Hẹn Hò Với Chồng Cũ

Chương 61

“Kiệt Lực Từ vẫn luôn thế hả?” Sờ sờ mồ hôi lạnh trên trán, Kỷ Hiểu Ngạn thì thào hỏi hai người bên cạnh.

“Ai biết được?” Hai người mặt đầy hắc tuyến đồng thanh trả lời.

Trước mặt chẳng phải là ví dụ rõ ràng nhất cho câu nói: Thằng ngốc và thiên tài cách nhau chỉ một đường thôi sao? Nhìn dáng vẻ ngượng ngùng e thẹn của Kiệt Lực Tư, Kỷ Hiểu Ngạn chỉ cảm thấy—— ghê tởm!

Rùng mình một cái, da gà trên tay nổi đầy lên. Mợ nó! Ai có thể tưởng tượng một cái tên đàn ông cường tráng mạnh mẽ mà lại có thể bày ra cái biểu tình hệt như tiểu nam sinh ấy được…Thật sự không nhìn nổi….

Bên này Kỷ Hiểu Ngạn đang mặc sức phun tào, hai người bên kia lại hài hòa đến lạ.

“Cô thường xuyên tới đây à?” Mê muội nhìn Cù Vân Tịch trước mặt, Kiệt Lực Tư ngơ ngác hỏi. Thật ra qua mấy ngày quan sát, gã vô cũng chắc chắn là ngày nào Cù Vân Tịch cũng đến Thế giới cổ tích —— đương nhiên là không phải dưới tình huống đặc biệt gì.

“Vâng, nơi này rất đẹp!” Ngữ khí thản nhiên khiến cho người khác cảm thấy rất khó để nói chuyện cùng. Ngay cả ánh mắt cũng chẳng nhìn về phía Kiệt Lực Tư càng khiến gã cảm thấy thất bại hơn, nhưng nghĩ đi thì cũng phải nghĩ lại, phải vậy mới đáng là nữ thần của gã chứ.

“Vì sao cô lại thích nói này thế?” Vốn không định hỏi chuyện này, thật ra Kiệt Lực Tư là muốn hỏi xem trong gia đình của cổ có những ai? Cổ thích cái gì…..Cảm giác của cô ấy về mình cơ. Nhưng mà ——mình với cô ấy vừa mới quen biết, hỏi những chuyện này xem chừng không hợp lý lắm, cho nên chỉ dám hỏi những chuyện lặt vặt thôi.

“Không vì cái gì cả, tự nhiên thấy thích thôi.” Nói tới đây Cù Vân Tịch dừng lại liếc mắt nhìn Kiệt Lực Tư một cái, tặng gã một nụ cười.

Này, này là nụ cười của nữ thần a! Kiệt Lực Tư nhìn đến phát ngốc, đầu tóc hồ đồ. Nếu ngay lúc này mà có ai hỏi gã tên là gì, có lẽ gã sẽ không do dự mà nói: “Tôi tên Cù Vân Tịch.”

Cù Vân Tịch nhìn người đối diện ngây ngốc, nhịn không được lại mỉm cười. Tâm tư của người này đối với mình không phải là cô không nhìn ra. Người như vậy cô gặp nhiều rồi, nhưng cái người này lại khác, những người kia vừa mới quen đã không chờ được, hỏi nhất thanh nhị sợ tất tần tật những chuyện phát sinh từ lớn đến nhỏ trong đời cô, như thể là sợ cô cười chê mình không hiểu rõ ấy. Nhưng tên ngốc này lại khác, rất đơn thuần. Hơn nữa chuyện khiến cô kinh ngạc hơn chính là: Người này thế nhưng lại là một thương nhân. Này nếu mà không lừa đảo thì đúng thật là —— Vận khí không tồi!

