Chương 1021: Nữ quỷ vô tâm
Edit by Hoang Lan Tran
Sau khi phát hiện những người đàn ông tóc xanh lá cây đã bị moi tim, tôi hoảng sợ lui về sau.
Nhất là một bóng quỷ giương nanh múa vuốt dần dần dựa sát vào ta, đáy lòng ta khủng hoảng càng rõ ràng.
Ta luôn cảm giác sắp xảy ra việc quái dị gì đó, và lửa giận trong lòng ta cũng biến mất khi nam nhân tóc xanh đó chết đi.
Đột nhiên
Ta kinh ngạc phát hiện những kẻ lưu manh bị moi tim bỗng nở nụ cười quỷ dị trên gương mặt đã chết của họ.
Bọn hắn chết không nhắm mắt, đôi mắt mở to, đang cười, nhìn ta.
Nửa đêm canh ba, đường phố không một bóng người.
Ta lại bị mấy bộ thi thể nhìn chằm chằm, đáy lòng ta sợ hãi, ớn lạnh dọc sống lưng.
Trốn, trốn, trốn
Giờ khắc này, trong óc của ta chỉ còn lại chữ trốn này.
Ta cảm giác nếu không trốn kịp, nguy hiểm sẽ giáng xuống.
Tại nơi ta quay người chạy trốn, ta vừa dựa vào chân tường mọc đầy rêu, một bóng đen từ dưới leo lên, nhảy lên đầu tường, cái bóng kia giống một người sống kia đột nhiên từ trong tường đi tới.
Thật sự là hình dáng con người, trước sau lồi lõm, một thân lễ phục màu trắng thắt eo.
Nhìn sơ qua, đúng là một nữ nhân xinh đẹp động lòng người.
Thế nhưng, đến gần xem xét
Khuôn mặt nữ nhân đột nhiên phồng lên, ở vị trí trái tim lại chảy xuống chất lỏng đỏ tươi thật đáng sợ.
Máu tuôn xối xả, không ngừng rơi, từ trái tim của nữ nhân đó trượt xuống, đi qua vòng eo bằng phẳng duyên dáng, cuối cùng của cuối cùng rơi xuống đất, máu tươi phác hoạ ra âm trầm mà khiếp người một chữ —— ‘Tâm’ .
Lúc nữ nhân ấy xuất hiện, ‘Ẩn ý đưa tình’ nhìn chằm chằm vào bóng lưng muốn trốn thoát của ta, ngón tay dính đầy máu, cô ấy vuốt ve bờ môi đỏ thắm.
“Linh nữ, trái tim, có ăn hay không?”
Nữ nhân tự quyết định, bỗng nhiên biến thành một bóng đen, nhanh chóng lao vùn vụt về phía ta.
Bên kia, ta chạy như bay thoát khỏi đường phố địa ngục
Ta nghĩ rằng chỉ cần ta liều mạng chạy trốn, liều mạng chạy thoát khỏi những đường phố địa ngục này, ta sẽ an toàn.
Nhưng ta không ngờ rằng, đêm vẫn còn dài, nguy hiểm khôn lường.
Ta hoảng hốt trốn vào công viên nhỏ bị bỏ hoang đã lâu ở vùng ngoại ô, chuẩn bị nghỉ ngơi một chút, bỗng nhiên rừng cây nhỏ xung quanh phát ra âm thanh ào ào như bị lay động.
Vốn dĩ đây chỉ là hiện tượng tự nhiên bình thường.
Thế nhưng, điều đáng sợ là, đêm nay ngay cả một chút gió cũng không có, lá cây không thể lắc lư, vậy tại sao nhánh cây có thể bị lắc lư?
Không có gió, vậy là người làm? Hay là quỷ?
Chợt nghĩ đến quỷ, ta lại nhớ đến nam nhân tóc xanh bị moi mất tim kia, đẫm máu, ớn lạnh, lông đều dựng lên.
Ta cẩn thận nhìn xung quanh, cũng không có phát hiện gì.
Nhưng khi ta xoay người một cái, nhánh cây kia ào ào lắc lư âm thanh liền càng lúc càng lớn.
“Ai? Đến tột cùng là ai! Xuất hiện đi!”
Ta đi qua đi lại quay đầu nhìn lại mấy lần, ta đã mất hết kiên nhẫn, ta tức giận nghiêng đầu sang chỗ khác, hướng phía công viên hoang tàn hét lớn.
Mặc kệ là nguyên nhân gì, tự nhiên vẫn là người làm, đều chọc giận đến ta, ta hiện tại cực kỳ nổi giận.
Tượng đất cũng có tính tình, huống chi là ta.
Nhưng tiếng hét của ta như rơi vào động không đáy, ngay cả tiếng vọng cũng không có.
