“Cái gì? Cái đó có lợi gì hả?”
“Có nhầm không vậy, trước đó sao không thấy ai nói phải nhặt bóng bọt biển?”
“Sao lại có người đi nhặt thứ đó chớ, liên quan gì đến trận đấu đâu!”
“Đúng thế! Sao làm vậy được…”
“Hừ, trận đấu chính là trận đấu a, mấy chuyện này có là gì!”
“… …”
[Yên lặng, ai mà ồn ào, trực tiếp hủy bỏ quyền thi đấu.], âm thanh trang nghiêm nọ vang lên lần thứ hai. Khả năng là do mới nãy thấy có người chỉ bởi không cẩn thận làm rớt chứng minh mà bị loại bỏ quyền thi đấu nên sau khi nghe cái giọng nọ nói, trước đó có ồn ào thế nào thì cũng ngay lập tức im lặng không dám nói tiếp. Đại bộ phận những người đó đều quay sang nhìn nhau không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Đương nhiên cũng có ngoại lệ. Trong đám người rộn ràng nhốn nháo nọ có vài người không hề có ý định tham gia tranh luận. Kỷ Hiểu Ngạn yên lặng đánh giá những người này.
Bất quá chờ hắn cẩn thận một vòng, ngược lại lại có chút cảnh giác. Người thì nhiều lắm! Điều này có thể nói lên điều gì? Quy tắc báo danh trước trận đấu Kỷ Hiểu Ngạn đã ghi tạc rõ nét trong lòng. Vì thế nên hắn không thể không đoán được rằng trong những người ở đây có vài người sở hữu hệ thống, hơn nữa —— còn không bị hủy bỏ tư cách tham gia. Chuyện này —— chứng tỏ hệ thống mà mình vốn nghĩ là có một không hai xem rằng có rất —— nhiều, ha?
Nghĩ đến đây, Kỷ Hiểu Ngạn cau mày. Nhưng cũng không khiến bất luận một ai chú ý đến. Dù sao ở đây cũng đông người như vậy. Thậm chí nhìn quanh mọi nguời còn có chút hối hận. Sự hối hận này bao phủ vẻ mặt của nhiều người.
[Mời thí sinh lùi ra ngoài đường tơ hồng.] Nói xong câu đó, trên mặt đất vốn trắng noãn, đột nhiên xuất hiện một sợi dây đỏ tươi.
[Mời mọi người nghe theo chỉ lệnh của tôi, giờ mời nhìn thiết bị đếm trên tay các vị.]
Thiết bị đếm? Có khi nào? Kỷ Hiểu Ngạn hoang mang, nhưng bởi cái danh “thiết bị đếm” khiến Kỷ Hiểu Ngạn theo phản xạ có điều kiện nhìn về phía cổ tay mình, chỉ phát hiện vị trí vốn là của quang não nay đã bị thay thế bằng một vật gì đó nhìn gần gần giống với đồng hồ điện tử của thế kỷ 21, chỉ có một màn hình, không có thêm bất cứ một cái gì khác.
[Đừng nghi ngờ, thứ trên cổ tay mọi người chính là thiết bị đếm, 1 phút sau nó sẽ tự động buộc định thân phận của mọi người, sau đó bắt đầu đếm.]
“Oa, lợi hại quá…!!” Đứng cạnh Kỷ Hiểu Ngạn là một thiếu niên, vẻ mặt hệt như một tên nhà quê, trợn mắt há mồm nhìn cổ tay mình.
Thật sự —— đáng yêu quá!, Kỷ Hiểu Ngạn kỳ thật chính là một tên cuồng những thứ đáng yêu, nhìn thiếu niên này đáng yêu quá, rốt cuộc nhịn không được vươn tay bẹo má người ta một cái.
“Nè, ông chú, làm gì đó?” Vốn đang hưng phấn lại bị bẹo má, thiếu niên nọ ngay cả cười cũng lười. Nổi giận đùng đùng gọi Kỷ Hiểu Ngạn là ông chú.
“Chú? Tôi già thế à?”, không dám tin những gì mình vừa nghe được? “Sao lại gọi tôi là chú chứ, tôi rõ ràng còn rất trẻ.”
“Chú nhìn già bỏ xừ.” Ngữ khí ngạo mạn nọ đúng là đả thương người ta mà. Hơn nữa…., ngay cả đuôi mắt cũng không thèm liếc người ta lấy một cái, đúng là biết cách, làm, người, khác, tức, giận.
“Không thèm so đo với trẻ con.” Nghẹn đã lâu, Kỷ Hiểu Ngạn mới phun ra được mấy lời này, nhưng một chút khí thế khiến người nghe thưa dạ cũng chẳng thấy ╮(╯╰)╭.
[Đồng hồ đếm số đã khởi động, mời các tuyển thủ giữ bọt biển màu đỏ, tiến lên.] Giọng nói phá vỡ đoạn nói chuyện của Kỷ Hiểu Ngạn với thằng nhóc nọ, lần này hai người đều không có ý định nói thêm gì với nhau.
