Hẹn Hò Với Chồng Cũ

Chương 45

“Oa oa oa oa, ông quản gia, ông quản gia, ông ở đâu?” Nửa đêm, Leblan bừng tỉnh dậy, tìm không thấy ông lão vẫn luôn làm bạn với mình từ nhỏ đến lớn, xoay người ngồi xuống giường, ôm chăn oa oa khóc lên.

Trẻ con không biết cái gì gọi là cái chết, nhưng nó biết rằng sau này mình sẽ không được gặp người mà mình hết sức yêu quý nữa. Cha nói ông đã đi đến cái nơi rất đẹp, rất xa. Nhưng bé Leblan nào biết cái nơi rất đẹp, rất xa đó là ở nơi nào, chẳng lẽ nơi đó còn xinh đẹp hơn cả vườn địa đàng nữa hay sao? Cái nơi đó không có Leblan, thì tại sao ông quản gia vẫn chưa trở lại, vẫn cứ nhất quyết ở lại nơi đó.

Nhìn bóng đêm yên ắng, bé Leblan rất đau lòng mở quang não lên, nó cảm thấy nếu mình không thể khiến cho ông quản gia trở lại, thì chắc chắn cha sẽ có thể, ông quản gia nghe lời cha nhất mà. Chỉ cần cha gọi ông ấy về, ông quản gia nhất định sẽ trở về.

Nghĩ đến đây, Leblan nở một nụ cười vui sướng, bấm số quang não của cha.

Nhìn người cha quần áo xộc xệch, trên mặt lúm nhúm râu, đôi mắt đen kịt mang theo khí tức suy sụp nặng nề xuất hiện trên màn hình, Leblan có chút sợ hãi. Leblan rất sợ cha nó, nó có lần đã từng xem trộm dữ liệu trong quang não của cha và ông quản gia, bộ dạng nổi điên ném đồ đạc khi phát hiện đã khắc sâu vào trí óc nó. Khiến cho lòng nó không ngừng sợ hãi.

“Cha ơi, cha có thể gọi ông quản gia tới hộ con được không?” Leblan khẩn trương đến độ căng cứng cả khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn lại, sợ hãi nói với Hạ Tả như thế.

Hạ Tả không một tia cảm tình liếc nhìn Leblan một cái, một cái nhìn chẳng có chút sinh khí nào, nhìn người vợ đã nằm dưỡng thương suốt 6 năm ròng, ông ta nở một nụ cười dịu dàng có phần quỷ dị, ha ha nói với Leblan rằng: “Được chứ, đương nhiên là có thể trở về rồi, bé Leblan cũng tin đúng không, ha ha! Chỉ cần con tin là chắc chắn người đó sẽ trở lại, ha ha….”

“Thật vậy chăng?” Thật sự là chỉ cần tin là sẽ trở về sao? Leblan xem nhẹ nụ cười cổ quái trên mặt cha mình, tin tưởng lời của ông.

“Ừ, có chứ, giống như ba ba con ấy, sẽ trở lại mau thôi.” Nhìn vợ mình bên cạnh, Hạ Tả nói hệt như đã rơi vào ma chướng. Vừa thôi miên bản thân, vừa an ủi con mình.

“Vâng.” Nghe thấy lời khẳng định của cha, Leblan cuối cùng cũng thấy an tâm.

“Oa oa oa oa, vì sao ông quản gia vẫn chưa trở về?” Leblan một mình ngồi xổm xuống trong một góc nhỏ của vườn hoa, trộm lau nước mắt, buổi sáng hôm nay khi nghe thấy đám người hầu thảo luận về đề tài “Ai sẽ tiếp nhận vị trí quản gia”, nó đã mặt mày giận dữ chạy tới thưởng cho một tên người hầu đã làm việc ở nhà nó lâu năm đang đắc ý khi thấy người khác tôn vinh mình một cái tát. Giận dữ trừng mắt với người nọ thật lâu, rồi mới chạy ra ngoài một mình. Chạy đến vườn hoa mà mình hay cùng chơi đùa với ông quản gia mới dừng lại được.

