“Alo…
“An Tố, em làm gì mà chậm chạp vậy hả?” Giọng nói không hài lòng của Tiết Xán nhanh chóng vang lên từ điện thoại:
“Chuông tới sáu hồi em mới nhận, em to gan quá rồi đấy?”
Kêu sáu tiếng đã bắt máy, con nam quỷ này còn muốn cái gì nữa?
Tôi thật hận không thể lôi cổ Tiết Xán từ trong điện thoại di động ra đánh cho một trận.
Tôi không thèm để ý tới sự ngang ngược của hẳn, chỉ nói:
“Anh gọi tới có việc gì không?”
“Anh không có việc thi không thể gọi điện thoại à?” Tiếng nói của Tiết Xán càng không vui hơn: “Ngược lại tới tận bây giờ, em cũng chưa từng gọi điện thoai cho anh. Anh đọc mấy cuốn sách kia, thấy rõ ràng là phụ nữ đều chủ động gọi điện thoại tới”
Tôi thật sự muốn biết Tiết Xán đã xem loại tiểu thuyết lãng mạn thô tục nào mà lại khiến trong đầu hản có nhiều ý tưởng kỳ quái như vậy.
“Vậy anh đọc những cuốn sách kia, chẳng lẽ không biết là đàn ông đều đợi phụ nữ cúp máy trước sao?” Tôi hỏi ngược lại.
Tôi nhận ra, kể từ sau khí tôi và Tiết Xán xác nhận quan hệ, lòng dạ tôi ngày càng hẹp hòi, tôi vẫn còn nhớ tới chuyện hắn cúp điện thoại của tôi từ ban sáng.
“Cúp điện thoại?” Tiết Xán ở đầu dây bên kia sững sờ, rõ ràng hắn không ngờ được là tôi lại so đo những chuyện nhỏ nhặt như vậy.
Tôi hừ lạnh một cái, chẳng buồn truy cứu với nam quỷ máu lạnh này nữa, chỉ hỏi hẳn: “Chuyện đó anh đã điều tra thế nào rồi?” “Có chút manh mối rồi” Tiết Xán vẫn trả lời úp mở như trước. Tôi hơi nhíu mày.
Không biết có phải tôi đã nghĩ nhiều rồi hay không, tôi có cảm giác, mỗi lần tôi hỏi đến chuyện Tiết Xán đang điều tra, hắn đều không muốn nói cặn kẽ.
Chẳng lẽ thật sự có liên quan tới Ninh Hoan Hoan sao? Tôi cảm thấy những con kiến nhỏ bé khó khăn lắm mới ngăn lại được trong lòng mình lại bắt đầu bò khắp.
“Đừng nói chuyện anh nữa, em ở đó không xảy ra chuyện gì chứ?” Tiết Xán lại mở miệng, có lẽ là tôi nghĩ nhiều, có cảm giác như hắn đang cố tỉnh dời chủ đề câu chuyện. Trong lòng tôi có hơi mất tự nhiên, nhưng nghĩ tới chuyện Kim Uyển Uyển lại có hơi do dự. Có nên nói cho Tiết Xán biết chuyện Kim Uyển Uyển không? Với tình tình nóng nảy của hắn, nếu biết chắc chắn sẽ mắng mỏ tôi một lúc.
Nhưng trong thâm tâm tôi vẫn không dám chắc về chuyện này, Tiết Xán là người duy nhất có khả năng giúp được tôi. Nghĩ vậy, tôi thành thật kể chuyện của Kim Uyển Uyển. Quả nhiên, Tiết Xán giận dữ tới mức gào thét vào điện thoại, khiến lỗ tai tôi suýt chút nữa bị điếc.
“An Tố! Sao em ngu ngốc quá vậy! Sao lại đồng ý giúp một nữ quỷ không quen không biết điều tra nguyên nhân cái chết của cô ta hả? Cho dù em không sợ quy, em cũng phải nghĩ tới chuyện tên hung thủ kia sẽ ra tay với em chứ!”
Tôi đưa di động ra thật xa tai, mãi tới khi Tiết Xán gào thét xong mới ấm ức lên tiếng: “Vậy… để em nói với nữ quỷ kia, em không điều tra chuyện này nữa?” “Không được!”
Tôi không ngờ Tiết Xán lại bác bó tôi mà không hề do dự: “Em nghĩ ma quỷ là cái thứ lương thiện gì hả, để em nói điều tra là điều tra, nói không tra sẽ không tra? Em đã đồng ý với cô ta rồi, bây giờ mà đổi ý, e là cô ta sẽ trực tiếp hất hết oán khí lên người em đó”
Tôi không ngờ hậu quả lại nghiêm trọng như vậy, không khỏi sững sờ: “Nhưng em nhìn nữ quý đó không giống lệ quỷ mà, chỉ đơn thuần vì chấp niệm mà linh hồn chưa siêu thoát được thôi”
“Chỉ cần là quy, đều không thể dùng logic của loài người để suy xét được” Tiết Xán thản nhiên đáp: “Nếu cô ta đã cho rằng em sẽ giúp mình, em lật lọng sẽ làm oán khí của cô ta bùng phát” Lúc này tôi mới ý thức được mình đã phạm phải bao nhiêu lỗi lầm.
Theo logic mà nói, nếu như tôi không điều tra ra nguyên nhân cái chết của cô ấy, chỉ e rằng Kim Uyển Uyển cũng sẽ không bỏ qua cho tôi.
Tôi đây thật sự là đâm lao phái theo lao rồi.