May mắn Cù Vân Tịch cũng không nói gì cả, trách cho ba cái kẻ rình trộm kia nhảy ra phản bác. Cái gì mà đơn thuần chứ, chắc chắn là lừa người? Người này mà đơn thuần thì việc buôn bán là đi lừa đảo hả?? Trên cái thế giới này nhất định không có hai chữ đơn thuần, lừa đảo cả đấy.

Bất quá hiện tại không biết Cù Vân Tịch có thích ai đó không nên ba tên đó vẫn vui vẻ rình xem. Cái tên “thiếu nam ngây thơ” kia thật ra cũng rất được. Tuy rằng điểm gian xảo của “thiếu nam” có hơi cao.

Ba người rình trộm nhàm chán, nhưng nhịn đã lâu rồi, thế mà vẫn không nhìn thấy màn kịch mà họ mong nhất.

Kỷ Hiểu Ngạn vốn là ra ngoài giải sầu, bây giờ do hóng chuyện bát quái nên tâm tình sảng khoái, nhưng lại càng thêm lười. Nói đến đó thì ai chả biết đó là chuyện thường thôi! Bản thân hắn vốn cũng chẳng phải dạng người biết tiết chê gì cho cam. Học tập cao độ giờ được thả lỏng, tốt quá trời còn gì, cũng khiến cho người ta —— không muốn nhúc nhích.

“Hôm nay trộm làm biếng chút đi!” Kỷ Hiểu Ngạn yên lặng nghĩ.

Mà thật ra thì nơi khiến cho Kỷ Hiểu Ngạn thấy yên tâm hưởng thụ nhất thật ra chính là thế giới cổ tích. Từ khi dùng hệ thống máy móc tự động đó, Kỷ Hiểu Ngạn không phải khổ cực quản lý nơi này nữa. Không thể không nói, chúng đã giúp Kỷ Hiểu Ngạn giảm đại bộ phận công việc khiến cho hắn ta có thời gian rảnh rỗi đi ngóng chuyện bao đồng.

“Ông chủ, chúng tôi đi đây, có việc phải làm.” Mohamed nhìn Kỷ Hiểu Ngạn, rồi vỗ vỗ cánh tay hắn, cho đến khi Kỷ Hiểu Ngạn chịu quay người nhìn lại, mới mở miệng.

“A, ừa, các cậu đi đi!” Nhìn bộ dạng ngọt ngọt ngào ngào của đôi vợ chồng son, không cần phải hỏi cũng biết “có việc” trong miệng họ là việc gì, dù sao hiện tại mọi chuyện cũng được sắp xếp ổn thỏa rồi không phải sao?

“Ừa…, hẹn gặp lại, mình đi thôi!”

“Ừa, hẹn gặp lại, hai người hôm nay cứ về sớm đi, hôm nay tôi ở lại đây mà.” Nghĩ tới quyết định mình vừa hạ, Kỷ Hiểu Ngạn bèn nhắc nhở họ một chút, cho bọn họ thêm thời gian.

“Oa, yêu anh chết mất!” Adlee nghe thấy thế lập tức nhảy dựng lên. Trong lúc mọi người chưa kịp phản ứng đã kéo Kỷ Hiểu Ngạn dạy hôn nhẹ một cái lên gò má hắn. Đã thế còn “Ha ha” cười lớn. Mà Mohamed đứng cạnh không kịp ngăn cản cái hành vi “nguy hiểm” ấy lập tức đen mặt, ánh mắt trở nên u ám, nụ cười ngày càng quỷ dị, không còn là nụ cười vô tư vô tâm như trước nữa. Kỷ Hiểu Ngạn thấy thế, anh ta còn không được tự nhiên kéo cái tên đang níu người mình ra, trong lòng hắn yên lặng cầu nguyện cho cậu ta.

“Mình đi thôi!” Adlee bị kéo ra, vô cùng tiêu sái kéo tay Mohamed, đầu cũng chẳng thèm quay lại.

