Điều làm tôi ngạc nhiên là Na Cổ đột nhiên thay đối sắc mặt khi nghe thấy lời tôi nói.
“Các cô đã thấy mặt của Tô Nhã?”
“Đúng vậy.”
Na Cổ hít mạnh một hơi: “Cô bạn này quả nhiên không phải người thường, thấy mặt Tô Nhã mà còn có thể giết chết cô ta.”
Tôi khó hiểu: “Mặt của Tô Nhã có vấn đề gì à?”
Nói thật thì tôi không tin Tô Nhã và Ninh Hoan Hoan thực sự giống hệt nhau. Tôi cứ cảm thấy khuôn mặt của Tô Nhã có gì đó kỳ lạ. Na Cổ nheo mắt, mặt nghiêm túc: “Tương truyền khi Tô Nhã được sinh ra, cô ta vốn dĩ không có mặt, trên khuôn mặt của cô ta chỉ là một đồng máu thịt.”
Tôi sững sờ. Không có mặt?
“Nhưng sau đó, khi cô ta tu luyện lâu ngày, cô ta đã có thể dịch dung theo ý mình.” Na Cổ tiếp tục nói: “Không chỉ như thế, cô ta còn luyện thành một loại yêu thuật…”
“Yêu thuật gi?”
“Nghe nói cô ta có thể biến đổi khuôn mặt theo suy nghĩ của đối thủ.” Na Cổ nói: “Cô ta có thể biến thành khuôn mặt của người mà đối thủ quan tâm nhất, và dùng cách này để mê hoặc đối phương.”
Tôi như bị sét đánh, sắc mặt tái nhợt, một cầu cũng không nói nên lời,
Tôi đã nghĩ đến đủ loại khả năng, có lẽ Tô Nhã từng gặp Ninh Hoan Hoan nên mới biến thành khuôn mặt của cô ta.
Hoặc có lẽ, Ninh Hoan Hoan cố tình làm cho khuôn mặt của Tô Nhã giống hệt minh.
Nhưng tôi không ngờ sự thật sẽ lại như thế này.
Cô ta không biến thành Ninh Hoan Hoan cô ta từng gặp, mà là biến thành người Tiết Xán quan tâm nhất.
Nói cách khác, người Tiết Xán quan tâm nhất là Ninh Hoan Hoan.
Nghĩ tới đây, tôi chỉ cảm thấy ngực mình đau nhói, cả người co rúm lại trên ghế.
“An Tố?” Lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai tôi, tôi ngẩng đầu thì thấy Tiết Xán đang đứng bên cửa số xe tải.
Có thể là vì sắc mặt tôi quá phở phạt, mặt của Tiết Xán trở nên nặng nề, thần lạnh lùng nhìn về phía Na Cố: “Ông đã làm gì?”
Vẻ mặt của Tiết Xán quá kinh khủng, Na Cổ sơ đến mức làm rơi điều thuốc lá trong tay, gã vội đáp: “Tôi không nói gì cả, do cô ta hói tôi về Tô Nhã.”
“Em chỉ mệt quá thôi.” Tôi vội vàng ngắt lời Na Cổ và nhìn sang Tiết Xán: “Chúng ta đã đi được chưa?”
Theo bản năng, tôi không muốn Tiết Xán biết những gì Na Cổ nói với tôi.
Tiết Xán nhìn tôi như thế muốn tìm ra thứ gì đó từ trên mặt tôi, một lát sau mới nói: “Đi được rồi.”
Trước khi đi, tôi chợt nhớ ra điều gì đó bèn nói với Na Cổ: “Thi thể của Tô Nhã ở cổng đến, dù sao có ta cũng là người, còn là thần nữ của các ông, làm phiền các ông hãy chôn cất thi thế của cô ta”
Tôi nói điều này đơn giản là vì cảm thông với cô gái người Miêu Tô Nhã đỏ.
Mới được sinh ra đã bị coi như quái vật, nuôi nấng cô ta lớn lên cũng chỉ để lợi dụng thiên phú vu thuật của cô ta. Vì làng mà tu luyện, nào ngờ lại bị người khác phong ấn tại đó, đau đớn suốt chín trăm năm.
Tôi cứ tưởng, trước đó Na Cổ cung kính với Tô Nhã như thế thì hắn sẽ đồng ý chôn cất Tô Nhã.
Không ngờ gã chỉ lộ vẻ chán ghét: “Giờ cô ta đã chết rồi, không thể phủ hộ làng của chúng tôi. Loại quải vật đó chết thì thôi, có gì đáng chốn cất.
Tôi hoàn toàn ngây người.
Tôi không ngờ gã Na Cổ này lật mặt còn nhanh hơn lật sách. Trước đó còn thờ cúng như thần nữ sống, bây giờ hết giá trị lợi dụng là lập tức căm ghét như vậy ư?
Hoặc có thể, đây mới là thái độ thực sự của người Miêu bọn họ đổi với Tô Nhã?
Chỉ vì muốn lợi dụng vu thuật của Tô Nhã mới giả vờ tôn kinh thờ cúng cô ta. Nhưng thật ra đối với một con quái vật xấu xí như thế này, trong lòng họ vẫn căm ghét và sợ hãi.
