Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng

Chương 1071

Chương 1071: Điền Trà Trấn

Edit by Hoang Lan Tran

Một cuộc điện thoại của An Tố làm xáo trộn tất cả kế hoạch của ta, còn bị buộc chặt cùng Hạ Lẫm suốt nửa chặng đường, thậm chí bị đùa giỡn một phen.

Ta chuẩn bị trở về sa mạc của ta, suy nghĩ một lúc lâu sau, ta quyết định cùng Hạ Lẫm và Tiết Phong cùng đi đến chỗ Tiết Xán và An Tố quy ẩn trong núi rừng xa.

Đi xa đường xá là xóc nảy không ngừng, trải qua gập ghềnh đường núi, những đường này thì xe Audi chạy đường dài của Tiết Phong không thể chạy, nên chúng ta đổi sang ngồi trên xe địa hình của Hạ Lẫm, thích hợp lặn lội đường xa.

Trên đường đi ta đều không có cùng Hạ Lẫm nói chuyện, là bởi vì ta nhớ trước đó có mâu thuẫn.

Về phần Hạ Lẫm, hắn nguyên bản là người trầm mặc ít nói, có nói hay không cũng không đáng kể.

Ta không phải người an tĩnh, trầm mặc suốt cả giờ đồng hồ, cuối cùng là nhịn không được muốn được trò chuyện.

Đi đến chỗ An Tố và Tiết Xán là có đi mấy ngày mấy đêm cũng chưa tới, ta nghĩ không thể tìm Hạ Lẫm nói chuyện, thì còn có thể cùng Tiết Phong nói chuyện phiếm giết thời gian.

Chỉ là vừa chuẩn bị trò chuyện, trong xe không khí bỗng nhiên liền trở nên ngột ngạt, thậm chí còn có mấy phần lạnh lẽo.

Rùng mình, ta nhịn không được sờ sờ trên cánh tay nổi da gà.

Ánh mắt sắc bén Tiết Phong nhìn qua kính chiếu hậu thấy ta sắc mặc không tốt, thậm chí còn có chút run rẩy, kỳ quái hỏi thăm ta.

“Ngươi làm sao vậy? Lạnh không?” Tiết Phong nói, tự bật lò sưởi trong xe lên, “Tốt hơn một chút không?”

Nhiệt độ ấm áp từ bốn phương tám hướng tụ hội đến trên thân, ta không được tự nhiên nằm ở hàng ghế sau xe : “Tạ ơn, tốt hơn một chút rồi.”

Thời tiết này gần cuối Thu, cũng là không phải đặc biệt lạnh, lại đang ở trong xe, trải qua không đến nửa giờ, ta lại để cho Tiết Phong tắt máy sưởi.

Nhưng máy sưởi vừa tắt ta đã cảm thấy không ổn, làm sao ta lại cảm thấy có cỗ hàn khí luôn bám theo ta trong một chiếc xe hoàn toàn kín?

Ta đem sự việc kỳ lạ này nói cho Tiết Phong nghe, Tiết Phong ánh mắt phức tạp nhìn ta cùng Hạ Lẫm.

Cuối cùng, ánh mắt của hắn dừng lại trên người Hạ Lẫm.

“Chỉ sợ không phải trời lạnh, mà là trong lòng có ý lạnh.”

“Ai?”

Tiết Phong bất ngờ nói một câu, ta quả thực là nghe không hiểu hắn có ý gì.

“Lời này của ngươi có ý gì? Chẳng lẽ cái hơi lạnh này. . .”

Ta đang muốn hỏi Tiết Phong lời này có ý gì, Hạ Lẫm đột nhiên đạp mạnh cần ga một cái, quả thực là để cắt ngang cuộc nói chuyện giữa chúng ta.

Ta cùng Tiết Phong, hai người đều không ngờ đến xe lại đột nhiên thắng gấp, thân thể hai người không tự chủ được lao về phía trước.

Tiết Phong còn có công phu, năng lực phản xạ có điều kiện rất mạnh, khẩn cấp xử lý ổn thỏa, thân thể cũng không có đụng phải chỗ nào.

Ta không có năng lực xử lý mạnh như vậy, thân thể trực tiếp đập vào đệm sau ghế lái của Hạ Lẫm.

Cú đập mạnh đến nỗi lỗ mũi của ta đều đau, kém chút chảy máu, hoa cả mắt rất khó chịu.

“Hạ Lẫm, ngươi làm sao lại đột nhiên phanh xe? Xảy ra chuyện gì sao? Nơi này là . . . chỗ nào?”

Ta mơ màng nghe được Tiết Phong nghi hoặc hỏi Hạ Lẫm, đến cuối cùng thế mà ngay cả đang ở chỗ nào đều không biết.

Ta nhấn lên huyệt thái dương, khó chịu ngẩng đầu, ánh mắt mờ mịt đánh giá tình huống ngoài cửa sổ xe.

Cũng không biết có phải nguyên nhân là ta bị đụng đến mơ hồ rồi không, tại sao ta cảm giác ngoài cửa sổ xe cảnh tượng vắng vẻ như đang ở hương sơn thôn dã vậy?

“Đầu xe đột nhiên xông ra con dê con.” Hạ Lẫm đứt quãng trả lời, dáng vẻ nói chuyện rất mệt mỏi.

Vấn đề thứ nhất tự nhiên là giải thích vì sao lại dừng xe, tiện thể lấy đem vấn đề thứ hai một đạo trả lời.

“Không phải là địa danh được viết ở đây sao?”

