“Tôi đi qua đó một chút” Mặc dù không biết ông chủ bí ẩn này tìm tôi làm gì, nhưng tôi chỉ có thể
ngoan ngoãn đi tới. Nhưng tôi vừa mới bước tới phía trước chiếc xe, một nhân viên công tác lại chạy tới.
“Chuyện này, cô An à, ông chủ bảo ông ấy gọi nhầm người, cô quay về đi”
Thái dương của tôi nổi gân xanh.
Cái gì đây hả, trêu tôi sao?
Tôi thở phì phò quay lại bên cạnh Tạ Phong Tiêu.
Tôi đi qua đi lại một hồi trên mặt bãng tuyết, mặt
cũng đã lạnh cóng đến nỗi đỏ bừng lên. Tay tôi run run, vừa chuẩn bị giúp Tạ Phong Tiêu uống nước thì không ngờ anh ta lại đưa túi chườm nóng trên tay cho tôi rồi tự đón lấy chiếc cốc.
“Đã lạnh thành bộ dạng này rồi, em cử nghỉ ngơi cho tốt đi đã” Anh ta uống một ngụm rồi đứng dậy: “Tôi đi quay phim”
Nói xong, anh ta cởi chiếc áo bông trên người choàng lên vai tôi, rồi bước vào trong màn mưa tuyết.
Buổi ghi hình bắt đầu.
Nội dung MV theo mô tuýp cu, đó là một câu chuyện máu chó về một đôi tình nhân yêu nhau sâu đậm, mà không thể ở bên nhau.
Không thể không nói, tuy răng gần đây An Nhân đã tiều tụy đi nhiều, nhưng dưới ma thuật của thợ trang điểm, cô ta lại trở nên vô cùng xinh đẹp.
Dưới màn tuyết trắng xóa, một đôi trai xinh gái đẹp Tạ Phong Tiêu và An Nhân, xem ra cũng khá xứng đôi.
An Nhân hiển nhiên rất để tâm tới MV này, mỗi cảnh quay đều muốn làm tốt hơn nữa.
Trong đó có một cảnh cô ta ngồi một mình giữa trời tuyết, khóc lóc với những bông tuyết rơi đầy trời.
Hiện tại tuyết đã ngừng rơi, chỉ có thể dùng sức người để tung tuyết. An Nhân quay mấy lần, đều cảm thấy những bông tuyết này tung chưa tốt, yêu cầu phải quay lại lần nữa.
Tới lần thứ năm, đạo diễn cũng thấy phiền phức, nhưng An Nhân vẫn không hài lòng với việc tuyết rơi, lập tức mảng nhân viên tung tuyết: “Mai Đình Đình, cô không có đầu óc hay bị gãy tay há, bảo cô tung cao một chút, cô nghe không hiểu sao!”
An Nhân vừa buông lời trách móc, Anu hút thuốc bên cạnh nãy giờ đột nhiên thay đổi sắc mặt, gã chạy tới túm lấy An Nhân.
An Nhân bị hắn làm hoảng sợ, vội vàng giấy giua nói: “Tên man di này! Anh làm cái gì thế! Anh mau buông tôi ra!”
Gương mặt Anu tái xanh, gã nhìn về phía anh Nam ở bên cạnh, giận dữ nói: “Không ai trong số các người nói với ả đàn bà ngu xuẩn này là không được gọi tên người khác khi ở trên núi sao?”
Phản ứng của Anu dữ dội đến mức tất cả chúng tôi đều trợn tròn mắt.
Cô bé tung tuyết tên Mai Đình Đình, tôi nhớ là em họ của chị Mai. Tối qua lúc ăn cơm, cô bé đã nghe thấy những lời Anh nói và ngay lập tức sợ hãi tới mặt mũi tái nhợt, khóc òa lên. Anh Nam đau đầu tới an ủi Mai Đình Đình, và nói với Anu: “Anu, anh làm quá rồi, chỉ là một truyền thuyết thôi mà. Trước hết anh buông nữ chính của chúng tôi ra đã”
Anu tức giận hất An Nhân ra rồi xoay người rời đi.
Nhưng chỉ mới đi được vài bước, gã bỗng nhiên quay đầu lại, quét đôi mắt đen về phía Mai Đình Đình ở trong lòng chị Mai. Mai Đình Đình lập tức run lên vì sợ hãi.
“Cô nhớ cho kỹ, nếu còn muốn sống thì hãy mau chóng rời khỏi nước Úc!”
Nói xong, gã nhổ điếu thuốc lá trong miệng ra, rồi lắc đầu bước đi.
Tất cả mọi người đều sững sờ.
Cuối cùng vẫn là anh Nam phản ứng đầu tiên, anh vội vàng hô lên với mọi người: “Mọi người đừng để ý nữa, chỉ là sự mê tín của dân bản địa, mê tín thôi ấy mà, chúng ta tiếp tục nào!”
Lúc này mọi người mới hối hả tiếp tục công việc.
Gương mặt tôi sa sầm.
Mấy người anh Nam không tin lời Anh nói, nhưng tôi lại tin. Là người sinh ra và lớn lên ở trên mánh đất này, Anu chắc chắn phải biết nhiều hơn những người ngoại quốc như chúng tôi. Hơn nữa dựa vào phản ứng ban nãy của gã, rõ ràng không phải cố tinh hù dọa chúng tôi.
Tôi đi tới bên cạnh chị Mai và Mai Đình Đình, khë nói: “Chị Mai, thà tín là có còn hơn không, vì lý do an toàn, vẫn nên để Mai Đình Đình đón máy bay về nước hôm nay đi.