Nhìn bóng dáng hai người, cho đến khi khuất bóng, Kỷ Hiểu Ngạn mới quẹo vào đi phòng bếp. Không biết vì cái gì, vừa mới nhìn thấy đóa hoa hồng màu vàng biến dị hắn đã nhớ ngay đến chanh. Hơn nữa nước bọt trong miệng lại liên tục tiết ra, trong lòng thật sự càng ngày càng muốn ăn chanh.

Tìm trong phòng bếp thật lâu, Kỷ Hiểu Ngạn tìm khắp các chỗ để nguyên liệu nấu ăn cũng không thấy chanh. Mà chỉ thấy mấy quả bồ đào.

“Tinh, Axít citric trong bồ đào cũng không tồi.” Nói xong đã thấy người ta bỏ bồ đào vào miệng, biểu tình còn vô cùng hưởng thụ. Không dám làm gián đoạn nữa, nhân viên tiếp thị bồ đào chạy lẹ.

Không biết người máy nghĩ gì a! Kỷ Hiểu Ngạn vừa nhai bồ đào đến mĩ mãn vừa nghĩ. Nhưng sờ sờ bụng đột nhiên lại thấy đói, hắn bèn xoay người lấy khay, định làm một chút đồ ngọt.

Người máy đối diện nhìn thấy thế, bị khay đồ trong tay Kỷ Hiểu Ngạn dọa sợ. Trong lòng thầm nghĩ, sao đột nhiên sức ăn của ông chủ lớn thế nhỉ?

Nhưng Kỷ Hiểu Ngạn lại không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của người máy, dù sao nó cũng là máy móc, nào có biết đói bụng là gì a…ai,….Nhưng đúng là gần đây sức ăn của mình tăng thật, không ăn thì lại rất đói. Hơn nữa việc này dường như cũng không quá đặc biệt. Ăn được ngủ được là tiên. Miệng cắn đồ ăn, Kỷ Hiểu Ngạn suy nghĩ một chút rồi chẳng để ý nữa, cúi đầu tiếp tục ăn đống đồ ăn hấp dẫn kia.

… …

“Ba ba, ba ba.” Tiểu Phong ngã thật mạnh lên người Kỷ Hiểu Ngạn ngay khi mà hắn chưa kịp phản ứng lại.

“Ừ, Tiểu Phong, sao con về sớm thế?” Kỷ Hiểu Ngạn buông đĩa ăn trong tay xuống, vui vẻ nhìn con trai. Rõ ràng mấy hôm nữa mới đến ngày nó về cơ mà.

“Con nhớ ba ba, nhà Kano không có ba ba.” Chu cái miệng nhỏ nhắn, Tiểu Phong cười xinh đẹp. Cau mày nhìn ba ba của mình. Ngữ khi tràn đầy làm nũng và nhớ nhung.

“Thật chứ? Ngoan thế thật chứ?” Nghe Tiểu Phong nói, tư vị trong lòng Kỷ Hiểu Ngạn không sao có thể tả nổi. Hắn ôm lấy con, còn không thèm để ý đến nó phản kháng, liên tục hôn nó mấy cái. Lưu lại đầy nước miếng trên mặt Tiểu Phong.

“Nhớ ba ba thật không?”

“Dạ, con nhớ ba muốn chết…, nhà Kano không có ba ba, vốn con định về rồi nhưng mẹ Kano không cho.” Nói đến đây, nhóc con còn ra vẻ thở phì phì.

“Vậy sao giờ lại về?”

“Mẹ Kano cho con về.”

“Không phải con mới nói mẹ Kano không cho con về sao? Sao lại thay đổi?” Lần này Kỷ Hiểu Ngạn không đơn giản là đùa giỡn con trẻ nữa đâu.

“Không biết, sáng hôm nay mẹ Kano tự dưng cho con về. Hơn nữa Kano còn tiễn con nữa.” Nói tới đây, cái mặt vui vẻ của nhóc con đột nhiên lại trầm xuống.

