“Thiếu tướng. Khởi hành đi!” Ireland nhìn Leblan còn đang lơ đãng nhìn về phía xa, liếc thời gian trên quang não, chỉ có thể bất đắc dĩ nhắc nhở gã.
Mặc quân trang, hai người đàn ông cùng xuất sắc như nhau đứng cùng một chỗ nãy giờ vẫn không nhúc nhích nay mới có một cử động nho nhỏ. Đây là một hạm cảng quân dụng, đâu đâu cũng có đại binh, tiểu binh mặc quân trang, khiêng vũ khí đi qua đi lại. Trên mặt mỗi người đều có vẻ vội vội vàng vàng khác nhau, nhưng đều giống nhau ở chỗ —— mặt ai cũng đều có nét buồn sầu ly biệt cũng sự nghiêm túc khó giấu.
Người ở đây đều vừa từ biệt gia đình xong, là chiến sĩ chuẩn bị ra chiến trường. Mang theo nỗi nhớ nhà, bọn họ lên đường bảo vệ quốc gia.
Cảnh tượng như vậy, Leblan đã chứng kiến hàng vạn lần, từ lúc gã vào quân đội đến bây giờ, cảnh tượng ấy đã diễn đi diễn lại không biết bao lần. Nhưng chẳng biết do đâu vì đâu, cảnh tượng đã quá quen thuộc này hôm nay lại khiến tâm tình gã có chút dao động. Nhìn những người lính đó, Leblan cảm thấy như mình có thể hiểu cảm giác của họ, trước giờ mình sống như máy móc nào có thể hiểu được nỗi khổ ly biệt. Gã vẫn cảm thấy mình thuộc về chiến trường, nhưng giờ phút này gã lại…..
Đứng thẳng không hề cử động thật lâu. Chợt, Leblan nhớ tới Kỷ Hiểu Ngạn mới hôm qua còn say ngủ trong ngực mình, cũng nhớ đến lời hứa của mình, gã không còn gì để nói chỉ biết đứng ngây ra đó. Thẳng cho đến khi Ireland nhắc một tiếng, mới tỉnh táo lại.
Mấy ngày này Ireland vẫn luôn ở nhà Leblan, buổi tối hôm trước sau khi Leblan ra khỏi nhà đến đêm vẫn chẳng thấy về, mãi đến đêm qua mới thấy gã trở lại.
Nhưng lúc về Leblan có chút thay đổi, tuy rằng mặt vẫn như cũ chẳng đổi sắc, vẫn ít lời như xưa, nhưng với một người đã quen thuộc với gã —— ví dụ như Lộ, Hạ Tả, và Ireland thì đều nhận thức được sự thay đổi của Leblan, trở nên càng ngày càng khó hiểu rõ. Hơn nữa, đêm hôm đó lúc gã trở về, cả người đều chẳng che dấu nổi sự ưu thương.
Thở dài, Ireland cảm thấy mình cũng đoán ra đáp án rồi. Không từ nào cảm thán rõ bằng: Đây là trời trêu người a! Tự làm bậy không thể sống.
“Ừ, đi thôi!” Lúc nói ra những từ này, Leblan cũng không lập tức phản ứng, mà chỉ thản nhiên trả lời lại. Sau đó dành ra vài giây để thu liễm tâm tình mình, Leblan biết rõ nếu mình mà đem theo mớ cảm xúc như vậy ra chiến trường, căn bản chính là tự tìm đường chết. Chuyện tình cảm đợi sau khi mình giành thắng lợi bàn sau cũng chưa muộn.
Nghĩ đến đây, vài giây sau, Leblan ngẩng đầu, dùng ánh mắt sắc bén nhìn Ireland. Nở một nụ cười với hắn.
Nhìn thấy nụ cười ấy, Ireland mới thở phào một hơi. Cuối cùng cũng trở về cái người mà tôi sùng bái rồi. Đúng vậy. Sùng.Bái.!
Hai người cùng nhìn nhau, ăn ý cùng bước đi.
“Thiếu tướng.”
“Ơi.”
“Cậu nhớ phu nhân sao?”, phu nhân trong miệng Ireland vẫn luôn là người kia —— Kỷ Hiểu Ngạn.
… …
“Ừ”
Éc, phó quan Ireland vốn tưởng rằng Leblan sẽ chẳng thèm chả lời bị dọa một phen. Sau đó lại thở dài: thành thực quá ha!
“Hôm trước cậu ở cùng phu nhân à?”
“Ừ.” Biết bạn tốt không có ác ý, Leblan trả lời rất sảng khoái, hơn nữa gã căn bản không định giấu diếm chuyện đó.
“Vậy cậu có định làm gì nữa không?”
