Hello Cô Ma Nữ

Chương 8

Chuyển ngữ: Mạc Tịnh

Biên tập: Bỉ Ngạn Hoa

Ở đồn cảnh sát không có được thông tin như ý muốn, Tống Gia Diễn chỉ có thể dắt Đinh Đinh trở về. Trên đường đi, Đinh Đinh yên lặng đến kì lạ, yên lặng căn bản không giống cô.

Đinh Đinh tự mình đi, đầu cúi xuống, cũng may cô là một con ma nếu không trên đường đi đụng phải cột đèn giao thông thì cô cũng không cần sống nữa. Lấy tai nghe từ trong túi ra rồi đeo lên tai, Tống Gia Diễn cố làm ra vẻ ung dung nói: “Đinh Đinh, cô đang suy nghĩ về Nhiếp Phàn kia sao?”

“Ừ!”

Đinh Đinh thẳng thắn trả lời như vậy làm cho Tống Gia Diễn một lúc không nói nên lời, anh khẽ hắng giọng một cái: “Cái đó…Nghe giọng của cô thì chắc đó là bạn trai của cô khi còn sống?”

“Bạn trai?” Đinh Đinh dừng bước nhìn về phía Tống Gia Diễn.

“Chẳng lẽ không phải sao?”

“Tôi…tôi không biết. Anh biết là sau khi thành ma, những chuyện trước kia tôi đều không nhớ rõ.” Tống Gia Diễn nhìn vào mắt cô không khỏi khiến cô cảm thấy sợ hãi. Theo bản năng dường như cô không muốn cho anh biết quan hệ giữa cô và Nhiếp Phàn, cô chợt bắt đầu bác bỏ thân phận của Nhiếp Phàn, có lẽ là bạn trai của cô thậm chí về sau cũng không muốn gặp lại anh ta.

Tại sao vậy chứ? Là vì Tống Gia Diễn sao?

Cô cô đơn ở trong nhà trọ đó hơn nửa năm, những khách trọ kia thì sợ cô, muốn nhanh chóng thoát khỏi cô chỉ có anh ở lại. Anh có thể thấy cô, có thể nói chuyện với cô, làm cho cô cảm thấy mình giống như là đang còn sống. Cô cam tâm tình nguyện nấu cơm cho anh, quét dọn nhà cửa, cô khát khao nhận được sự công nhận của anh, tha thiết….Có thể cùng anh tiếp tục như vậy cho dù hiểu rõ đây là một ước vọng thì cũng không cách nào thực hiện được.

Từ khi biết được nguyên nhân mình chết là do tự tử cho đến bây giờ cô đã từ từ tỉnh táo lại. Có lẽ trong chốn u minh thì quyết định mình không nên biết chân tướng sự thật, không nên cố chấp. Như vậy cô sẽ không phải gặp lại Nhiếp Phàn, sẽ không phải chịu phiền muộn.

Bỏ qua tất cả mọi buồn phiền có thể chung sống với Tống Gia Diễn như trước đây hay không?

“Tống Tống, không cần tra nữa.”

Tống Gia Diễn kinh ngạc: “Vì sao?”

“Bởi vì…” Đinh Đinh hít một hơi thật sâu, nở nụ cười: “Không cần, tôi bây giờ như vậy là quá tốt rồi. Rõ ràng những cái kia có tra ra cũng không thể thay đổi được gì, có phải không?”

Tống Gia Diễn không hiểu sao sau khi đi đến đồn cảnh sát, gặp được Nhiếp Phàn, phản ứng của Đinh Đinh trước sau lại đối lập như vậy. Nếu như cô thật sự đã bình thường trở lại thì tại sao trong lòng anh lại xuất hiện khúc mắc, trong đầu toàn nghĩ về mối quan hệ giữa Đinh Đinh và Nhiếp Phàn kia? Tại sao không điều tra cho rõ lại có cảm giác không cam lòng vậy chứ?

Tống Gia Diễn nằm ở trên giường lật qua lật lại mãi cho tới gần sáng mới đi vào giấc ngủ.