“Sao thế? Ai chọc giận con?” Nắm khuôn mặt nhỏ nhắn của con, Kỷ Hiểu Ngạn có chút buồn cười hỏi. Tâm trạng cũng chuyển biến nhanh quá ha! Mới cười nói vui vẻ mà giờ đã thở phì phì rồi.

Nghe thấy thế, Tiểu Phong không trả lời nữa. Cho rằng con không muốn kể nên Kỷ Hiểu Ngạn cũng săn sóc không hỏi thêm.

Nhưng ai ngờ…

“Ba ba, ba không muốn biết sao?”

“Không phải con không muốn nói sao?”

“Không phải thế, con…, nếu ba hỏi, con sẽ miễn cưỡng nói cho ba biết.”

“Con trai à, con thật ra không cần miễn cưỡng, ba không muốn biết đâu!” Kỷ Hiểu Ngạn nhìn bộ dạng kiêu ngạo của nó, cố ý chọc giận.

“Oa oa oa oa oa oa, ba ba… Con không cần ba nữa.”

“Ách…, được rồi, bảo bối của ba ba, chuyện làm sao?” Thấy con chóng khóc thế, Kỷ Hiểu Ngạn vội sờ sờ đầu thằng nhỏ, gọi nó là bảo bối.

“Ba ba, vừa mới nãy Kano đi cùng con, cậu ấy nhìn một nữ sinh.” Nói xong Tiểu Phong lại bày ra bộ dạng tức giận. Kỷ Hiểu Ngạn sờ sờ cái đầu nhỏ. Mặt vẫn đầy tươi cười.

Nhưng nội tâm lại không thể bình tĩnh nổi!…., đây là ghen tị? Còn là trẻ con mà chiếm hữu ghê chưa kìa? Trăm tư không được lý giải nên hắn không dám phát biểu gì với con.

“Ba ba, nói chuyện với ba đó! …, ba ba.” Quơ tay Kỷ Hiểu Ngạn, Tiểu Phong lại làm nũng.

“Ách, lại làm sao?” Bị con gọi hoàn hồn, Kỷ Hiểu Ngạn mặt mày mờ mịt hỏi Tiểu Phong.

“Không có, con đi đây.” Tiểu Phong rầu rĩ không vui nói, không đợi Kỷ Hiểu Ngạn có phản ứng, một mình đi ra ngoài. Trên mặt xuất hiện nét cô đơn khó gặp ở trẻ con.

Ba ba không nghe mình nói gì cả. Nghĩ đến hành động của Kano và Kỷ Hiểu Ngạn, nhóc con tức giận, không bao giờ thèm để ý đến họ nữa.

Một mình ngơ ngác ngồi ở trên bậc thang, nó chống cằm khiến cho bóng dáng thoạt nhìn rất ưu thương.

“A, mình tìm cha.” Vỗ vỗ cái đầu nhỏ của mình, hai mắt cu cậu sáng bừng lên, Tiểu Phong vui vẻ nói. Trẻ nhỏ không thù dai, lúc này nó rất muốn gặp Leblan, hoàn toàn quên mất cách đó không lâu mình mới nói không cần người ta.

Nhưng bây giờ có ai mà xuất hiện hỏi Tiểu Phong chuyện đó, phỏng chừng nó sẽ chỉ mờ mịt hỏi lại bạn “Có sao?”

Nhưng… Trẻ con…Quên rất mau. Thế nên Tiểu Phong mở quang não ra tìm cha mình, nhóc con còn dám chắc cha sẽ có thời gian dành cho nó.

Cho đến khi đường dây quang não được nổi, trước mặt xuất hiện vẻ mặt vui vẻ của cha mình. Thấy biểu tình đó của cha, Tiểu Phong đang định cười lớn, thế nhưng đúng lúc đó, trong quang não lại xuất hiện…bóng dáng của cái người mình ghét nhất. Vì thế nên…nụ cười chưa kịp hé đã tắm ngúm.

Cái mặt nho nhỏ biến thành giống hệt trái khổ qua.
Bình Luận (0)
Comment