần nấu ăn ba bữa, chúng tôi sẽ tự giải quyết. Không cần nói chuyện với tôi, trừ phi tôi đeo tai nghe hoặc cầm di động…Chỉ cần như thế đã, còn lại thì vẫn giống như bình thường, dù sao cậu ấy cũng không nhìn thấy cô hay nghe được cô nói chuyện.”
Đinh Đinh ngoan ngoãn gật đầu, mở miệng muốn bảo Tống Gia Diễn ăn hết bát mỳ Dương Xuân luôn đi, phòng bếp cách phòng chứa đồ chỉ có một bức tường truyền đến tiếng của tên Đại Ngốc kia.
“A Diễn, đây là mì sợi cậu nấu sao? Người đâu rồi, đang chết ở đâu vậy?”
Tống Gia Diễn thở dài, mở cửa phòng chứa đồ: “Mình ở trong này, bát mỳ kia là mình mua. Này, không cho cậu ăn!”
Phương Niệm tức giận buông bát đũa xuống: “Tại sao mình lại không được ăn?”
“Bữa sáng mình chưa ăn, đang chờ bát mỳ này! Nếu cậu đói, chờ mình ăn xong lại mang cậu xuống lầu nhìn xem có gì cậu muốn ăn không.”
Phòng làm việc không có điều hòa, chỉ có một cây quạt điện chạy “vù vù”, cũng may phòng ngủ để giường đôi lớn, cũng đủ chỗ cho cả Tống Gia Diễn lẫn Phương Niệm. Bữa tối hai người ăn ở chợ đêm cách đường Vô Thường khoảng năm phút đi bộ. Xem ra chỉ có đường Vô Thường là vắng vẻ, còn xung quanh vẫn rất náo nhiệt, có tất cả mọi thứ của đêm hè nên có.
Lúc buôn bán đông đúc nhất là buổi tối, xung quanh rộn ràng náo nhiệt, một đường chỉ nhìn thấy những mái nhựa của các hàng quán, người ngồi kín chỗ, nói mọi loại ngôn ngữ. Phương Niệm ngồi trên ghế nhựa ăn thịt dê nướng, uống bia ướp lạnh, Tống Gia Diễn ăn đậu tương, Đinh Đinh đi theo bên người anh nhìn quanh bốn phía, dáng vẻ tò mò ngạc nhiên.
“Mình nói này, chỗ cậu ở có cái tên nghe thật đen đủ. Sao lại gọi là đường Vô Thường chứ, chẳng lẽ vì bên trong có dựng hai pho tượng Hắc Bạch Vô Thường?”
“Gọi đường Vô Thường thì có sao, mình ở thoải mái là được.” Tống Gia Diễn cho vài hạt đậu tương vào miệng, tiếp tục nói, “Đồng nghiệp của cậu nghỉ ngơi ở đâu vậy? Cậu tới thành phố A điều tra thị trường gì?”
“Bọn họ ở gần công ty con. Tổng công ty gần đây đang nghiên cứu phát triển một loại trò chơi mới, liền sắp xếp cho bọn mình tới vài công ty con giúp điều tra thị trường. Haiz, chờ lúc beta, có muốn mình mang đến cho cậu một cái không?”
“Đến lúc đó rồi tính, có hợp khẩu vị hay không mới là vấn đề.”
“Chết tiệt! Mình còn định nhờ cậu tìm hộ ra vài cái bug để mình báo cáo lên đó…” Phương Niệm vỗ vào lưng Tống Gia Diễn một cái.
Tống Gia Diễn ho khan một tiếng, giương mắt cười: “Thì ra cậu tính chủ ý này, vậy cậu định ở thành phố A mấy ngày?”
Phương Niệm sờ sờ cằm tính ngày: “Đại khái khoảng mười ngày đi! Biết đâu hoàn thành nhiệm vụ trước hạn vài ngày có thể về thành phố C sớm hơn một chút.”
