Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng

Chương 1030

Chap 1030

Edit by Như Oanh

Tôi ngạc nhiên nhìn Tiết Phong , không hiểu sao đột nhiên anh lại tàn nhẫn với tôi như vậy.

Nhưng tôi vẫn không hỏi ra miệng , một tháng thực hành tôi đã quyết tâm.

Mặc dù linh lực của tôi không tăng, nhưng tâm tính của tôi đã thay đổi, trở nên mạnh mẽ và không dễ dàng nhượng bộ khuất phục.

Thế là tôi không nói gì, chỉ lẳng lặng nhặt bao cát buộc vào cánh tay và bắp chân.

Tôi không để ý đến ánh mắt kỳ lạ của Tiết Phong khi anh ta nhìn tôi, chỉ là thói quen run chân, săn cánh tay.

Còn tốt thay, nó không ảnh hưởng đến bước đi của tôi.

Khi tôi đã sẵn sàng, tôi rời ra cửa.

Trước khi đi, Tiết Phong đột nhiên ngăn tôi lại.

“Chờ đã, nếu có thể trả lời ta về quan hệ giữa Ninh gia và cô, 15 km chạy này sẽ hủy.”

“Ồ? Ninh gia? Đó là gia tộc của ai? Xin lỗi, ta không biết, ta vẫn là tiếp tục chạy bộ đi.”

Đối với việc Tiết Phong đột nhiên nhắc tới Ninh gia, một trong ba gia tộc lớn, ta trực giác anh ta muốn điều tra lai lịch của ta, cho nên mới lựa chọn trực tiếp chạy đi, miễn anh phát sinh sự cố.

Ba tiếng đồng hồ chạy 15 cây số, cho dù không thành công, Tiết Phong cũng sẽ từ bỏ việc dạy tôi, tôi cũng có cách để anh ấy tiếp tục dạy tôi.

Trong lòng tôi luôn chuẩn bị sẵn sàng đối phó với Tiết Phong sau khi thất bại.

Ta vừa nghĩ, liền rời đi không đợi Tiết Phong trả lời.

Khi tôi quay lại Tiết Phong sau khi chạy 15 km theo chỉ định của anh ấy, thì đã ba tiếng đồng hồ sau đó.

Mà cửa phòng Tiết Phong đã đóng rồi, bấm chuông cửa mà không có ai ra mở cửa cho tôi, tôi mới biết Tiết Phong cố ý làm vậy .

Tôi bất lực lắc đầu, ấn cánh tay, bắp chân và bắp đùi đau nhức, chậm rãi đi tới Hạ gia.

Vừa bước vào Hạ gia, không ngờ lại không bị cản trở, cho đến khi tôi nghĩ mình có thể yên tâm vào phòng, đang định nghỉ ngơi thì đèn trong phòng tôi ở đột nhiên bật sáng.

Và những người mà tôi luôn nghĩ rằng không nên xuất hiện đang ngồi thẳng lưng trên ghế sofa trong phòng tôi và nhắm mắt lại.

“Hạ Lẫm ? Anh tại sao lại ở trong phòng của ta? Anh không phải ở bệnh viện, hay là ở phòng ngủ của chính mình, hoặc là đi nơi nào đều được, cũng không nên ở chỗ này!”

Rõ ràng, sau khi tôi phát hiện người trong phòng là Hạ Lẫm , tôi kinh ngạc nói không nên lời.

Mặt tôi không rõ ràng và thậm chí còn bối rối.

Hạ Lẫm phản ứng khá là bình tĩnh.

Cảm nhận được giọng điệu càng ngày càng lạnh lùng của Hạ Lẫm , thần kinh tôi căng thẳng đến cực điểm.

Anh ấy đã lâu không trả lời lời của tôi, để tôi ở trong phòng của mình và thậm chí không dám thở.

Ngay khi tôi nghĩ anh ấy sẽ đánh một trận im lặng với tôi, Hạ Lẫm đột nhiên đứng dậy khỏi ghế sô pha, đi thẳng đến chỗ tôi.

Tôi mở to mắt nhìn anh ta, và thậm chí nín thở, tôi sợ rằng mình sẽ bỏ lỡ bất kỳ hành vi nào của anh ta.

Bất quá, Hạ Lẫm không nói gì, cũng không có làm bất cứ động tác gì, mà là mở to hai mắt đen sâu như băng lạnh lẽo gắt gao nhìn chằm chằm ta, trực tiếp nhìn chằm chằm ta sau khi da đầu tê dại không có hành động khác.

Và hành động này khiến tôi hụt hẫng hơn cả cái nhìn này.

Tôi không ngờ rằng Hạ Lẫm lại đưa tay ra, ôm tôi vào lòng mà không nói một lời, ôm tôi vào lòng.

Sau đó, anh nói bên tai tôi: “Sao cô không ở nhà đêm khuya, tôi có thể kiểm soát bản thân không đến tìm cô, nhưng tôi không thể kiểm soát suy nghĩ của mình.”

“Sao cơ?”

Hạ Lẫm hiếm thấy dịu dàng ôm ta như vậy, ta nhất thời không phản ứng.

Khi nhận ra Hạ Lẫm đang lo lắng buổi tối tôi không trở về nhà, trong lòng liền có một luồng ấm áp.