“Cậu đang làm gì thế?” Một bé con xinh đẹp ngồi xuống cạnh Leblan đang ngồi khóc rưng rức, tò mò nhìn đứa bé đáng thương đó, không tự chủ được mở miệng hỏi.

“Cậu là ai? Sao cậu lại ở đây được, cậu mau cút ra ngoài cho tôi, nhà tôi không chào đón cậu đâu!” Leblan vốn đã không vui, nay lại bị người khác nhìn thấy dáng vẻ khóc lóc của mình, nhất thời phát hỏa muốn đuổi người ta đi.

“Tớ là Bạch Ánh, đây là nhà cậu sao? Đẹp thật đấy?” Bé con kia vẻ mặt vừa ngạc nhiên vừa hâm mộ hỏi.

“Đương nhiên, đây là nhà của tôi và ông quản gia.” Cậu bé còn lại mặt đầy tự hào nói.

“Thế ông quản gia của cậu đâu?”

“Không liên quan tới cậu, cậu mau cút đi, cút đi.” Vừa nói vừa tránh ra cho Bạch Ánh đi.

“Không đâu, không đâu.”

“Cậu nói cho tớ biết ông quản gia của cậu ở đâu thì tớ sẽ nói cho cậu biết một bí mật của tớ, chúng mình đổi nhau, được chứ?” Bạch Ánh nhìn cậu ta thở phì phì, nhớ tới cái chuyện ba ba bảo mình làm, bèn mười phần nhiệt tình dỗ Leblan.

“…”

… …

“Được, tôi nói cho cậu biết!” Leblan nhìn Bạch Ánh đã xoắn xuýt với mình một hồi lâu, có chút do dự nói.

“Mấy ngày trước ông quản gia của tôi đã đi tới một nơi rất rất xinh đẹp, không biết khi nào mới trở về, nhưng cha tôi đã nói rằng ông ấy nhất định sẽ trở về, thật đó!” Như là sợ Bạch Ánh không tin lời mình, Leblan mang cả Hạ Tả ra làm bình phong. Sau đó lại thấy Bạch Ánh không nói gì nên đành nói tiếp, “Nhưng tôi không biết khi nào ông ấy mới trở về, những người khác đều nói ông quản gia sẽ không trở lại nữa.” Bộ dạng cô đơn kia khiến người ta nhìn thấy mà lòng xót xa, bé Bạch Ánh tuổi còn nhỏ mà lòng thương người phong phú lại càng thêm đồng tình.

“Kia, tớ đảm đương chức bạn tốt với cậu, cùng cậu đợi ông quản gia của cậu trở về nhé?”

“Thật hả?”

“Ừ.”

“Được, vậy được rồi!” Bé Leblan suy xét thật lâu rồi mới gật đầu.

“Bây giờ bọn mình ước định nhé: ngoéo tay thắt cổ một trăm năm cũng không thay đổi, gạt người chính là cún con.” Nói xong, hai đứa bé đều giơ tay mình ra, trên mặt Bạch Ánh là nụ cười sáng lạn, còn trên mặt Leblan thì lại là biểu tình rất chi là nghiêm túc.

Mười năm sau

“Leblan, tớ định sẽ đến học tại trường học số một Valar.” Bạch Ánh cười cười nói với Leblan như thế. Mình đúng là quá may mắn, chưa từng nghĩ rằng mình thật sự có thể thi đậu vào trường học số một Valar, quả thật là ý như trong mơ ấy. Bạch Ánh không thể chờ thêm được nữa bèn vội vàng nói cái tin tốt đẹp cho bạn trai mình, cũng chính là người bạn tốt từ nhỏ lớn lên cùng mình —— Leblan.

Leblan khó được dịp trở về, mới vừa ngồi lên ghế dựa định ăn cơm thì đã bị cái tin này làm cho sợ hãi.

“Tiểu Ánh, cậu không phải nói muốn ghi danh vào trường Lassiter? Sao tự nhiên lại sửa lại thế?”