Ngay khi ta sắp cho là mình thất thố dẫn đến nghe nhầm, chuẩn bị rời khỏi công viên.
Một cái đầu chảy máu với ngũ quan trương phình và thất khiếu chảy máu, phút chốc từ trên trời giáng xuống, đột ngột dọa ta kêu to một tiếng.
Ta bị hù đến kêu sợ hãi: “A —— “
Quỷ a!
Ta lảo đảo lùi về sau, đụng mạnh một cái, đau đớn dữ dội.
Cùng lúc đó, một con rắn hoang đột nhiên xuất hiện trên tay ta, nó tựa hồ là mới từ trong ổ leo ra, đầu óc còn chưa thanh tỉnh liền bị ta tóm gọn, hung tợn ném về phía cái đầu quỷ dị đó.
Cái đầu quỷ dị đó bị rắn hoang đập trúng, ngay cả tránh cũng không tránh, bẹp một hơi nuốt nó.
Nó nuốt rắn hoang kia trong chớp mắt, ta nghĩ giống mình bị nó nuốt chửng, trái tim quặn thắt, đau đớn khủng khiếp.
Làm dịu cơn sợ hãi, ta quay người chạy đi.
Cái đầu đẫm máu kia bỗng nhiên hướng ta đánh tới.
Nói nó hướng ta đánh tới, không bằng nói là hướng ngực trái của ta đánh tới, nó tựa hồ thèm khát trái tim của ta đã lâu
Ý nghĩ này, làm ta cả người sụp đổ.
Không biết sức mạnh từ đâu, hung hăng vung tay, đem cái đầu đáng sợ ném đi.
Sau đó, ta nhắm hướng biệt thự gần công viên chạy tới.
Mau chạy trốn.
Lúc này, trong đầu của ta trừ trốn, không có khác.
Ta chạy điên cuồng, phía sau cái đầu kia cũng hiện ra hình người với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được, đợi cô ấy hiện hình xong, chính là nữ nhân đã xuất hiện trên đường.
Nói nó là nữ nhân, không bằng nói là một nữ Lệ Quỷ tàn ác.
Lệ Quỷ đuổi tới ta trong nháy mắt, ta vừa vặn nhìn thấy hậu viện của biệt thự.
Biệt thự bị hàng rào sắt vây quanh, ta ra sức muốn leo lên đi vào, luôn cảm giác ta chỉ cần đi vào, liền sẽ an toàn.
Nhưng ta nghĩ quá đơn giản, ta cho là ta có thể bò vào đến liền sẽ an toàn, kết quả ta còn chưa bò vào, liền bị hầu gái giữ cửa biệt thự dùng gậy đâm trở lại.
Ta rớt từ hàng rào trên cửa xuống.
Cũng may chủ nhân biệt thự biết hưởng thụ, không chỉ có trong viện trải mặt cỏ, ngoài cửa mặt đất cũng trải mặt cỏ.
Ta té xuống đất, cũng may không bị trẹo chân.
Cũng may Lệ Quỷ còn chưa tới, ta còn chưa bị móc mất tim, nếu không ta thật sự sẽ rất đau khổ.
Chờ thân thể ta dễ chịu một chút, ta mới ngẩng đầu nhìn xem người đâm ta rơi xuống là ai.
Nhưng ta ngẩng đầu một cái, liền nhìn thấy sau lưng người hầu gái giữ cửa xuất hiện nữ Lệ Quỷ áo trắng.
Ta khiếp sợ che miệng, nói không nên lời, trừng mắt chỉ vào phía sau của người hầu gái.
“Chỉ cái gì đâu? Chỉ ai, ta cũng sẽ không bỏ qua ngươi, cũng không nhìn một chút nơi này là biệt thự của ai, còn muốn tùy ý leo lên, ở nơi nào tới thì về nơi đó, lại nhìn đâm. . . A. . .”
Hầu gái canh cổng ác ngôn còn chưa nói xong, liền bị nữ Lệ Quỷ áo trắng quỷ trảo xuyên ngực mà qua.
Hầu gái chỉ tới kịp rít lên một tiếng, trái tim trên ngực liền bị Lệ Quỷ móc ra, cuối cùng ngã trên mặt đất.
Nàng đến chết cũng không biết, mình chỉ là ra đuổi người mà thôi, cớ sao lại tuyệt mệnh rồi.
Ta nghẹn ngào nhìn trân trối nữ Lệ Quỷ đem trái tim của người hầu gái nuốt vào trong bụng, tim đập liên hồi.
Tưởng như, người bị nuốt trái tim kia chính là ta.
Sự sợ hãi, hoảng loạn, kinh hoàng hiện lên trong đầu ta.