“Hiện tại không nên hỏi những điều như thế, nhiễu loạn quân tâm.” Kỳ thật là nhiễu loạn tâm anh thì có.
… … …
“Cậu có biết chúng ta hợp tác với ai không?” Nhìn cái mặt mãi không đổi sắc của bạn tốt, Ireland trước tiên nhắc nhở gã một câu, không nghĩ tới chuyện bạn tốt của hắn lần này đã hiểu rõ nhiệm vụ lần này rồi.
“Biết.”
“Sao cậu biết được!!!” Lớn tiếng kinh hãi hô lên, miệng Ireland mở lớn đến độ có thể nhét vừa một quả trứng gà. Sao Leblan lại biết chuyện được, bản thân hắn cũng vừa mới hay chuyện mà, đã báo cáo lại đâu!
Liếc người đứng cạnh một cái. Lần này, Leblan ngay cả một tia cảm xúc cùng lười cho tên kia. Câu hỏi thật ——chẳng đủ tiêu chuẩn gì cả.
“Cậu có thấy không cam lòng không?” Ireland vốn đã quen bị khinh bỉ lấy lại bình tĩnh rất nhanh. Nhưng đối với bộ dạng chẳng hề để ý gì của thiếu tướng nhà mình, vẫn hết sức bội phục. Mặc là ai cũng thế, biết tình địch trở thành thượng cấp của mình, sao lại có thể không có cảm xúc gì được?
“Bây giờ là lúc đánh chiến, không có chỗ cho người xử lý theo cảm tính.” Nhìn biểu tình của phó quan nhà mình, Leblan thản nhiên nói. Nhưng trong lòng gã cũng tràn ngập sự biết ơn đối với bạn tốt. Thật ra cái biểu hiện khoa trương so với bình thường của Ireland hôm nay suy cho cùng cũng là muốn dời đi sự chú ý của mình. Hơn nữa…..tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng Cù Vân Tâm là trung tướng, gã là thiếu tướng, khoảng cách thời gian nhập ngũ giữa hai người không quá 5 năm, nhưng cấp bậc lại hơn kém nhau một bậc. Bản lĩnh là một chuyện, nhưng vẫn không thể phủ nhận Cù Vân Tâm so với mình có điểm mạnh hơn. Nghĩ đến đây Leblan cũng sợ bản thân sẽ mâu thuẫn. Dù sao ấn theo lẽ thường mà nói, vậy cũng không sai. Nhưng với sự hiểu biết về Cù Vân Tâm của gã, mặc dù là tên đó là một con hồ ly đích thực, nhưng vẫn là một kẻ công tư phân minh.
“Báo cáo, thiếu tướng Leblan đã đến.” Chân hai thân vệ quân ngoài cửa dừng lại, “Bộp” một tiếng cùng nhau làm kính lễ với cù trung tướng.
“Ừ. Bảo anh ta vào đây.”
Thân vệ quân nghe thấy thế, nhanh chóng rời đi.
“Cù trung tướng”, “Bộp” một tiếng, Leblan và Ireland đồng thời chào một cách cung kính theo nghi lễ quân đội.
“Ừ, thiếu tướng Leblan, phó quan Ireland.” Cù Vân Tâm cười tủm tỉm tiếp đón bọn họ, biểu tình đó quả thật nhìn không ra mối quan hệ tình địch thật sự giữa gã và Leblan.
Chính là cái biểu tình này, Cù Vân Tâm cười dịu dàng đến vô hại, còn Leblan thì chẳng phản ứng gì, dù sao cũng đã quen rồi. Nhưng Ireland thì cả người lại rung lên, rùng cả mình. Không phải vì cái gì khác, mà là vì….
Thật sự là —— rất ghê tởm, có phải không? Từ lần đầu tiên nhìn thấy biểu tình này của Cù Vân Tâm, Ireland liền không không nhìn lại. Người này mọi việc đều nở nụ cười hồ ly, trong lòng Ireland quả thực không có thiện cảm, anh ta chính là loại người bụng đầy tâm kế. Hơn nữa…..ngay cả tình địch cũng có thể đối đãi như vậy. Người không biết còn tưởng rằng đang đón bạn bè thân thiết tới thăm nhà chứ! Thiệt là…lòng dạ khó lường. Nghĩ đến đây, Ireland nhịn không được cúi đầu, trộm bĩu môi xem thường.
Đúng lúc này, Cù Vân Tâm vốn vẫn đang nhìn chằm chằm vào Leblan lại vô ý liếc về phía phó quan của gã một cái, cũng vô ý nhìn thấy bộ dạng trợn ngược mắt bĩu môi của Ireland, trong lòng có chút kinh ngạc, cau mày nghĩ, cái động tác mình mới nhìn thấy là ý gì ta?