Trong 250 người này, mới đầu chẳng có ai nhúc nhích cả, trong túi Kỷ Hiểu Ngạn có bóng đỏ, tuy rằng số lượng rất ít, nhưng hắn không định làm chim đầu đàn, vì thế nên hắn cũng đứng im, hắn không tin, trong 250 người này chỉ có một mình mình mặt bóng.
Qủa nhiên, sau 1 phút đồng hồ, một người đàn ông có thể trạng cao lớn như người phương Tây bước lên, cầm trong tay ba quả cầu màu đỏ bỏ vào trong rương thủy tinh vừa mới xuất hiện. Rồi đứng thẳng bất động.
Anh ta bất động đứng đó, buông mí mắt xuống nên không ai có thể thấy anh ta đang nhìn cái gì và đoán xem anh ta đang nghĩ gì được, nhưng vài người bên cạnh anh ta trong ánh mắt có ánh lên sự đố kỵ, Kỷ Hiểu Ngạn đứng gần đó có thể thấy rõ.
Yên lặng lắc đầu, mắt thấy không thấy ai lên tiếng, Kỷ Hiểu Ngạn bước lên, cầm trong tay một quả cầu màu đỏ giống vậy bỏ vào trong rương, sau đó im lặng bất động. Hiện tại Kỷ Hiểu Ngạn mới hiểu sao người đàn ông nọ lại bất động đứng đó. Ánh mắt kìm lòng không nổi nhìn xuống thiết bị đếm dưới tay, con số 20 hiện ra như muốn chọc mù mắt hắn. Sự thật nói cho hắn biết chờ ở đây mới là tốt nhất, dù sao nhờ đó mới có thể giải thích được tiểu cầu kia từ đâu mà ra, lần này nói chính ra là vận khí không tệ.
Chờ một lúc, âm thanh kia lại vang lên phân biệt màu cam, màu xanh lá, màu vàng, màu xanh dương, màu tím, màu đen mà kêu tất cả những người sở hữu chúng bước lên.
Chuyện này đối với Kỷ Hiểu Ngạn mà nói thì là vừa may vừa không may. May là do bọt biển trên tay hắn có rất nhiều màu, không may là do hắn để ý quả cầu màu đen mà hắn không có mới nãy người ta ném vào rương xong hiện ra rất nhiều điểm a.
[Vận khí cũng là một phần của thực lực, những người không may mắn đừng buồn bực quá, chờ lát nữa sẽ có thêm cơ hội.]
[Hiện giờ, mỗi người đến đây rút thăm. Căn cứ vào kết quả rút thăm sẽ quyết định vị trí phòng bếp dự thi của mọi người.]
… … …
Đối với kết quả rút thăm đương nhiên là sẽ có người vui có người buồn.
Vận khí của Kỷ Hiểu Ngạn cũng không tệ lắm, rút thăm được phòng số 56, ở nơi đó, những thứ cơ bản cần thiết với mình đều có.
[Trận đấu chính thức bắt đầu, mời trọng tài vào vị trí.], vì thế 5 trọng tài lúc này mới bắt đầu chậm chạp bước ra.
[Tôi tuyên bố, trận đấu chính thức bắt đầu.], đợi đến khi trọng tài ngồi xuống cả, trận đầu mới bắt đầu. Thời gian diễn ra trận đấu cũng chậm rãi đếm ngược.
Thu hồi sự mất tập trung lại, Kỷ Hiểu Ngạn bắt đầu nhập tâm.
Hắn chuẩn bị 3 món điểm tâm khác nhau, bánh Nyonya, pudding trứng sữa và kem lựu Zakuro. Đây là ba món Kỷ Hiểu Ngạn đã chuẩn bị những nguyên liệu tốt nhất, tuy rằng tương đối đơn giản, nhưng làm ra rồi ngay cả cái hệ thống kia cũng khen không dứt miệng.
Đầu tiên, Kỷ Hiểu Ngạn bắt đầu làm bánh Nyonya, vì món này yêu cầu thời gian nhiều nhất. Trước hết hắn rửa sạch gạo nếp với nước, bởi nếu muốn nấu cua cần ít nhất 3 tiếng đầu hồ, sau đó mới có thể hấp nhừ. Thời gian diễn ra trận đấu chỉ có 5 tiếng, thế là đủ, bởi vậy, tuy rằng trong bếp có máy gia tốc, nhưng đối với Kỷ Hiểu Ngạn mà nói chẳng hữu dụng gì, phải nấu cua và gạo bằng cách tự nhiên mới cho ra được hương vị ngon nhất.
