Mình có nhớ Leblan không hả? Chỉ sợ đáp án là không! Nửa tháng trước hắn đã trò chuyện với con cũng về chuyện này một lần rồi. Hơn nữa Kỷ Hiểu Ngạn lúc đó nhìn ánh mắt mong chờ đáp án của con, nên không định nói dối nó, thật lâu vẫn chưa trả lời được.
Thật ra đối với câu hỏi này, chỉ sợ chính bản thân hắn cũng chẳng có đáp án. Dẫu là “Có” hay “Không”, thật ra cũng chẳng phải điều Kỷ Hiểu Ngạn muốn nói.
“Ba ba, mình mau lên thôi! Kano đang chờ chúng ta kìa!” Tiểu Phong chạy từ trên lầu xuống, sốt ruột nói với Kỷ Hiểu Ngạn hãy còn đang ăn điểm tâm. Bởi hôm nay là dịp hiếm có dịp khi Kano đến rủ Tiểu Phong đi học.
Buông ly sữa trong tay xuống, Kỷ Hiểu Ngạn nhẹ nhàng vỗ vỗ vụn bánh mì trên quần áo bay đi, sau khi xác nhận người mình đã sạch sẽ, mới dắt tay Tiểu Phong ra ngoài.
Cho đến khi….
“Con chào chú!” Ngoài cửa, Kano thấy Kỷ Hiểu Ngạn dắt tay Tiểu Phong, con mắt phượng sáng ngời tràn đầy ý cười. Chạy đến trước mặt Kỷ Hiểu Ngạn chào hỏi.
“Chào cháu, Kano!” Nghe nhóc con chào mình, Kỷ Hiểu Ngạn khom lưng sờ sờ đầu nó, khóe miệng mỉm cười chào thằng nhỏ. Hơn nữa, nhìn cu cậu ôm cặp sách, ngoan ngoãn trắng trẻo mập mạp đứng đó, ông chú nào đó ngay cả con mắt cũng biết cười.
“Kano, mình đi thôi.” Ngoan ngoãn chờ hai người mình quý nhất chào hỏi nhau xong. Tiểu Phong không muốn chậm chễ kéo tay Kano, đi ra ngoài.
Này chính là ví dụ điển hình cho câu có vợ quên cha đây mà. Khóe miệng Kỷ Hiểu Ngạn kéo lên, mặt mày vẫn giữ vẻ nghiêm túc, vươn tay kéo áo Tiểu Phong. Ngăn nhóc lại.
“Nhóc con ngốc, con quên hôm qua ba nói gì rồi à?” Kỷ Hiểu Ngạn nhướng mày hỏi thằng nhóc mặt đầy khó hiểu trước mặt.
“Gì ạ?” Tò mò hỏi ba ba mình, giống như nó thật sự không hiểu ba mình đang nói cái gì cả. Cái mặt nhỏ nhắn hồn nhiên kia khiến Kỷ Hiểu Ngạn vô cùng xác định, nó thật sự chẳng nhớ mình đã nói gì.
“Ba nói, hôm nay ba muốn đưa hai đứa đi học. Cho nên hai đứa không được đi trước!” Thở dài, Kỷ Hiểu Ngạn nói.
“Không cần, Kano sẽ đưa con đi, tuy rằng Kano chuyển trường chưa lâu, nhưng con biết cậu ấy có thể quang vinh hoàn thành cái nhiệm vụ nho nhỏ này.”
“Đúng thế, chú, con biết đường mà. Nhất định không dẫn Tiểu Phong đi lạc đâu.” Nghe Tiểu Phong nói vậy, Kano vội vội vàng vàng vỗ cái ngực nho nhỏ của mình bày tỏ thái độ.
Mặc dù là như vậy! Nhưng…, mợ nó! Ai lại để hai đứa trẻ mới có 10 tuổi đầu cùng “đi” đến lớp hả? Hơn nữa…, do Leblan và Cù Vân Tâm cùng ra chiến trường rồi nên hiện nay Kỷ Hiểu Ngạn vô cùng lo lắng cho sự an toàn của hai đứa nhỏ….
“Hai đứa quá nhỏ, chờ lớn thêm chút nữa mới tự đi được, giờ thì đi nào.” Nói xong, vươn tay.
Tiểu Phong thấy Kỷ Hiểu Ngạn vươn tay, khoan khoái cũng vươn tay ra, nắm lấy cái tay lơn lớn của Kỷ Hiểu Ngạn.
Sau đó vừa lòng nhìn hai tay mình. Bên trái là Kano, bên phải là ba ba. Tiểu Phong lòng đầy mĩ mãn nghĩ. Lại không ngừng quay sang liếc hai người bên cạnh. Bảo đảm họ vẫn nắm tay mình.
Đây là hạnh phúc??
“Đi đứng cẩn thận, chậm chút khẻo ngã, không lại khóc!” Kỷ Hiểu Ngạn nghĩ đến tiếng khóc của con trẻ, da đầu rung lên mộ trận. Vì thế hắn mới nhắc nhở hai đứa một câu.