Chị Mai không ngờ tôi lại nói như thế, nhưng sau khi do dự một lát, chị ấy vẫn gật đầu.
Buổi ghi hình nhanh chóng kết thúc, chúng tôi lên xe trở về khách sạn.
Vừa về tới nơi, chị Mai cẩn thận hỏi Tạ Phong Tiêu, liệu có thể để Mai Đình Đình về trước hay không.
Vốn tưởng rằng Tạ Phong Tiêu sẽ không đồng ý, nhưng không ngờ anh ta lại gật đầu: “An toàn là trên hết, hãy để cô ấy quay về đêm nay đi.”
Chị Mai vui mừng nhanh chóng đi đặt về máy bay.
Tôi cũng hơi ngạc nhiên, nhìn Tạ Phong Tiêu hỏi: “Anh tin tên
Anu kia sao?”
Tạ Phong Tiêu tựa vào ghế sô pha, uể oải cất lời: “Tại sao không tin?”
“Bởi vĩ… hầu hết mọi người đều không tin vào ma quỷ” Tôi sờ sờ mũi nói.
“Đó là vi bọn họ không hiểu ý niệm của con người mạnh mẽ cỡ nào” Tạ Phong Tiêu từ từ mở mắt ra: “Nếu sự sống của một người phải kết thúc bởi cái chết, thì loài người có phần yếu ớt quả rồi.”
Tôi ngạc nhiên nhìn về phía Tạ Phong Tiêu, không ngờ anh ta lại nói ra những lời này.
Ta Phong Tiêu cũng nhìn tôi, đôi mắt hẹp dài giống như đang ẩn giấu điều gì.
Đúng lúc này, chị Mai đột nhiên vội vàng chạy tới.
“Không ổn rồi, ngoài kia tuyết lại rơi, tất cả máy bay đều bị hoãn, thậm chí cả đường cái cũng bị che lấp!”
“Cái gì?” Chị Mai lớn tiếng, nhóm anh Nam cũng nghe thấy liền vội vàng đi tới: “Vậy chẳng phải ngày mai chủng ta cũng không thể lên núi ghi hình rồi sao?”
“Ừm, ngọn núi đã bị phong tỏa rồi, tuyết quá dày, sợ là chúng ta chỉ có thể ở lại trong khách sạn.” Chị Mai như sấp khóc.
Mai Đình Đình ở bên cạnh khóc òa lên một tiếng: “Chị à, có thật là em sẽ bị quý bắt đi không!”
Anu vẫn còn ở lại khách sạn, chưa kịp rời đi, vẻ mặt gã tối sầm lại và dặn dò Mai Đình Đình: “Mấy ngày tới có phải nhớ kỹ, cho dù là ai gọi tên cô cũng không được quay đầu lại, như vậy có lẽ vẫn giữ được tính mạng cho cô.”
“Được rồi được röi, đã tới lúc này rồi, xin anh đó Anu, đừng hù dọa mọi người nữa.” Anh Nam nhức đầu nói: “Việc ghi hình cũng chỉ có thể hoãn lại, mọi người cử ở lại khách sạn nghỉ ngơi thật tốt, khi nào đường được thông, chúng ta lại tiếp tục qua
Mọi người ầm ầm tán ra, Mai Đình Đình vì quá sợ hãi nên muốn tới phòng của tôi và chị Mai ngủ.
Trước khi đi ngủ, tôi đặc biệt cẩn thận kiểm tra giường chiếu, chắc chắn không có sợi tóc nào mới năm xuống.
Mai Đình Đình ngú cùng giường với chị Mai, ba người chúng tôi mau chóng tiến vào giấc ngủ.
Ban đêm, tôi bồng nhiên lại cảm nhận được một sự lạnh giá đang bao trùm lấy mình.
Cải lạnh này quá đỗi quen thuộc, khiến tôi đang ngủ cũng phải ngạc nhiên.
Tôi lại nằm mơ sao?
Tôi giãy giụa muốn ngồi dãy, nhưng cơ thể lại nặng như chi, không thể cử động nổi.
Loạt soạt.
Đúng lúc này, bên tai tôi đột nhiên vang lên tiếng động gì đó.
Trong nháy mắt, cảm giác lạnh lẽo xung quanh hoàn toàn biến mất, tôi giật mình tinh lại ngay lập tức.
Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, tôi nhìn thấy một cái bóng đang chầm chậm đi lại giữa phòng trong bóng đêm,
Tôi sợ hãi, nhưng vẫn cố gắng tinh táo lại, cẩn thận quan sát cái bóng kia.
Tôi sững sờ.
“Mai Đình Đình?” Tôi vội vàng đứng bật dậy từ giường: “Quá nửa đêm rồi, em còn làm gì thế?”
Đình Đình bị tôi làm cho hoảng sợ, quay đầu nhìn lại mới thở phào nhẹ nhõm: “Em thật sự không ngủ được, muốn quay về phòng lấy tai nghe để nghe nhạc.”
“Chị có tai nghe ở đây này, em đừng ra ngoài đi lung tung.” Tôi vừa nói vừa bởi tìm tai nghe trong túi xách, đột nhiên lại nhở tới điều gì, tôi liền dặn dò cô bé: “Mà ban nãy chị vừa gọi em đã quay đầu lại rồi, em quên Anu đã nói thế nào à, bất kể có chuyện gì cũng không được quay đầu lại”