Gần đến trưa, Đinh Đinh nhìn cửa phòng đóng chặt, như ngày thường thì lúc này hẳn là anh đã dậy và kêu la cô làm cái gì đó cho anh ăn, nhưng bây giờ vẫn rất yên tĩnh. Mặc dù đã từng bị Tống Gia Diễn cảnh cáo nhưng cô vẫn lén lút xuyên qua bức tường.

Người đàn ông trên giường ngủ rất bình yên, hô hấp đều đặn, Đinh Đinh lặng lẽ ngồi xuống bên đầu giường quan sát anh ngủ. Hình như cô chưa từng nhìn kỹ anh, cô biết rõ anh rất ưa nhìn nhưng bây giờ nhìn lại cảm giác bây giờ so với lần đầu tiên gặp mặt dường như có sự thay đổi.

Mặt của cô càng ngày càng nóng lên, tim cô cũng đập càng ngày càng nhanh. Đây là chuyện gì?

Lắc lắc đầu, cô ôm mặt bay ra khỏi phòng.

“Abbe, tôi muốn hỏi anh một chuyện.”

“Cậu nói đi!”

“Nếu như tôi muốn vào kho tài liệu của cục cảnh sát tìm tài liệu riêng…”

Bên kia điện thoại chế nhạo: “Tôi cho cậu biết, A Diễn, tốt nhất cậu không nên mạo hiểm.”

“Vì sao?”

“Cậu có kỹ thuật không? Một chút kinh nghiệm cũng không có. Để lại một chút dấu tích thôi thì cậu chắc chắn sẽ bị tóm!”

Tống Gia Diễn im lặng, có lẽ kĩ thuật máy tính của anh tương đối tốt nhưng anh chỉ dùng để biên tập và chơi trò chơi, đúng là chưa từng hack qua máy tính người khác. Abbe nói vậy cũng đúng.

“Vậy….Abbe, cậu có thể giúp mình một chuyện hay không?”

“Được!” Abbe nhanh chóng đáp ứng: “Thật hiếm cậu mới nhờ tôi giúp đỡ một lần, chẳng lẽ tôi lại không giúp cậu! Nói đi, muốn tìm tư liệu của người nào?”

“Đường Đinh, chữ Đường trong Đường Tống, chữ Đinh cạnh chữ Vương…” Tống Gia Diễn vừa dứt lời, lại nói ra một cái tên: “Đúng rồi, còn có một người…. Tên là Nhiếp Phàn. Nhiếp trong nhiếp xa, Phàn trong chữ phiền bỏ đi chữ hoàng…”

“Hả?! Đường Đinh là nữ? Nhiếp Phàn là nam?” Abbe cười haha một tiếng, “Mình nói này, A Diễn, không phải là cậu nhìn trúng cô gái kia, muốn tìm điểm yếu của tên đàn ông kia để giết chết hắn ta chứ?”

Tống Gia Diễn mắng chửi liền một hơi: “Bớt nói lung tung đi! Tìm được thì gửi vào hộp thư cho tôi, cứ như vậy, cúp máy đây!”

Đồng hồ sắp điểm mười hai giờ khuya, rốt cuộc Tống Gia Diễn cũng thấy thư Abbe gửi đến. Nhìn tiêu đề thỉ chỉ thấy một chuỗi dấu chấm lửng, tay khẽ run mở ra.

Phần thứ nhất là tư liệu về Đinh Đinh, bên trên viết rất rõ ngày tháng năm sinh, nơi sinh, tên cha mẹ các loại, tất nhiên là còn kèm theo giấy chứng nhận tử vong của cô, chính xác là ngày 29 tháng 4 năm 2010 lúc ba giờ sáng. Điều duy nhất khiến cho Tống Gia Diễn không ngờ đó là cha mẹ của Đinh Đinh đều chết vì tai nạn ô tô vào năm cô mười tám tuổi. Cô thành ma đã một năm nay, như vậy hiện tại cô khoảng hai mươi ba tuổi, nhỏ hơn anh ba tuổi.