Nghe thế, Bạch Ánh có chút không tự nhiên, đây là nỗi xấu hổ mà mãi cậu ta mới dám nói ra: “Tớ sợ rằng mình không đỗ, cho nên chưa dám nói cho cậu biết rằng mình muốn ghi danh vào trường này.”

“Vậy cậu đi đi!” Leblan nhìn người trước mắt rõ ràng tỏ vẻ muốn đi, bèn ra vẻ thoải mái nói với Bạch Ánh như thế.

“Thật hả? Oa, Leblan, cậu tốt thật đấy!” Bạch Ánh nhảy dựng lên, hôn Leblan một cái, vui sướng đến độ khoa chân múa tay hệt như một đứa trẻ.

Leblan nhẫn xuống nỗi cô đơn trong lòng, trên mặt cũng lộ ra ý cười vui vẻ, nhưng trong lòng thì có chút suy sụp, bắt đầu từ đây là mình sẽ không thể gặp Bạch Ánh suốt ba năm liền. Valar là một ngôi trường rất quy củ, nhưng sau này sẽ rất tự do. Nhìn người trước mắt vui sướng như thế, Leblan cảm thấy quyết định này của mình đúng đắn vô cùng. Dù sao dẫu có thế nào, Bạch Ánh cũng sẽ chọn đến cái ngôi trường ấy học tập thôi. Leblan thở dài trong lòng.

Lần từ biệt và tách ra này cũng đã lót xuống một lớp nền cho mọi việc.

Trong những đêm khuya yên tĩnh, Leblan nhịn không được đã nghĩ rằng: Nếu năm đó mình ngăn Bạch Ánh không theo học ở cái trường đó nữa, có phải sau này sẽ không xảy ra những chuyện thế này hay không?

Nhìn Kỷ Hiểu Ngạn say ngủ bên cạnh mình, Leblan lặng lẽ rời khỏi phòng, đi vào phòng sách của mình, cũng chính là nơi mà Bạch Ánh đã từng ở.

Leblan đi qua khắp mọi ngõ ngách của nơi này, mơn trớn từng món đồ, trong lòng đầy đau đớn. Ánh mắt trống rỗng đi đến ghế nằm bên cạnh bàn làm việc, Leblan liền biến thành một đứa nhỏ to xác, tự ôm lấy chân mình, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào một chỗ, nhưng trong đó lại chẳng có chút tiêu cự nào.

Bởi thành tích của Bạch Ánh rất tốt, nên kế hoạch gặp lại cậu ta sau ba năm của Leblan đã bị phá hủy hoàn toàn, lúc nghe được tin này Leblan rất không vui, vốn là chính gã cũng đã sắp xếp chuyện cầu hôn thật tốt rồi, nhưng mà….

Nhìn cái người đang cười hạnh phúc trong quang bình, Leblan vẫn cố thuyết phục bản thân mình rằng: chỉ cần có quang não, vẫn có thể giữ liên lạc, không sao đâu. Nhưng lòng gã vẫn không ngừng suy sụp. Hệt như có một tiếng nói nhẹ nhàng nói rằng: Không đúng, không đúng đâu.

Sau 5 năm qua đi, Bạch Ánh cuối cùng cũng học xong và trở về, gã đã tỉ mỉ chuẩn bị màn cầu hôn, kết quả lại hoàn toàn khác với dự kiến quả gã.

Nhìn Leblan quỳ một gối xuống trước mặt mình, Bạch Ánh khóc lóc nói với gã rằng: “Chúng ta chia tay đi!”, sau đó rời đi lần thứ hai, chỉ để lại một Leblan đang ngây ngốc.

Leblan tỉnh lại từ trong kí ức. Trong đầu vẫn còn tiếng khóc quang quẩn đâu đây.