“Con còn lâu mới ngã!” Nhóc con nghe thấy ngẩng phắt đầu lên, kiêu ngạo hừ lạnh một tiếng.
“Cẩn thận…”
“Cẩn thận.”
“Rầm!!”
“… …”
“Oa… Oa oa…, ba ba, ba ba, a a a, đau quá.” Cu cậu mặt mày toàn nước mắt nước mũi nhìn Kỷ Hiểu Ngạn đang xoa xoa đầu gối của mình. Kỷ Hiểu Ngạn nhìn qua, tuy rằng không chảy máu, nhưng xem chừng…., lát nữa chắc chắn sẽ tìm một mảng.
“Ấy…, đừng khóc. Ba ba ôm một cái a, ngoan, đừng khóc ….” Ôm lấy con mình đang ngồi chồm hỗm trên mặt đất, Kỷ Hiểu Ngạn kiên nhẫn dỗ dành, sau đó mới mang Kano và Tiểu Phong chạy đến phòng y tế của trường.
Với vết thương nho nhỏ này, chắc y tế trường sẽ xử lý được thôi.
“Chú ơi, lẹ lên, lẹ lên đi, Tiểu Phong đau quá.” Kano đau lòng nhìn vợ mình. Dù Kỷ Hiểu Ngạn đã đi rất nhanh, nhưng nó vẫn thấy tốc độ này hãy còn rất chậm. Thế nên khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn tít lại. Không ngừng thúc giục Kỷ Hiểu Ngạn đi nhanh hơn.
Hai người vội vội vàng vàng mang Tiểu Phong đã khóc đến mệt vào phòng y tế.
“Nó có sao không?”, chờ bác sĩ giúp Tiểu Phong xử lý vết bầm lớn trên chân xong, Kỷ Hiểu Ngạn mới không nhanh không chậm hỏi.
Không nên trách hắn vô tâm. Da của cu cậu này rất mỏng, mỗi ngày nó không bầm chỗ này thì tím chỗ nọ, trên cơ bản thì Kỷ Hiểu Ngạn đã thấy quen rồi. Còn có y tế trong tương lai phát triển như vậy. Mấy chuyện nho nhỏ thế này xử lý nhanh lắm.
“Không có chuyện gì, anh yên tâm.” Bác sĩ mập thân thiết mỉm cười cầm chai thuốc xịt đứng đó, sau đó bắt đầu ba hoa xem mình là người có trách nhiệm ra sao.
“Ngại quá, đã làm phiền anh.” Kỷ Hiểu Ngạn cũng có cảm tình với vị bác sĩ thoạt nhìn rất hòa ái dễ gần này, bèn mỉm cười xin lỗi, lễ nghĩa nói.
“Không sao đâu, đây là trách nhiệm của tôi. Cơ mà, trẻ con đứa nào chả nghịch ngợm như thế, cái chỗ hay bị tím đó tôi cũng giúp nó trị rồi! Ha ha! Giờ tôi đang hoài nghi không biết mình đã trở thành chuyên gia trị bầm tím chưa nè, ha ha ha!”
“Con có thể vào thăm Tiểu Phong không?” Không nghe hiểu vị đại nhân này nói gì, Kano có chút chột dạ đi lên nói. Thấy Kỷ Hiểu Ngạn nhìn mình thì vội vàng cúi thấp đầu xuống.
“Kano, không phải giờ này con ở trên lớp sao?” Nhìn nó, Kỷ Hiểu Ngạn nhíu mày.
“Con thăm Tiểu Phong đã xong đi.” Thằng nhóc nghe thấy thế vội ngẩng đầu đón ánh mắt của Kỷ Hiểu Ngạn, không nguyện ý rời đi.
“Vậy lẹ lên, thăm xong chú đưa con lên lớp.”
Vừa nghe thấy hai chữ “lẹ lên”, Kano đã hoan hô một tiếng, như sợ Kỷ Hiểu Ngạn đổi ý, vội vội vàng vàng chạy vào phòng.
“Ha ha, tình cảm bọn nó tốt thiệt đó!” Bác sĩ cảm khái vô cùng.
“Phải, vẫn luôn thế.”
Sau nửa giờ, hai đứa bị lôi ra khỏi phòng nghỉ, Kỷ Hiểu Ngạn từng bước từng bước đưa tụi nhỏ về lớp, hơn nữa cũng giải thích lý do đi trễ với thầy giáo, rồi mới thoát thân về nhà.
Sau khi về đến nhà, Kỷ Hiểu Ngạn không giống mọi ngày ngồi đọc sách. Hôm nay bắt đầu luyện tập, vì hắn chỉ còn nửa tháng nữa là đến trận đấu quyết định bậc thầy điểm tâm. Hôm nay đặc biệt dành để nghĩ món mới.
Nhưng tưởng tượng thì hay còn hiện thực thì tàn khốc. Kỷ Hiểu Ngạn đem lý thuyết trong sách áp dụng vào thực tế, thế nhưng khó hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn. Mấy món này đều yêu cầu kĩ thuật cao khiến hắn loay hoay trong phòng bếp đến sức đầu mẻ trán.