Vấn đề thứ ba, Hạ Lẫm chỉ cần trả lời thẳng là được rồi, lại chỉ vào bên ngoài kính chắn gió một khối bia đá cao bằng người trưởng thành nói.

Hạ Lẫm kiệm lời đáp lại, Tiết Phong ngay cả cảm giác lúng túng đều không có, tự mình đi xem địa danh ghi trên bia đá kia.

Đầu óc ta dần dần khôi phục tỉnh táo, hồi tưởng lại mơ hồ khi Hạ Lẫm kiệm lời giải thích, lại cảm thấy đau đầu.

Khi ở Hạ Gia, hắn đã ít nói cũng chưa từng thấy hắn kiệm lời đến như vậy, cũng không biết lúc này xảy ra chuyện gì không được tự nhiên.

Ta nhìn theo hướng Tiết Phong đi qua , cũng cùng nhau phóng tầm mắt tới, rõ ràng thị lực để ta lập tức nhìn thấy ngoài cửa sổ xe xanh um tươi tốt cây o gò núi.

Quả nhiên là đến sơn thôn hương trấn, mà Hạ Lẫm chỉ trên tấm bia đá, thình lình hiện ra ba chữ lớn.

“Điền Trà Trấn.”

Vùng núi xa xôi thế mà còn trú đóng cái hương trấn, như thế làm ta rất ngạc nhiên.

“Trên bản đồ có nơi này sao?”

Đi theo địa đồ cùng hướng dẫn đều ở trên người Hạ Lẫm cùng Tiết Phong, ta chép miệng, tự hỏi về nơi này.

Nghe được nghi ngờ của ta, Tiết Phong tức thời móc ra địa đồ nhìn lại, nghiêm túc đánh dấu xuống đất đồ, mới xác định cái hạt gạo lớn màu xanh kia địa phương nhỏ chính là Điền Trà Trấn.

Hắn vì để cho ta thấy rõ ràng trên đất Điền Trà Trấn cùng mục đích chuyến đi này khoảng cách lớn nhỏ, còn cố ý đối địa đồ chỉ cho ta nhìn.

“Địa đồ cùng thực tế đường xá khoảng cách là 1:500, điểm ấy là đại biểu chúng ta trước đó xuất phát từ khu vực thành thị, xung quanh hư tuyến là tuyến giới hạn thành thị , mà chỗ chúng ta đứng bây giờ là phạm vi nơi này, cách chỗ chúng ta xuất phát khoảng 450 cây số khoảng cách”

Tiết Phong giải thích rất rõ ràng, cũng phân tích đạo lý rõ ràng, ta dù cho chưa có xem địa đồ, cũng có thể nghe được rõ ràng, minh bạch.

Nhìn thấy cái đại biểu cho địa điểm Điền Trà Trấn chẳng qua hạt gạo lớn thời điểm, đầu ta không tự chủ được tới gần mấy phần, cùng trán Tiết Phong sắp dán lên nhau, trong chớp mắt ấy, ghế lái kia một bên cửa xe đột nhiên bị dùng sức mở ra dứt khoát.

Ta bản năng bị giật mình, kém chút cùng Tiết Phong đụng nhau, cũng ngoài ý muốn nhìn thấy đột nhiên Hạ Lẫm đi ra xe tay cầm kính viễn vọng ở bên ngoài đánh giá chung quanh, để xác định tình hình xung quanh.

Không biết có phải cảm giác của ta sai lầm hay không, khi Hạ Lẫm bên ngoài đưa lưng về phía ta, ta cảm thấy thật trống vắng.

Ta không rõ ràng loại cảm giác này làm sao lại kỳ quái như vậy.

Đã kỳ quái, ta cũng không suy nghĩ nhiều, theo xuống xe, Tiết Phong đằng sau cũng đi theo xuống.

Ta cố ý đi chậm rãi, chờ Tiết Phong tới gần Hạ Lẫm trước, hỏi nguyên nhân xuống xe.

“Trời không còn sớm, chúng ta có phải là muốn tại Điền Trà Trấn bên trong nghỉ ngơi một đêm lại tiếp tục đi?”

Ta thấy Hạ Lẫm cầm cái kính viễn vọng hướng bốn phía nhìn nửa ngày cũng không có nhìn ra thứ gì , ngay cả cái thanh âm cũng không mang theo, nhịn không được, nhẹ nhàng chọc chọc cánh tay Tiết Phong, hỏi một chút Hạ Lẫm là có ý tứ gì.

Tiết Phong giọng điệu cứng rắn hỏi thành lời, ta liền chuẩn bị thu tay lại cất kỹ, không nghĩ tới bị Hạ Lẫm tóm gọm.

Hạ Lẫm ánh mắt kỳ quái nhìn ta chằm chằm thu hồi tay, nhìn ánh mắt của ta làm ta toàn thân không được tự nhiên, giống như đã làm chuyện xấu gì không đứng đắn bị bắt gặp, chột dạ muốn chết.

Tay ta bị nhìn chằm chằm nóng bừng, trong lòng cũng loạn nhịp.

Ta cuống quít chắp tay sau lưng, không được tự nhiên dịch ra cùng hắn khoảng cách: “Ngươi. . .”

Ta vừa định hỏi Hạ Lẫm nhìn ta làm gì, đột nhiên hắn đi qua trước mặt ta, hướng trên ghế lái Land Rover đi tới, thanh âm mờ nhạt đáp lại câu hỏi vài phút trước của Tiết Phong.

“Ngày đã về chiều, tại Điền Trà Trấn chấp nhận nghỉ lại một đêm cũng được.”

Bình Luận (0)
Comment