Tôi mở miệng giải thích, Hạ Lẫm lại đột nhiên buông ra ôm chặt tôi, ánh mắt sắc bén bắn vào cánh tay và cổ tôi.

“Ai cho phép cô để lại vết bầm tím trên cổ và cánh tay của mình?”

Một giọng nói hống hách và cô đọng vang lên từ đỉnh đầu tôi, tôi theo thói quen anh ta và nhìn vào cánh tay mình.

Đột nhiên, vết bầm tím xuất hiện trong mắt anh.

Tôi chợt nhớ rằng mình đã vô tình bị dây leo núi đâm vào lúc chạy đường dài vào buổi chiều, nên lúc đó mới vô tình va phải.

Nhưng tôi không quan tâm, dù sao thì tôi cũng đã quen với những vết bầm này rồi, đây không phải là lần đầu tiên.

“Ồ, cái này, không sao, chuyện nhỏ, mấy ngày nữa liền biến mất, tôi quen rồi.”

Ta hờ hững nhún vai, cảm thấy Hạ Lẫm có chút chuyện bé xé ra to.

“Ồ? Đã quen sao?”

Tôi không nhận ra giọng điệu của Hạ Lẫm rõ ràng là không vui khi anh ấy nói điều này.

Khi tôi nhận ra điều đó, Hạ Lẫm đã đẩy tôi lên sô pha và nhìn chằm chằm vào tôi một cách trịch thượng, như thể nhìn thấu tận tâm can của tôi.

“Hạ Lẫm , anh làm sao vậy? Đau quá, anh không biết.”

Ta bị anh dạng này dùng cánh tay chống đỡ ở trên ghế sa lon, toàn thân không được tự nhiên vô cùng.

Nhất là khi anh ấy xoa xoa vết bầm cho tôi, đau đến tôi nhe răng trợn mắt khó chịu.

“”Cô không phải quen thuộc sao?” Lời nói của Hạ Lẫm đột nhiên trở nên sắc bén, “Tôi luôn cho rằng em là một con mèo xinh xắn, nhưng bây giờ tôi mới phát hiện ra con mèo dễ thương này thực ra là một con mèo hoang có móng vuốt.”

Tôi bị dáng vẻ đầy khí lạnh của Hạ Lẫm làm cho hoảng sợ, nhìn anh ta mà không dám nói lời nào, sắc mặt trắng đen trở nên trắng đỏ.

Hạ Lẫm ngày thường không nói, nhưng mỗi lần nói đều sắc bén như vậy.

Tôi không nói nên lời.

“Cô tại sao không nói? Cô tại sao không giải thích vết bầm trên thân thể? Vẫn là muốn tiếp tục trốn ta cùng Tiết Phong học Ngũ thâm thúy thuật!”

Hạ Lẫm đột nhiên cất giọng, nhưng giọng điệu lạnh hơn trước, như muốn trút cái lạnh cực độ của mùa đông vào người tôi.

Tôi run lên vì lạnh.

Ta ngạc nhiên là Hạ Lẫm thật sự biết ta cùng TP học cái gì.

“Hạ Lẫm , ta có thể giải thích, chủ yếu là anh không dạy ta, cũng không muốn kéo anh làm phiền, cho nên, cho nên…”

Tôi chưa kịp nói xong thì đã bị giọng điệu chán ghét của Hạ Lẫm cắt ngang.

“Một thân bầm dập chiếm được cảm tình của ta, Tiết Phong dạy dỗ lại là con tép riu.”

Sau khi Hạ Lẫm nói xong lời này, liền trực tiếp rời đi phòng của ta.

Sự xuất hiện của anh rời đi với khuôn mặt lạnh lùng khiến lòng tôi chợt hoảng hốt.

Tôi lúng túng đi theo anh ta ra khỏi phòng khách, nhìn anh ta lái chiếc Land Rover quý giá của mình từ bãi đậu xe dưới tầng hầm để lái xe ra khỏi biệt thự Hạ gia. Tôi chuẩn bị lên xe

Kết quả, Hạ Lẫm không chút nào cho tôi cơ hội lên xe, vừa đạp ga liền lao đi.

“Hạ Lẫm !”

Ta xem phương hướng Hạ Lẫm , chính là Tiết gia.

Trái tim tôi rung lên bần bật, và một ý nghĩ xấu chợt hiện ra.

“Anh không phải đi tìm Tiết Phong chứ? Ta thật vô dụng làm cho anh cho rằng dạy ta Ngũ Âm thuật là phiền phức?”

Tự dưng tôi thấy nhói đau, như bị dao đâm, máu chảy ròng ròng.

Những vết bầm tím trên người không khỏi khiến lòng tôi đau nhói.

Tôi đứng ở cổng biệt thự, lặng nhìn con đường dài đã khuất bóng Land Rover từ lâu.

Thật lâu sau, ta cảm thấy không buông được , lo lắng Hạ Lẫm sẽ gây phiền toái cho Tiết Phong , cũng lo lắng Tiết Phong an nguy.

Tôi cảm thấy đêm nay Hạ Lẫm rất đáng sợ.

Ta do dự, liền đuổi theo hướng Tiết gia.

Bình Luận (0)
Comment