Kỷ Hiểu Ngạn đứng ngoài cửa, nhìn Leblan, cuối cùng vẫn không nhịn được, đẩy cửa bước vào. Cái tiếng “kẽo kẹt” đã kéo lực chú ý của Leblan lại một lần nữa

“Cậu đến đây làm gì? Mau ra ngoài cho tôi!” Giọng nói lạnh băng, mặt cũng lạnh băng. Không có chút nào che dấu sự chán ghét trong lòng mình.

“Vì sao? Vì sao em phải đi, anh quên rằng em là vợ anh rồi sao? Đây cũng là nhà em, em có quyền bước vào bất cứ căn phòng nào trong nhà.” Kỷ Hiểu Ngạn cố nén sự phẫn nộ, cao giọng tranh luận.

“Ra ngoài mau, đừng để tôi phải nói lại một lần nữa.” Leblan vẻ mặt tối sầm nhìn cái người đang kích động trước mặt, không có chút khách khí nào mở miệng nói với Kỷ Hiểu Ngạn.

“Anh vẫn nhớ kỹ cậu ta, em chỉ biết anh vẫn nhớ kỹ cậu ta, cậu ta thì có cái gì tốt, nhưng cũng chính bởi cậu ta chẳng cần anh, anh mới lưu lạc đến chỗ em, ha ha ha ha……..” Kỷ Hiểu Ngạn châm chọc nói với Leblan xong, nhìn thấy sắc mặt Leblan càng ngày càng khó coi theo từng câu chữ của mình, nụ cười của hắn lại càng thêm đắc ý. Mình đã thụ động đủ rồi, qua nhiều năm như thế, cố gắng của mình nào có kết quả gì đâu? Kết quả gì? Ngay cả khi mình mạo hiểm tính mạng sinh để đứa con, anh ta cũng chẳng màng tới? Còn không phải là do nhớ nhung cái thằng họ Bạch kia hay sao?

“Bốp” Leblan thấy Kỷ Hiểu Ngạn càng nói càng thái quá, nhịn không được quăng cho cậu ta một cái bạt tai. Lực lớn đến độ ngay cả tay gã cũng thấy đau.

“Anh đánh tôi, anh cư nhiên đánh tôi vì thằng tiện nhân kia?” Kỷ Hiểu Ngạn nâng tay che mặt, vẻ mặt chẳng thể tin nổi nhìn Leblan chằm chằm.

“Cậu mau mau về phòng đi cho tôi.” Vốn Leblan cũng rất kinh ngạc khi thấy mình lại vứt cho Kỷ Hiểu Ngạn một cái tát, nhưng khi nghe Kỷ Hiểu Ngạn kết tội Bạch Ánh, một chút không đành lòng nơi đáy lòng cũng tan thành mây khói.

Nhìn người nọ còn chưa chịu nhúc nhích, gã bèn tự tiến đến đẩy người ra ngoài, khép cửa phòng lại, không thèm để ý đến khuôn mặt vặn vẹo do ghen tuông của vợ.

“Mở của, Leblan, anh mở cửa ra cho tôi!” Kỷ Hiểu Ngạn nhìn cái cửa đóng lại, bèn liều mạng đập cửa. Chưa từ bỏ ý định, cứ thế đứng gào ở ngoài.

Chính là qua lâu rất lâu, vẫn chẳng có ai đáp lại, không gian yên tĩnh đến độ ngay cả tiếng muỗi bay cũng rõ ràng vô cùng.

Chỉ có người hầu thỉnh thoảng đi qua thấy vết tay trên mặt Kỷ Hiểu Ngạn, ai ai cũng phát ra tiếng cười nhạo.

Leblan ở trong phòng nghe tiếng cửa phòng vang lên tiếng “Rầm rầm rầm rầm”, trong mắt hiện lên sự khinh thường và không kiên nhẫn với cái người ở ngoài cửa.

Trong tim gã, Kỷ Hiểu Ngạn chính là một tên tiểu nhân, một tiểu nhân thèm khát vinh hoa phú quý vịn cớ báo ân.

Cho dù cậu ta có sinh một đứa con cho gã cũng không thể thay đổi được hình tượng của cậu ta trong lòng gã.