Mà cũng đang sứt đầu mẻ trán, và cũng liên quan không ít đến Kỷ Hiểu Ngạn chính là Leblan và Cù Vân Tâm đang lâm vào khốn cảnh bên kia.
Nửa tháng này, chiến trường tiền tuyến không hề có một tin tức “tốt đẹp” nà. Chiến trường thực tế so với tưởng tượng của các chính trị gia xem ra khó khăn hơn vô cùng.
“Vì sao quân Hắc Dực lại nắm rõ kế hoạch của ta.” Sự tức giận bùng nổ trong không khí. Mặt dù không đổi sắc nhưng hai tay Cù Vân Tâm đã nắm chặt, gân tay xanh đều lộ ra.
“Thiên tính vạn tính, kế hoạch ban đầu bị phản kế, cư nhiên lại bị Sicilian tương kế tựu kế, chúng ta đã quá khinh địch,” khó có dịp được cười lạnh một tiếng, nội tâm Catherine hiện rất bất an.
Cái loại cảm giác bất an hoảng sợ này đã phát sinh từ lúc bắt đầu khai chiến đến giờ vẫn chưa biến mất. Đặc biệt là sau thất bại lần này, cảm giác đó lại càng thêm kịch liệt.
“Không, là do chúng ta đều không biết đó là Lý Nhiễm.” Leblan nghe Cù Vân Tâm nói, trầm tư một lúc rồi mới nói.
Chuyện của Lý Nhiễm là vào nửa tháng trước, Lý Hưng trong lúc vô ý phát hiện gã là gián điệp. Lúc Lý Nhiễm bị phát hiện, Cù Vân Tâm và Leblan đã nghĩ cách lợi dụng gã ta để phản kế. Cố ý đem tin tình báo sai nói cho gã biết, để gã báo cáo lại những tin tức sai đó cho Sicilian.
Chính là…, sự tình cũng không phát triển theo hướng họ mong muốn. Ngược lại lại có chút lệch khỏi quỹ đạo.
“Tuyệt đối có một tên nằm vùng nữa, chứ Sicilian và quân Hắc dực làm quái gì biết tiên tri.”
Nghe thế, Leblan và Catherine đều im lặng. Các vị đang ngồi đó thật ra cũng hiểu, hành động đã tính sát đến thế, nay lại thành công cốc. Bọn họ tra mãi mà chẳng ra, cái tên gián điệp này, lẩn trốn hệt như một bóng ma.
… …
“Thiếu tướng.” Ireland chờ ngoài cửa phòng họp, vừa thấy Leblan đã vội chào theo đúng nghi thức rồi tự giác đi theo sau Leblan.
“Vào đi!” Leblan nghiêng người, đi vào một phòng họp nhìn qua cũng không lớn lắm. Có mấy người lục đục đi theo gã.
Đi theo Leblan đều là tâm phúc bên người gã, ngoài những người đang ở tiền tuyến thì đều bị gã gọi lại.
“Roddy, anh đi thay thế cho Tạp Âu đi, tạm thời đảm nhiệm tinh hạm H11, làm hạm trưởng. Lingnuo chỉ huy hạm đội 2, Cazorla chuyển sang chỉ huy hạm đội 4, chức vị không thay đổi….” Nói quyết định đã được gã cẩn thận suy nghĩ từ sáng ra, Leblan để bọn họ rời đi, để lại mình Ireland.
“Ireland, cậu tiếp tục điều tra tên nằm vùng.”
“Không là Lý Nhiễm sao?” Nghe thiếu tướng nói mình tiếp tục điều tra chuyện nằm vùng, Ireland lắp bắp kinh hãi. Này…
“Không phải là Lý Nhiễm, tên này…, trốn rất kĩ.” Ý vị sâu xa, Leblan nhắm mắt suy nghĩ.
Nhìn mặt sếp mình đã đen sì sì, Ireland bất đắc dĩ thở dài. Chiến trận lần này rất khó, ngay cả bản thân mình lần này ra chiến trường cũng cảm thấy nơi đây có bầu không khí rất khó hiểu, cũng có thêm….cảm giác bất an vô cùng.
“Thiếu tướng?”
“Tôi muốn biết kết quả.” Giọng điệu vẫn mạnh mẽ như trước, nhớ tới những chuyện ba người mới phân thích. Bản thân gã thua trận này…sự khiếp sợ trong lòng Leblan lại càng tăng lên.
… …
Nửa giờ sau
“Thiếu tướng, bác sĩ Bạch Ánh đến.”, Leblan đang nghiêm túc viết kế hoạch tác chiến, nghe thấy thế bèn nhanh tay giấu văn kiện đi. Gã không khỏi cau mày. Nghĩ đến những chuyện không lâu trước đó, Bạch Ánh lúc nào cũng nhằm thời khắc quan trọng nhạy cảm để xuất hiện, khiến cho trong lòng gã cứ xuất hiện cảm giác khó có thể nói thành lời.