Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng

Chương 133

Mà Tuyết Nữ này cười toe toét nhếch khóe miệng rạn nứt lên, đắc ý cười với tôi.

Tôi cần răng, cố gắng chịu đau, nhấc tay phải lên định rút nhũ băng trên vai trái ra. Nhưng tay tôi vừa mới cử động lại một nhũ băng sắc nhọn bay về phía tôi.

“A!”

Tôi hét lên một tiếng quận thất ruột gan, vai phải của tôi cũng bị ghim lên tường băng rồi.

Mẹ nó tôi đau đến mức trước mắt cũng biến thành màu đen, chỉ có thể dựa vào sức mạnh ý chí, cố gắng chống đỡ thôi.

Bên tai vang lên tiếng rắc rắc. Tôi dùng hết sức lực còn sót lại trên người mình, ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tuyết Nữ lại bé một đoạn nhũ băng nữa, dường như định đâm về phía tôi.

Lúc này, hướng nó nhắm đến là trái tim của tôi.

Tôi sợ đến mức toàn thân run rẩy, khao khát muốn sống bảo tôi nghĩ cách tránh thoát nhũ băng, nhưng thân thể đau nhức, nỗi đau như xé rách tim gan này khiến tôi gần như hôn mê luôn rồi.

“Đi chết đi…”

Lúc này, Tuyết Nữ mới chậm rãi mớ miệng, giọng nói khàn khàn lại thế lương, nhũ băng theo đó bay về phía tôi.

Tất cả động tác dường như được quay chậm lại.

Tôi nhìn thấy nhũ băng càng lúc càng đến gần tôi, nhưng tôi đã không kịp làm ra bất kỳ động tác nào nữa rồi.

Cái chết.

Gần trong gang tấc.

Nhũ băng này đã đâm rách áo bông trước ngực tôi rồi, sắp đâm vào trái tim tôi…

Một bàn tay đột nhiên từ bên cạnh thân thể tôi vươn ra, bắt được nhũ băng.

Răng rắc một tiếng. Nhũ băng bị bàn tay kia bóp nát, tan thành bột phẩn.

Tất cả mọi thứ đều xảy ra trong một chớp mắt, tôi hoàn toàn không kịp phản ứng lại. Mãi đến tận khi bả vai đột nhiên đau nhói lên.

“A!”

Tôi kêu lên một tiếng đau đớn, thân thể đột nhiên mềm nhũn ngã xuống. Lúc này tôi mới phát hiện là có người rút nhũ băng trên bả vai tôi ra.

Khi tôi sắp ngã xuống nền tuyết đỏ tươi, một cánh tay mạnh mẽ đột nhiên đỡ được tôi. Tôi theo bản năng bám lấy cánh tay này, phát hiện ra nó còn lạnh hơn cả băng tuyết ở đây.

Tôi giật mình.

“An Tố! Em có biết mình đang làm gì không hả?”

Tiếng gào thét quen thuộc vang lên bên tai tôi, tôi khó mà tin nổi ngẩng đầu, nhìn thấy một gương mặt đẹp trai đến mức khiến cho người ta khó thở. Gương mặt mà tôi vẫn luôn nhớ nhung kia.

“Tiết Xán?” Tôi không dám tin vào hai mất mình. Nhưng Tiết Xán dường như không nghe thấy lời nói của tôi, trong đôi mắt đen bùng lên lửa giận, hai tay chia ra nấm chặt hai bả vai của tôi.

“Hic..”

Tôi đau đến mức nhe răng trợn mắt, nhưng rất nhanh sau đó, vết thương dưới quỷ lực của Tiết Xán chậm rãi khép lại. Ngay khi Tiết Xán còn đang chữa vết thương cho tôi, đằng sau hắn đột nhiên vang lên một tiếng gào phẫn nộ. Lúc này tôi mới nhớ đến Tuyết Nữ vẫn còn ở đây.

Tuyết Nữ lúc này cũng như một con thú hoang vậy, á khom người, cảnh giác nhìn Tiết Xán.

Nó nhanh chóng ý thức được, mình không phải là đối thủ của Tiết Xán, nó lập tức xoay người định chạy trốn. Nhưng Tiết Xán chỉ cần nâng một tay lên, nó đột nhiên bay lên khỏi nền tuyết, rơi vào trong tay Tiết Xán. Tiết Xán bóp chặt lấy cổ nó, sắc mặt hắn tái nhợt, thân thể cứng ngắc, ánh mắt dữ tợn sừng số.

Lúc này, cho dù là tôi cũng phải khiếp sợ trước một Tiết Xán như vậy. Tôi chưa từng thấy hẳn tức giận như vậy bao giờ.

“Tiết Xán, anh..” Tôi vừa mở miệng định nói gì ở Tiết Xán đã nắm chặt lấy cánh tay của Tuyết Nữ

Tuyết Nữ khản giọng kêu thảm một tiếng, cánh tay trái đã bị Tiết Xán bẻ thẳng xuống!

Tôi hoảng sợ đến mức sắc mật trắng bệch, bịt chặt miệng. Nhưng Tiết Xán giống như hoàn toàn chưa hết giận, chỉ nằm chặt một cảnh tay khác của Tuyết Nữ.

Rắc!

Chân trái!

Chân phải!

Chỉ trong chớp mát, Tuyết Nữ đã bị bẻ gãy hai tay hai chân. Tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang vọng trong hầm băng, dường như Tiết Xán cảm thấy rất phiền phức, chán ghét nắm chặt cổ của Tuyết Nữ.

Rắc rắc một tiếng.

Tiếng thét chói tai im bật, đầu lâu của Tuyết Nữ rơi thẳng xuống nền tuyết.