Hình thức ở chung của gã và Kỷ Hiểu Ngạn là thế, ngoài một cái tát hôm nay ra thì Leblan chẳng thấy có gì không ổn cả.

Cuộc sống sau này càng xác minh cho câu nói ấy: Có một liền có hai. Từ khi Leblan cãi nhau với Kỷ Hiểu Ngạn ngày hôm đó, mỗi ngày hai vợ chồng họ sẽ đều cãi nhau vì Bạch Ánh. Người hầu trong nhà ai cũng biết, thái độ đối xử với Kỷ Hiểu Ngạn ngày càng trì trệ. Nhưng Leblan lại chẳng biết gì cả. Gã chỉ cảm thấy hành động của Kỷ Hiểu Ngạn là được đà lấn tới. Trong lòng chậm rãi dâng lên ý muốn ly hôn.

Nhưng sau nhìn cậu ta lao tâm lao lực vì gia đình, cũng không hề khắc khẩu với mình nữa, Leblan mới áp chế suy nghĩ này, nhưng mầm mống đã mọc rễ nảy mần trong lòng gã mất rồi. Chung quy sẽ có một ngày ngày nó chui từ dưới đất lên.

Mà tất cả cơ hội đều tụ hội ở cái lần Bạch Ánh trở về đó. Đã nhiều năm rồi, Leblan đã có thói quen lấy Bạch Ánh làm trung tâm cuộc sống, Bạch Ánh trở về chính là cuộc sống như được hồi sinh.

Nhìn Kỷ Hiểu Ngạn nơi nơi chốn chốn nhằm vào Bạch Ánh, Leblan chịu không nổi, cho đến khi nhìn thấy Kỷ Hiểu Ngạn đẩy Bạch Ánh ngã xuống khu vườn hoa hồng đầy gai, Leblan cuối cùng cũng bạo phát. Mặc kệ Bạch Ánh có khuyên báo đó là ngoài ý muốn như thế nào, mình không bị thương gì cả ra sao, Leblan cũng không tin, gã chỉ cho rằng cậu ta muốn hãm hại Bạch Ánh, vì thế, hôm sau gã đã mang đơn ly hôn đến chỗ Kỷ Hiểu Ngạn.

Kỷ Hiểu Ngạn suy yếu ngồi ở đầu giường, nhìn đơn ly hôn trước mặt mình, nở nụ cười châm chọc, hôm qua mình có ngã xuống vườn hoa hồng, Leblan không chỉ không mời bác sĩ đến, mà ngay cả một cái liếc mắt cũng chẳng thèm cho mình một cái, toàn là một mực chạy đông chạy tây lo lắng cho Bạch Ánh, Kỷ Hiểu Ngạn lúc đó mới có thể cảm nhận sâu sắc được rằng, thì ra mình lại hèn mọn đến thế.

Mà khi nhìn thấy Kỷ Hiểu Ngạn suy yếu nằm trên giường, Leblan chỉ cảm thấy vợ mình ngày càng dối trá, rõ ràng là mình là đầu sỏ, còn cố ý làm bộ như thể mình là người bị hại. Trong lòng hừ lạnh một tiếng: Bộ dạng xấu xí đến thế rốt cục là bày ra cho ai xem!

“Cậu kí đi, tôi không định tiếp tục nhẫn nại xem cậu phá nữa.” Leblan rất cường ngạnh nói.

“Muốn tôi ký? Không có cửa đâu!” Nói xong Kỷ Hiểu Ngạn nằm lại trên giường. Bàn tay giấu dưới chăn nắm lại thật chặt.

Nhìn thấy người ta rõ ràng không thèm phản ứng nữa, Leblan mặt mày không vui bỏ đi.

“Ha ha, Phil, lại đây, xem chú cho cháu ăn gì này.” Bạch Ánh hấp dẫn ngồi cạnh một đứa nhỏ vẻ mặt lạnh nhạt.