Mà ngay cả nhóm thân vệ quân đứng bên ngoài trộm quan sát nhìn thấy hành động của Ireland cũng có chút kinh ngạc. Sao phó quan của Leblan thiếu tướng lại làm bộ dạng thiếu đánh với Cù trung tướng vậy nhỉ? Bộ dạng đó là sao ta? Thật kỳ quái!
Tuy rằng đã nhìn thấy biểu tình kì quái của phó quan nhà người ta, nhưng…”Nếu có thể, hy vọng hai ta có thể phối hợp thật tốt để giành thắng lợi.” Cù Vân Tâm vẫn nở một nụ cười vô hại như trước, vừa cười vừa nói.
“Không có chuyện gì thì tôi đi trước.” Gật gật đầu, tỏ ý đồng tình, Leblan liền rời đi.
Cù Vân Tâm nhìn bóng dáng hai người Leblan rời đi, mình và anh ta sẽ từ tình địch thành chiến hữu sao? Nhưng…,dùng đầu óc mà nghĩ một chút, cũng rất bình thường thôi, mấy tên quân bộ kia cũng già rồi, hùng tâm tráng khí đồng thời theo tuổi tác mà héo tàn dần, phe phái lập trường khác nhau đang tranh chấp ngày càng kịch liệt! Hừ! Hai phái dần cũng nhìn ngứa mắt nhau rồi? Định khai đao chăng? Ánh mắt Cù Vân Tâm tối xầm xuống.
Hừ! Nhưng lại an bài Leblan đảm đương vị trí cấp dưới của mình, đây là….muốn bọn ta nội loạn sao? Rồi thừa thời cơ đả khoa trung lập sao, đáng tiếc a đáng tiếc a! Cho dù các người đã biết chuyện gì, nhưng các người đã đánh giá thấp bọn ta rồi.
Nhìn bóng dáng rời đi của Leblan, Cù Vân Tâm nở một nụ cười đầy mưu kế trào phúng với Jack và Kiều Hưu Nhĩ.
Nguyên văn: 乔休尔 – mình không rõ tên nhân vật là tiếng Anh hay tiếng Hoa
“Leblan, cậu cảm thấy Cù trung tướng thế nào?” Trở lại phòng nghỉ, Ireland có chút bát quái hỏi.
“Không được tốt lắm, phó quan Ireland cậu đi kiếm thông tin từ nhân viên tác chiến đi.”, Leblan đã sớm hiểu được nguyên nhân quân bộ để mình và Cù Vân Tâm tác chiến cùng nhau. Thiệt tình….lão già này….
“Rõ.” Nghe thấy lệnh của Leblan, Ireland cũng nghiêm túc đứng lên, chuyện này không cần Leblan phải nói, hắn đã thu thập được dữ liệu này. Nhưng vẫn còn nhân vật quan trọng chưa lên sàn, muốn thu thập toàn bộ dữ liệu thì vẫn cần phải có một chút thời gian…..
Hừ, muốn đánh sập phái trung lập á? Thích mưu kế á? Kết cục thật sự sẽ như bọn họ dự liệc chắc? Hai người cũng đồng thời dè bỉu chỉ số thông minh của mấy người kia.
… … …
“Theo tin tức từ quân bộ, trung tướng Cù Vân Tâm và thiếu tướng Leblan vào ngày hôm nay đã đến Thác Ma Tinh…, lần này họ sẽ chiến đấu cùng người Rod, liên bang….”
Người Rod? Sao lại với người Rod? Leblan đáng lý không tham gia chứ nhỉ!
Sáng sớm hôm nay, Kỷ Hiểu Ngạn vừa mở tin tức trong quang não đã nghe thấy tin này, trong lòng đã kinh ngạc vô cùng.
Trí nhớ của kiếp trước quay cuồng trở lại, bản thân hắn vẫn nhớ rõ…..Rõ ràng chuyện này không liên quan đến Leblan mà!
Năm đó Liên bang đối đấu đến người Rod là sự kiện loạn vô cùng, bởi vì Trung tướng chỉ huy đã biến mất một thời gian, thời điểm đó khiến cho mọi người hoảng loạn vô cùng, mãi sau khi nhận được tin báo thắng trận trở về mới rõ đấy thật ra là mưu kế của trung tướng. Nhưng đó cũng là thời điểm truyền ra tin đồn Leblan có ý “bảo hộ” đối với Cù trung tướng.
Không có lửa làm sao có khói. Không tự chủ được, Kỷ Hiểu Ngạn liên nghĩ đến: hai người này có phải có một loại liên hệ tất yếu giữa họ hay không? Rốt cục thì cái tin đồn kia là thật hay là giả?
Nghĩ thật lâu rồi mà một tia dấu vết sáng tỏ sự thật cũng không có. Hắn luôn luôn có cảm giác, lúc mà chân tướng sắp xuất hiện, bản thân hắn luôn bị một tầng khăn mỏng che mất, khiến cho bản thân đầu óc mơ hồ.