“Nhưng nhìn dáng vẻ của cậu rõ ràng là không thể hoàn thành trước thời hạn.”
“Này, cậu nói tốt về mình chút không được sao?” Phương Niệm đặt cốc thủy tinh xuống, đột nhiên có vẻ do dự: “A Diễn, sau khi cậu rời khỏi thành phố C, cái kia… Người quản lý cũ của công ty tới tìm mình.”
“Tìm cậu?” Tống Gia Diễn ngừng động tác, nụ cười chợt tắt, nói: “Anh ta tới tìm cậu làm gì?”
“Anh ta nói công ty đã trách oan cậu, muốn cậu trở về.”
Tống Gia Diễn nhếch miệng, ý tứ châm chọc: “Muốn mình trở về? Lúc trước bọn họ nói mình trộm cơ mật công ty bán cho công ty đối địch, không phải muốn mình triệt để cút đi sao? Thế nào, bây giờ đã điều tra xong thì lại nghĩ đến mình, muốn mình một lần nữa làm trâu làm ngựa cho bọn hắn ư? Bọn họ nghĩ lão tử là thánh nhân chắc?”
“Tống Tống, thánh nhân là cái gì?”
“Không được hỏi lạc đề!”
Phương Niệm ngẩn ra, trừng mắt nói: “A Diễn, cậu làm sao mà biết mình muốn hỏi lạc đề.”
“……” Tống Gia Diễn vò vò tóc, vô cùng chán nản, làm sao mà chỉ cần tức giận là nói không nên lời vậy?
Đang ở trên mái hiên, Đinh Đinh nghe Tống Gia Diễn thét lên, tâm tình khó chịu trong phút chốc tràn ngập, vì thế bắt đầu hết sức chăm chú cầm tay anh. Bỗng nhiên bị âm thanh xung quanh làm phân tâm khiến ngón tay đi xuyên qua.
“A Diễn, mình đang chết vì nóng đây, vì sao cậu còn nổi da gà?” Phương Niệm ngạc nhiên nhìn cảnh tượng ngẫu nhiên xảy ra trên tay bạn mình.
Tống Gia Diễn bất đắc dĩ cười cười, xoa tay: “Ăn no chưa? Nếu rồi thì chúng ta đi thôi!”
Ngay lúc Tống Gia Diễn chờ chủ quán tính tiền, Đinh Đinh đột nhiên bay tới giữa anh cùng chủ quán, nói: “Tống Tống, tôi nghĩ mình vừa nhìn thấy một người rất quen thuộc, nhưng mà tôi không nhớ rõ tên cô ấy.”
Tống Gia Diễn ngạc nhiên, nhanh chóng trả tiền xong sau đó lấy di động ra, nhìn về phía Đinh Đinh nói: “Một người rất quen thuộc?”
“Đúng vậy, vô cùng quen thuộc! Trước kia tôi gặp mọi người đều không có loại cảm giác này.”
“Người đó ở đâu?” Tống Gia Diễn nhíu mày.
Đinh Đinh dùng tay phải chỉ: “Chính là người phụ nữ mặc chiếc váy sọc đen trắng mua đồ ở cửa hàng tạp hóa.”
Chuyển ánh mắt về phía cô nói, Tống Gia Diễn chỉ thấy người phụ nữ quay về phía chiếc xe đậu ở phía sau.
“Tôi không nhìn được mặt cô ấy.”
“Tống Tống, anh nói xem có phải khi còn sống tôi có quen biết cô ấy đúng không? Cô ấy có phải là bạn tốt linh tinh của tôi không?” Đinh Đinh vẻ mặt chờ mong.
“Tôi, tôi không biết.”
Ma nữ nhà anh đối với bản thân là hoàn toàn không biết gì cả, anh làm sao có năng lực biết được chuyện gì? Tên thật của cô, thời gian cô tử vong, bối cảnh của cô,… Cho dù anh muốn giúp cô tìm hiểu tin tức, cũng không biết bắt đầu từ đâu.