“Không cần, chú lấy ra đi!” Phil miệng thì nói không cần, nhưng mắt lại nhìn chằm chằm.

Bạch Ánh thấy thế, dịu dàng nở nụ cười, mình phải khó khăn lắm mới đem được đồ ăn đến cho Phil, nhìn đứa nhỏ đang gắng sức ăn, Bạch Ánh sờ sờ đầu nó, cổ vũ nó ăn hết.

Leblan nhìn cảnh trước mắt mà cảm động, gã không biết cách để ở chung với con, cho tới nay đều có khoảng cách với nó, nhưng tình trạng đó lại bắt đầu chuyển biến tốt đẹp lên khi Bạch Ánh xuất hiện.

Quả nhiên, vẫn là Bạch Ánh tốt…

“Thiếu gia, phu nhân có lệnh mời tiểu thiếu gia qua đó!” Lúc này một người hầy biết vâng lời, tất cung tất kính nói, trong giọng nói cũng lộ ra sự tôn trong đối với phu nhân. Nào có ai biết trong lòng hắn ta cư nhiên lại đang mắng Kỷ Hiểu Ngạn té tát, “Chơi cái trò gì thế, cư nhiên lại bắt mình đi mời người, đã quấy rầy đến thiếu gia và Bạch thiếu gia mất rồi, đã thế mình lại còn phải tỏ ra tôn kính cậu ta nữa!”

Nghe thấy lời người hầu, Leblan quản nhiên thấy không vui, nghĩ thầm rằng suốt hai năm nay, mỗi lần mình ở một chỗ với Bạch Ánh là cậu ta lại giở cái trò này, có ý định gì đây? Vì thế nên Leblan cười lạnh với người hầu một tiếng, rồi sau đó mới nói: “Cậu đi nói cho cậu ta biết, tôi không rảnh, có việc gì thì nói sau.”

Người hầu nghe thấy thế, bèn lui ra, đi về nhà truyền lời.

Tuy rằng bị người ta phá đám, nhưng chuyện vừa rồi cũng không làm kinh động đến Bạch Ánh và Phil, Leblan cũng chẳng muốn nói cho bọn họ biết chuyện vừa rồi. Càng nhìn cảnh Bạch Ánh chơi đùa cùng Phil, Leblan lại càng mau quên chuyện vừa rồi hơn, ngay cả bản thân cũng gia nhập vào cuộc vui. Lúc này, ai nấy cũng không ngờ rằng giữa một mảnh cười cười nói nói vui vẻ, có một người đã ôm nỗi hối hận rời đi.

Thời gian chơi đùa dù sao cũng trôi qua rất nhanh, trời thoáng chốc đã tối, Bạch Ánh không qua đêm ở đây, cho nên cũng không ở lại ăn bữa tối. Thế nên, trên bàn cơm chỉ có hai cha con Phil và Leblan.

“Cha à, con đi gọi ba ba nhé!”

“Không cần, cậu ta muốn ăn thì sẽ tự ra, cho dù không ra cũng sẽ có người hầu đưa cơm đến.”

“Con…”

“Mau ăn cơm của con đi, đừng nói nữa.” Leblan liếc mắt nhìn Phil một cái, không nói gì thêm nữa.

Sau đó, bàn ăn trở nên yên tĩnh không một tiếng động.

“A!” Sáng sớm, một tiếng thét chói tai cắt qua bầu không khí yên ắng trong vườn địa đàng.

“Xảy ra chuyện rồi, xảy ra chuyện rồi. Lý quản gia ơi, xảy ra chuyện lớn rồi.” Một người hầu vẻ mặt hoang mang rối loạn chạy tới nhà ăn, nói vậy với quản gia đang chuẩn bị bữa sáng.

“Chuyện gì mà cô hoảng loạn thế?” Lý quản gia cau mày răn dạy người hầu.

“Phu nhân, phu nhân, phu nhân đã chết.” Nói xong sợ tới mức cả người run rẩy. Mặt mũi trắng bệch.