Hơn nữa… Hơn nữa… Hiện tại Leblan cũng đang ở trên chiến trường, cái tâm ý bảo hộ kia, cùng Leblan và Vân Tâm, rốt cục thì có liên quan gì?
“Ba ba, ba đang suy nghĩ gì thế?” Tiểu Phong đã nghiêng đầu nhìn Kỷ Hiểu Ngạn thật lâu.
“Ừm, nhớ đến chú Vân Tâm và cha con.” Kỷ Hiểu Ngạn không chút suy nghĩ trả lời.
“Ha ha ha, ba ba, xấu hổ xấu hổ, xấu hổ xấu hổ. Ba ba nhớ đàn ông!” Ngón tay Tiểu Phong hạ trên mặt hắn vài cái, rồi làm động tác tỏ vẻ “xấu hổ xấu hổ” vừa học, còn ha ha cười lớn.
“Con học đâu ra thế?” Nghe thấy lời con, khóe miệng Kỷ Hiểu Ngạn vừa kéo lên, huyệt Thái Dương nhịn không được giật giật.
“Kano nói cho con biết. Có phải con rất thông minh không, nó nói một lần đã nhớ rồi.” Bộ dáng đắc ý dào dạt nhìn Kỷ Hiểu Ngạn, khiến người ta vừa yêu vừa hận…
Kỷ Hiểu Ngạn nhéo hai má Tiểu Phong, giả vờ cả giận nói: “Về sau không cho con chơi với Kano nữa…., nó làm hư con mất…..” Thật lòng Kỷ Hiểu Ngạn hoàn toàn không tin đây là do Kano dạy. Con trai mình chắc chắn là học ở đâu đó, nhưng nó cứ thích đổ cho Kano.
“Ghét ba ba, hừ!” Nhóc con hừ một tiếng, giống như chống đối dùng cái ót đối diện với Kỷ Hiểu Ngạn.
“Rồi, thì ghét ba ba.”
… …
“Ba ba, chúng ta đi chơi đi!” Đợi đã lâu, Tiểu Phong nhảy thật mạnh lên người Kỷ Hiểu Ngạn, trẻ con thì không thù dai vui tươi hớn hở nói.
“Ai u!”
“Tiểu Phong xuống mau. Thắt lưng ba ba muốn đứt rồi nè!” Kỷ Hiểu Ngạn vẫn chưa hồi phục đã bị con trai hành, cả người đều đau.
“Vì sao?” Tiểu Phong nghe lời nhảy xuống, cũng không quên hỏi nguyên nhân.
“Không có gì. Con không phải đang nói chuyện với Kano sao? Mau đi đi!”
“A, vâng ạ!” Đứa trẻ “Bạch bạch bạch” chạy đi, nó hôm nay sẽ cho Kano gặp búp bê của mình. Hôm nay nó đã tìm thấy trên bàn đó, xinh đẹp lắm!! Nhưng không thể để ba ba thấy búp bê của mình được, không phải búp bê đó….Hừ! Búp bê kia chắc chắn không phải của nhà mình, nhưng ở trên bàn nhà mình tức là của mình rồi….
Ai… Rốt cục cũng dỗ được con, Kỷ Hiểu Ngạn xoa xoa cái thắt lưng đau nhức của mình, nhịn không được đỏ mặt lên. Lại càng nhớ Leblan hơn.
Leblan này rốt cục là làm sao vậy? Vì sao đột nhiên lại bị phái đi chiến trường, chuyện này lệch khỏi quỹ đạo mất rồi, cuối cùng thì sẽ ra làm sao?
Hơn nữa…, nghĩ đến trạng thái quan hệ cao thấp giữa Cù Vân Tâm và Leblan, Kỷ Hiểu Ngại đau cả đầu. Hai bên đã nhìn nhau không vừa mắt, đã vậy vừa rồi mình lại còn thêm dầu vào lửa, dù hai người kia đều là hai người công tư phân minh, nhưng tình cảm mà, Kỷ Hiểu Ngạn vẫn rất lo lắng —— hai người kia sẽ sống chung như thế nào đây?
Nhưng…, nói mình tự mình đa tình cũng được, thế nào cũng được. Kỷ Hiểu Ngạn mặc kệ thế nào cũng không thể thuyết phục chính mình. Chỉ cần vừa nghĩ tới hoàn cảnh hai người gặp mặt nhau, Kỷ Hiểu Ngạn đã run lên rồi….., nội tâm không khỏi nghĩ: hai người như vậy quả thật có thể ở chung sao?? Quan hệ cấp trên cấp dưới thật sự không có vấn đề gì chứ???