“Em nên làm thế nào bây giờ?” Vẻ mặt tôi khẩn khoản: “Em thật sự không chắc mình có thể điều tra ra hung thủ.” *Vậy mà em còn tùy tiện đồng ý!”
Tiết Xán tức giận mắng tôi, nhưng hẳn vẫn nhanh chóng đưa ra phương án giải quyết cho tôi: “Có phải em từng nói, dữ kiện quan trọng của vụ án này là kẻ đã gửi tin nhắn cho Kim Uyển Uyển gọi cô ta tới phòng đàn đúng không?”
“Ừm. Nhưng em không thể điều tra ra được rốt cuộc là người nào đã gửi tin nhắn cho cô ấy, hẳn là điện thoại của cô ấy cũng đã bị cảnh sát mang đi rồi” “Vậy em phải tới cục cảnh sát tìm người hỗ trợ” Tôi bối rối: “Em có thể tìm ai giúp chứ?” Tiết Xán ở đầu dây bên kia, bỗng nhiên cười khẽ một tiếng.
Khi nghe những lời tiếp theo của Tiết Xán, tôi mới nhận ra hẳn không bảo tôi phải tìm “người” hỗ trợ, mà là tìm “quỷ” hỗ trợ.
Tiết Xán cẩn thận dặn dò tôi phải làm thế nào, mặc dù trong lòng tôi trăm ngàn lần không muốn, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể đồng ý.
“Nghe rõ chưa?” Sau khi dặn dò xong, Tiết Xán vẫn chưa yên tâm hỏi lại “Đã hiểu rồi” “Hiểu rồi thì mau đi ngú đi, không còn sớm nữa đâu” “Ừm’ Tôi lơ đãng trả lời.
Trong điện thoại, chỉ có sự im lặng. Tôi hơi ngạc nhiên một chút rồi mới nhận ra, lần này Tiết Xán không cúp điện thoại ngay.
“Sao anh còn chưa cúp máy?” Tôi thắc mắc.
“Còn không phải đang chờ em sao: Tiết Xán tức giận đáp.
Tôi khựng lại một giây mới nhận ra Tiết Xán đang chờ tôi cúp máy trước, vì trước đó tôi đã oán trách chuyện hắn cúp điện thoại trước. Tôi không cầm lòng được, khẽ nhếch khóe miệng.
“Vậy anh ngủ ngon nhé, Tiết Xán” Tôi khẽ nói.
‘Ùm: Giọng nói đầy cuốn hút của Tiết Xán vang lên từ trong điện thoại, tôi đột nhiên không nỡ cúp điện thoại.
“Sao em còn chưa cúp máy?” Tiết Xán hỏi sau khi im lặng một lúc.
“Em không nỡ.
Lời vừa ra khỏi miệng, chính tôi cũng giật náy cả mình. An Tố ơi An Tố! Từ bao giờ mày lại nói được những lời quái đản như vậy chứt Tôi nghĩ Tiết Xán sẽ mắng tôi một trận bắt tôi cút về phòng ngủ, nhưng không ngờ, hắn chỉ yên lặng một lát rồi nói: “Vậy anh chờ em ngủ, em đeo tai nghe đi, trực tiếp cầm điện thoại không tốt cho cơ thể” Tôi hơi sửng sốt, sau đó vội vàng nói: “Được.” Khi tôi quay về ký túc xá thì Phương Tình đã ngáy o o.
Tôi rón rén tìm tai nghe đeo lên rồi chui vào trong chăn.Tôi và Tiết Xán thì thầm trò chuyện, cứ một câu lại một câu, cuối cùng không biết qua bao lâu, tôi mới chìm vào giấc ngủ Say.
Sáng hôm sau, tới gần trưa tôi mới tỉnh lại. Lúc tôi tỉnh dậy thì Phương Tình đã ra ngoài từ lâu.
Tôi mơ mơ màng màng ngồi dậy, chạm vào chiếc điện thoại di động bên cạnh, vừa nhìn liền ngạc nhiên đến sững sờ.
Điện thoại của tôi vẫn còn đang trong cuộc gọi. Thời gian trò chuyện đã tới gần mười tiếng, điện thoại di động đã nóng ran lên.
“Tiết Xán?” Tôi khó tin cầm lấy tai nghe, thử nói vào micro.
“Em dậy rồi sao?” Giọng nói trầm thấp dễ nghe cúa Tiết Xán vang lên từ trong tai nghe.
Tôi hoàn toàn sững sờ: “Sao anh còn chưa cúp điện thoại?” “Không phải em đã nói, đàn ông phải chờ phụ nữ gác máy sao?” Tiết Xán ở đầu dây bên kia nói một cách khó chịu, dường như hẳn cảm thấy tôi đã hỏi một câu quá nhám nhí.
Tôi hoàn toàn không ngờ rằng Tiết Xán lại trả lời như vậy. Chỉ vì một câu nói của tôi, hẳn lại thật sự gọi cho tôi đến mười tiếng? Hơn nữa ban nãy tôi vừa gọi một tiếng, hắn đã lập tức đáp lại, chẳng lẽ là...
“Anh vẫn luôn canh điện thoại sao?” Tôi khó tin hỏi.
Dường như Tiết Xán ở đầu dây bên kia hơi xấu hổ, hẳn vội ho một tiếng và nói lắng đi: “Em đừng quên phải chuẩn bị để tới cục cảnh sát đêm nay đấy” Nhắc tới chuyện cần làm vào ban đêm, tôi lập tức mất phương hướng.