Cho gạo nếp đã được rửa sạch vào cái thùng rỗng bên tay phải mình. Nhìn 5 vị giám khảo ngồi đó, Kỷ Hiểu Ngạn nghĩ nghĩ, lấy 5 quả trứng gà ra, đập bỏ vào rồi đánh bông lên, để qua một bên. Sau đó lấy ra một cái hộp tròn trong đó đựng sữa tươi nguyên chất, để nguội 5 phút rồi đổ vào cùng trứng gà, khuấy đều lên, cho thêm đường trắng vào, vì thế bên bán thành phẩm đã hoàn thành, sau đó đã có thể cho vào nồi hấp.
Cho đồ vào nồi hấp, Kỷ Hiểu Ngạn tìm trong đống đồ dùng lòe loẹt một cái nồi nhỏ, bỏ vào đó một chút bột rau câu, chế thêm nước, nấu trên lửa nhỏ, trong lúc nấu còn dùng kỹ xảo lắc lư cái nồi nhỏ trong tay.
Đợt thứ trong nồi sôi đặc lại, nổi bong bóng, hắn mới rót nước lựu Zakuro đỏ rực vào, thêm đường, thêm muối, rồi quấy đều.
Nhìn nước lựu Zakuro hòa với nước đường, Kỷ Hiểu Ngạn thở ra một hơi, cầm chiếc khăn tay bên cạnh lên lau những giọt mồ hôi trên trán.
Tiếp theo mang những đồ này bỏ vào tủ lạnh làm lạnh.
Nghĩ nghĩ, lại bỏ cả bánh pudding sữa trứng mà mới nãy mình đã làm xong vào tủ lạnh. Bởi vì đã thực hành rất nhiều lần nên Kỷ Hiểu Ngạn biết, bánh pudding sau khi để lạnh ăn ngon hơn rất nhiều.
Chờ đến khi làm xong cả, thời gian cũng không sai biệt lắm. Kỷ Hiểu Ngạn vươn tay mở nồi gạo nếp ra, xúc ra đĩa, lại thêm cả gia vị, muốn và đường này nọ nữa. Rồi bỏ vào chõ lần thứ hai.
Lợi dụng lúc này, Kỷ Hiểu Ngạn lấy mấy phần kem Zakuro đỏ rực ra, đổ kem tươi vào. Sau đó dùng máy làm kem xay nhuyễn.
Ngẩng đầu nhìn thoáng qua đồng hồ trước mắt, còn hai tiếng nữa, Kỷ Hiểu Ngạn cau mày, đẩy nhanh tốc độ tay.
Bỏ gạo nếp vào một cái đĩa vuông. Lại bỏ thêm trứng gà, đường, nước cốt dừa, muối, tinh chất lá dứa, bột mì và bột sắn vào.
Sau đó bắc nồi lên nấu. Đợi đến khi hoàn thành, gạo đã đặc sệt thành một gần như trong suốt, còn có vài chỗ có màu xanh ngát đẹp mắt.
Trên cơ bản mọi thứ đã chuẩn bị xong, Kỷ Hiểu Ngạn tò mò ngẩng đầu nhìn lên, muốn nhìn xem người khác đang làm cái gì. Nhưng đáng tiếc chính là, căn bản chẳng nhìn thấy gì cả.
Vậy nên hắn buồn chán, cắt hạt lựu hoa quả bên cạnh, muốn dùng để trang trí mấy món của mình.
Nghĩ đến trước kia đi ăn ở mấy tiệm ăn cao cấp chọn được món ngon, lúc đó hắn đã nổi lòng tham, gọi thêm một đống, đến giờ vẫn chưa quên được vị của nó, đặt xuống —— vũ khí bí mật.
Đến khi còn lại có 15 phút, Kỷ Hiểu Ngạn rốt cục mới nhớ ra mấy món của mình vẫn chưa được cho ra đĩa. Nên mới vội vội vàng vàng bày biện chúng, rót thêm một thứ chất lỏng bí mật do chính mình chế tác, cuối cùng cũng đã hoàn thành
Thời gian đã đến, ba món được đưa đến chỗ giám khảo, bởi cái quy định chó má của bọn họ, Kỷ Hiểu Ngạn với tư cách là một người dự thi không được bước chân ra khỏi bếp. Chỉ có thể đứng trong phòng bếp quan sát biểu tình của các vị giám khảo khi nếm thử món ăn, lấy đó để phán đoán thực lực của các tuyển thủ.
=========================================
Bánh Nyonya: Là một loại bánh dựa trên sự pha trộn giữa văn hóa Trung hoa và Malaysia. Vì không đề cập rõ ràng loại bánh nào trong khi bánh Nyonya có rất nhiều loại khác nhau nên mình cũng không dám minh họa bằng hình.
Pudding trứng sữa: Là một loại bánh đơn giản được làm từ trứng và sữa. Khá dễ làm nhưng không biết các bạn sao chứ cá nhân mình làm chưa bao giờ thành công hết ㅠㅠ
Kem lựu Zakuro: Tinh chất lựu có rất nhiều tác dụng đặc biệt là chống lão hóa nên được sử dụng chế biến thành đồ uống hoặc thức ăn. Hiểu đơn giản món này là kem vị lựu.