Tiết Xán ném phần thân thể còn lại cảm thắng vào trong trụ bằng bên cạnh.

Lúc này tôi đã sợ đến mức không biết nên nói gì nữa, khi Tiết Xán quay người lại nhìn tôi, tôi không kiềm chế được muốn lùi lại một bước. Nhưng hẳn đã bá đạo ôm chật lấy eo tôi.

“Anh… Tại sao anh lại ở đây?” Tôi miễn cưỡng đè xuống nỗi kinh sợ trong lòng, nói.

Tiết Xán không trả lời câu nói của tôi, chỉ nằm chặt bá vai tôi, tiếp tục chữa trị vết thương cho tôi.

“Đúng rồi… Tạ Phong Tiêu!” Đột nhiên tôi nhớ đến Tạ Phong Tiêu còn đang hôn mê bên cạnh, vội vàng muốn thoát khỏi Tiết Xán, đi xem anh ta. Nhưng Tiết Xán chi cần một tay kéo tôi lại, khỏe đến đáng sợ.

“Anh làm gì vậy? Tôi muốn đi xem tình trạng của người khác nữa!” Tôi giãy giụa nói.

Tiết Xán nằm chặt bả vai của tôi, hất tôi lên tường băng.

“An Tố!” Hắn đến gần tôi, thân hình cao lớn ép tôi lên tường băng: “Người em vẫn đang bị thương đấy!”

“Nhưng anh ta cũng gặp nguy hiểm.. ”

“Mẹ kiếp tôi quan tâm gì đến chuyện sống chết của anh ta! Tôi chỉ biết là, nếu em có mệnh hệ gi, tôi sẽ giết sạch mọi người ở đây chôn cùng em!” Tiết Xán gào lên với tôi.

Tôi ngây ra.

Tôi ngẩng đầu nhìn về phía Tiết Xán, phát hiện mặt hắn đầy giận dữ, lửa giận trong đôi mắt đen dường như có thể thiêu cháy tôi vậy.

“Anh… Anh không cần phải kích động như vậy, tôi không sao mà…” Nhìn hắn như vậy, tôi bất giác xìu xuống.

Tiết Xán không nói gì với tôi nữa, chỉ nằm bả vai tôi tiếp tục trị liệu vết thương.

Mãi đến tận khi vết thương của tôi hoàn toàn khép lại, rốt cuộc hẳn cũng buông tôi ra. Tôi vội vàng chạy đến bên cạnh Tạ Phong Tiêu.

Tôi cảm thấy may mắn vì anh ta vẫn còn thở.

Nhìn sắc mặt anh ta tái nhợt, tôi đang định nhờ Tiết Xán điều trị vết thương cho anh ta, nhưng còn chưa mở miệng, Tạ Phong Tiêu đột nhiên ho dữ dội, tỉnh lại.

“Tạ Phong Tiêu, anh không sao chứ?” Tôi vui vẻ nói, vội vàng đỡ anh ta dậy.

Sau khi Tạ Phong Tiêu tỉnh lại, đầu tiên nhìn thấy Tiết Xán đang xanh mặt bên cạnh, hơi sửng sốt.

“Đây là bạn của tôi” Tôi vội vàng giái thích.

“Bạn sao?” Tạ Phong Tiêu nhếch nhếch khóe miệng: “An Tổ, cô thật là lợi hại, có một người bạn là cương thi mấy trăm năm”

Tôi nhìn thấy sắc mặt Tiết Xán sa sầm xuống, vội vàng nói:

“Tiết Xán, Tạ Phong Tiêu cũng là người trong Huyền Môn”

Tiết Xán rõ ràng không có hứng thú với Tạ Phong Tiêu, chỉ đi tới ôm eo tôi, chuẩn bị dẫn tôi rời khỏi hầm băng này.

“Đợi đã” Tôi vội vàng nói: “Còn có Tạ Phong Tiêu.”

Tiết Xán lạnh lùng quét mắt nhìn Tạ Phong Tiêu: “Anh ta có thể tự leo lên”

“Nhưng anh ta bị thương nặng như thế…”

“Không sao đâu An Tố, tôi có thể tự làm được” Tạ Phong Tiêu thờ ơ cười cười, lấy một viên thuốc màu đỏ từ trong túi ra, nhét vào trong miệng.

Chỉ chốc lát sau, sắc mặt anh ta đã hồng hào lại, anh ta hoạt động gân cốt một lát rồi mạnh mẽ bò lên tường băng.

“Ôm chặt cổ tôi” Tiết Xán mặt không đổi sắc nói với tôi. Tôi ngoan ngoãn ôm chật lấy hắn, hắn nhón chân một cái. Không biết có phải do áo giác của tôi hay không, tôi cảm thấy trong nháy mát khi Tiết Xán đứng dậy, hình như hẳn đã liếc mắt nhìn thoáng qua những trụ băng đang cảm đầy thi thể ở phía xa xa một cái.

Ánh mắt kia dường như đang suy nghĩ điều gì.

Tiết Xán dẫn tôi theo, mũi chân nhẹ nhàng lướt trên tường băng, trong nháy mắt chúng tôi đã rơi xuống nền tuyết bên ngoài.

Tôi vừa mới đứng vững trên nền tuyết đã nhìn thấy anh Nam, lão Tăng và Anu ở phía xa xa đang hốt hoảng chạy đến.

“An Tế!” Bọn họ vừa nhìn thấy tôi đã thở phào nhẹ nhõm: “Tốt quá rồi, cô không sao cải”

“Tôi không sao” Tôi vội vàng nói: “Ta Phong Tiêu cũng không Sao, anh ta sẽ lên đây nhanh thôi.
Bình Luận (0)
Comment