“Tuy thân xác của vu nữ đó đã chết, nhưng hồn phách của cô ta chưa chắc đã biến mất.” Lúc này, Tiết Xán đột nhiên lạnh lùng lên tiếng, Lời này làm cho Na Cổ sợ đến tái mặt,
Mặc dù gã lái xe đi mà không nói gì, nhưng tôi biết gã chắc chắn sẽ ngoan ngoãn đưa hài cốt của Tô Nhã đi chôn cất sau khi trở về.
Sau khi Na Cổ rời đi, tôi hỏi Tiết Xán: “Anh nói có thật không?”
“Là giả.” Tiết Xán thán nhiên: “Cô gái Miêu đó không phải người có suy nghĩ lệch lạc. Tuy cô ta đã chịu đau khổ suốt chín trăm năm, nhưng vẫn một lòng muốn nhanh chóng chấm dứt kiếp này. Ngay khi cô ta chết, hồn phách đã đi đầu thai.” Giờ tôi mới biết là Tiết Xuân dùng mưu kế,
“Phản ứng của Na Cổ có hơi khiến người ta lạnh lòng.” Tôi thốn thức nói một câu.
Tiết Xán chỉ cười khẩy: “Tình trạng bình thường của xã hội loài người thôi mà. Đám người Miêu đó thờ cúng một người phụ nữ xấu xí như vậy, chỉ vì âm khí của cô ta có thể bảo vệ an toàn cho làng Miêu, không bị xâm phạm bởi các làng khác. Mà từ sau khi Na Cổ phát hiện bí mật của cánh cửa, gã càng dốc lòng tìm cách vớt vàng bằng việc đó.”
Đúng vậy, tôi đã hỏi Phương Tinh, cô ấy thấy có người nhắc đến làng này trong một diễn đàn thần quái, quanh co lòng vòng mãi mới tìm được Na Cổ.
Gã gian thương Na Cổ này thế mà lại đòi Phương Tinh đưa hai mươi nghìn.
Sau củng tôi mới biết được việc này. Nếu tôi biết trước, tôi chắc chắn sẽ để Tiết Xán buộc Na Cổ trả lại tiền. Có nhiều tất cả những lời này để sau hãy nói.
Sau khi chúng tôi xuống xe, Phương Tình đúng lúc tỉnh lại, ba người chúng tôi lập tức bắt xe buýt đến sân bay.
Vòng về chúng tôi đi máy bay tư nhân của nhà họ Tiết. Trên máy bay, tôi cứ thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ, những gì Na Cổ nói với tôi không ngừng vang vọng trong đầu.
Tô Nhã có thể biến thành khuôn mặt của người mà đối thủ quan tâm nhất.
Vậy nên nói, người Tiết Xán quan tâm nhất là Ninh Hoan Hoan. Tôi luôn biết rằng Ninh Hoan Hoan rất quan trọng đối với Tiết Xán, tôi đã biết điều đó trước khi chúng tôi ở bên nhau.
Nhưng tôi vẫn luôn trốn tránh việc so sánh mình với cô ta.
Bởi vì tôi cảm thấy so sánh với bạn gái cũ gì đó thật vô vị.
Nhưng hôm nay không cho phép tôi có muốn hay không, một trò ảo thuật đơn giản đã thẳng tay so sánh sự chênh lệch địa vị giữa tôi và Ninh Hoan Hoan trong mắt Tiết Xán.
Mà tôi có vẻ như đã thất bại nặng nề. Lòng khó chịu vô cùng.
Tôi muốn nói với bản thân mình rằng đừng để ý tới Ninh Hoan Hoan, và Ninh Hoan Hoan là người của nhà họ Ninh, mà người nhà họ Ninh là kẻ địch lớn nhất của Tiết Xán.
Chưa kể, lúc ấy Ninh Hoan Hoan còn giết Tiết Xán.
Nhưng mà…
Tôi chợt nhớ ra rằng, Ninh Hoan Hoan từng nói mọi thứ đều do Tiết Xuân hiểu lầm cô ta. Nếu lời cô ta nói là sự thật, nếu sau này có ta thực sự chứng minh được sự võ tội của mình, cô ta và Tiết Xán sẽ như thế nào?
Liệu có giống như trong phim truyền hình, nam nữ chính xa nhau vì một sự hiểu lầm nào đó, cuối cùng hiểu lầm được gỡ bỏ, cả hai sẽ gương vỡ lại lành hay không?
Còn tôi thì sao?
Chẳng lẽ tôi là diễn viên quần chúng trong đó u? Nghĩ tới đây, tôi cảm thấy hơi sợ hãi.
Trong khi tôi đang suy nghĩ miên man, ngón tay tôi đột nhiên bị ai đó nắm lấy, một cảm giác mát lạnh truyền đến. Tôi giơ tay lên thì thấy Tiết Xin đang nghiêng đầu nhìn tôi và hỏi: “Em đang ngở người gì đó?”
Tôi nhìn Tiết Xán, vô vàn suy nghĩ cuộn trào như dời sông lấp biển trong đầu tôi. Tôi rất muốn hỏi hân, nếu hắn phát hiện ra rằng năm đó Ninh Hoan Hoan giết hắn chỉ là một sự hiểu lầm, hoặc xuất phát từ bất đắc dĩ, hắn sẽ làm gì?
Hắn sẽ tha thứ cho cô ta chứ?
Sau khi tha thứ, hắn sẽ làm gì tiếp theo? tôi không thể hỏi ra miệng.