Phần thứ hai còn lại là tư liệu về Nhiếp Phàn. Dựa theo tư liệu thì anh ta là đàn anh trường đại học Đinh Đinh theo học, hiện nay là một luật sư nổi tiếng ở thành phố A, khả năng anh ta quen biết Đinh Đinh ngày càng lớn. Nhìn tiếp phía sau, Tống Gia Diễn thấy một phần báo cáo, vào ngày 30 tháng 4 năm 2010, anh ta được cảnh sát gọi đến để trợ giúp điều tra trong vụ tử vong của Đinh Đinh; anh ta có bằng chứng ngoại phạm được xác nhận bởi một người phụ nữ tên là Phương Á Hi. Trong báo cáo có viết, trong thời gian xảy ra án mạng, bọn họ đang cùng nhau ở quán bar, ngoài Phương Á Hi ra thì còn có người chủ quán bar cùng vài người bạn có khả năng chứng minh cho anh ta.

Sờ sờ cằm, Tống Gia Diễn đã có thể xác định quan hệ giữa Đinh Đinh và Nhiếp Phàn không hề đơn giản, không thế thì tại sao cảnh sát lại tìm anh ta để điều tra, nhưng anh ta có chứng cứ ngoại phạm. Chẳng lẽ Đinh Đinh đã thật sự tự sát? Như vậy Nhiếp Phàn lại không biết gì về nội tình bên trong? Lại còn người phụ nữ tên Phương Á Hi là ai? Cô ta có vai trò gì trong đó?

Gần xế chiều, Tống Gia Diễn báo cho Đinh Đinh biết anh đi gặp một người bạn nhưng lại đón xe đi đến văn phòng luật sự Nhiếp Phàn. Văn phòng luật này nằm trong một chuỗi những cao ốc ở trung tâm thành phố A. Có lẽ là do Tống Gia Diễn ăn mặc có chút tùy tiện, vừa vào tới cửa thì đã bị bộ phận an ninh cản lại, nói mình đi tìm luật sư mới cho đi.

Lặng lẽ lau mồ hôi, Tống Gia Diễn tỉ mỉ quan sát tầng trệt, sau khi ghi nhớ kĩ mới theo dòng người đi vào thang máy. Thang máy dừng ở tầng hai mươi, vừa mở cửa ra là có thể thấy một đám người cả nam lẫn nữ, ăn mặc chuyên nghiệp cầm tài liệu đi lại khắp nơi.

Tâm trạng cẩn thận dè dặt đi về phía trước, Tống Gia Diễn cũng không trực tiếp nói với nhân viên tiếp tân mục đích thực sự mình tới, chỉ nói là tìm luật sư Nhiếp Phàn.

Đợi khoảng nửa giờ, Tống Gia Diễn mới được bước vào phòng làm việc của Nhiếp Phàn.

Nhiếp Phàn mặc một bộ âu phục màu xám tro đậm, thắt cà-vạt màu xanh nhạt rất chỉnh tề, đeo một cái mắt kính vuông toát lên vẻ nhã nhặn lịch sự mà lại có khí chất. Cùng so sánh với anh ta, Tống Gia Diễn thật sự giống như một người thất nghiệp nhiều năm.

Khi nói “Luật sư, xin chào”, Nhiếp Phàn cũng nhìn về phía anh, Tống Gia Diễn phát hiện gương mặt Nhiếp Phàn có chút biến đổi, hơi ngạc nhiên cũng hơi đờ đẫn….Bất an, nhưng chính bản thân anh ta tự điều chỉnh khá tốt, ngay lập tức liền khôi phục lại bộ dáng như mọi khi.

Cười kéo ra ghế đối diện Nhiếp Phàn, Tống Gia Diễn trực tiếp hỏi anh ta chuyện muốn hỏi ngay tại đây: “Xin chào, luật sư Nhiếp, xin hỏi anh có biết Đường Đinh không?”
Bình Luận (0)
Comment