“Cô nói cái gì?” Quản gia còn chưa kịp nói, Leblan đã khiếp sợ mở miệng.

“Thiếu gia, sao cậu lại ở đây?” Hai người thấy Leblan thế nhưng lại đứng sau lưng mình thì đều có chút luống cuống, tuy rằng phu nhân không được yêu chiều, nhưng nếu phu nhân mà chết, thì đó chính là một chuyện lớn.

Leblan không biết mình có cảm tưởng gì vào thời khắc này, nhưng khi nghe được tin Kỷ Hiểu Ngạn qua đời, chính gã lại cảm thấy, quá không chân thật.

Leblan kiên định đi đến phòng Kỷ Hiểu Ngạn, nhưng trong lòng lại không ngừng nghĩ: Đây không phải là sự thật, đây cũng là một thủ đoạn! Mình hy vọng đây là một thủ đoạn, đây chính là một thủ đoạn, nhất định là một thủ đoạn,…..

“Răng rắc” Leblan như mộng du mà mở cửa ra, ánh vào mi mắt chính là một chiếc màn mỏng manh, có thể mơ mơ hồ hồ thấy được chiếc giường đối diện.

Vén màn lên, Leblan liền nhìn thấy Kỷ Hiểu Ngạn im lặng nằm trên giường. Khuôn mặt trắng bệch, cơ thể gầy yếu, hai mắt nhắm chặt, bộ dạng hệt như đang ngủ.

Leblan tiến lên trước: “Cậu ấy đang ngủ, mấy người đừng đánh thức cậu ấy.”, sau đó nhẹ nhàng chỉnh lại cái chăn lộn xộn. Lạnh nhạt phân phó mọi người ngoài cửa, coi như Kỷ Hiểu Ngạn thật sự chỉ là đang ngủ.

“Thiếu gia!” Nhìn thấy thiếu gia của mình cổ quái như thế, quản gia không tự chủ kêu một tiếng như thế, đối lại là một cái liếc cảnh cáo của Leblan.

“Mấy người ra ngoài đi, tôi ở trong này một lát.” Nói xong bèn ngồi xuống bên giường.

Leblan nhìn Kỷ Hiểu Ngạn, không đau lòng cũng chẳng bi thương, đầu óc trống rỗng. Cảnh tượng này đã từng xuất hiện trong trí nhớ của gã. A, thì ra là vào lúc ông quản gia qua đời mười mấy năm trước.

Lúc đó mình không hiểu chuyện, chỉ biết gọi ông ấy dậy, nhưng giờ đây mình không còn giống thế nữa rồi, trái tim trống rỗng, không khí như thể đã bị hút sạch.

“Cậu đang ngủ, đúng không?” Leblan cười với Kỷ Hiểu Ngạn một cái, vuốt đầu hắn rồi dịu dàng nói.

===============================

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Hôm nay vốn là định đăng 1 vạn hoặc 2 vạn hơn, nhưng do tâm tình suy sụp bởi một chuyện, nên không viết nổi nữa, mới chỉ đăng một nửa thôi.

Báo trước ngày mai: Leblan rơi vào ma chướng, Phil trộm đem thi thể đi.

Cám ơn Tiểu Ha thân và Nhật Thu Chi không thân ném địa lôi, sao sao đát (moa moa moa),

Edit có lời muốn nói: Chuyện của anh Quẩy là một bài học quý giá đấy. Quẩy đúng thật là một kẻ thứ ba xen ngang vào giữa anh Băng và Bạch Ánh, mượn cớ đền ơn ép anh Băng cưới mình làm vợ ngay khi Bạch Ánh vừa đòi chia tay với anh Băng xong, đúng thật là có hơi ti tiện thật. Chính việc làm ti tiện đấy đã khiến cho ấn tượng tốt đẹp về anh Quẩy ban đầu trong lòng anh Băng tan vỡ hoàn toàn, đổi lại là một anh Quẩy đầy ti tiện và thủ đoạn, bảo sao anh ấy yêu cho nổi.
Bình Luận (0)
Comment