Trần Hoán cau mày, “Tôi không có nói dối cô. Farley trong ngành thực sự rất bí ẩn, không ai biết trường học của anh ấy, tôi đã gặp anh ấy trong một cuộc họp báo ở trường trung học vì gia đình tôi và anh ấy có nói chuyện phiếm nên tôi mới biết.”
Tôi chỉ muốn nói rằng tôi đã gặp Farley nhiều lần hơn, nhưng Trần Hoán đã lấy ra một bức ảnh từ ví của anh ấy.
“Nhìn này, đây là một bức ảnh chụp nhóm có tôi và Farley.” Anh ta đưa nó cho tôi, với giọng điệu đầy tự hào.
Mắt tôi nhìn chằm chằm vào bức ảnh, và tôi chỉ cảm thấy cơ thể mình như đông cứng lại.
Trong bức ảnh, Trần Hoán trông rất non nớt với nụ cười rạng rỡ, trong khi người đàn ông bên cạnh anh rất bình thường và có nụ cười ngượng ngùng.
Không giống Tạ Phong Tiêu chút nào.
Mặt tôi tái mét.
“Đây có phải là Farley?” Tôi không tự chủ được, vội vàng hỏi Trần Hoán
Trần Hoán sửng sốt nhìn tôi nhìn như thể điều đó là hiển nhiên, nhưng vẫn là đáp: “Đương nhiên là anh ấy, tôi chắc chắn, hội nghị này rất trang trọng không phải ai cũng được mời đến dự, đây chính là Farley.”
Dấu vết máu cuối cùng trên mặt tôi mờ dần.
Trần Hoán không có lý do gì để nói dối tôi.
Vậy nếu lời anh ta nói là sự thật thì người đàn ông bình thường trong bức ảnh này chính là Farley, tức là Tạ Phong Tiêu hoàn toàn không phải Farley?
Khi nghĩ đến khả năng này, tôi cảm thấy lạnh cả người.
Tạ Phong Tiêu không phải Farley nên ngay từ đầu đã nói dối tôi?
Nhưng tại sao anh ta lại nói dối tôi, hơn nữa khi tôi làm việc ở tập đoàn Tiết Thị, tôi được giao làm trợ lý cho Farley, tại sao những người tôi tiếp xúc đều là Tạ Phong Tiêu?
Càng nghĩ về nó, tôi càng cảm thấy sợ hãi.
Nhớ lại lúc bố mẹ Tạ Phong Tiêu khi cho tôi xem bức ảnh, nhìn thấy tấm ảnh chụp anh ấy trong khách sạn ở Úc đó, tôi đột nhiên cảm thấy mình thật sự không hiểu người bạn cùng lớn lên với nhau này.
Nhiều chuyện quá, hình như anh ấy đang giấu tôi hay nói dối tôi khiến tôi hơi đau lòng.
Nhắc cái Tào Tháo đến, đang lạc đường thì nhận được điện thoại của Tạ Phong Tiêu.
Tay tôi bất giác run lên, và theo bản năng muốn dập máy, nhưng sau khi do dự, tôi quyết định trả lời.
“Đợi tôi chút.” Tôi nói với Trần Hoán và mọi người,rồi bước ra hành lang và nghe điện thoại.
“Xin chào.” Giọng nói dễ chịu của Tạ Phong Tiêu vang lên từ điện thoại, có chút gì đó quan tâm và do dự, “Anh không sao chứ?
Tôi biết hôm đó chắc hẳn anh ấy đã vào camera và nhìn thấy tôi, Tiết Xán và Ninh Uyển Uyển, mặc dù mấy ngày nay anh ấy không gọi điện cho tôi nhưng chắc hẳn anh ấy rất lo lắng cho tôi.
Nhưng tôi không có tâm trạng để nghĩ về điều này, trong lòng tôi tâm sự ngổn ngang, vẫn đang nghĩ về Farley.
“Không tệ.” Nghe điện thoại, trong lòng có một triệu câu hỏi cũng không hỏi ra được, cuối cùng chỉ nói: “có chuyện naye em muốn nhờ anh, A Viễn, em đang tìm việc. phải chăng anh có thể giúp đỡ em nhân danh Farley? Tôi nhẹ giọng nhờ vả? ”
“Đương nhiên không có vấn đề, em muốn làm ở công ty nào?”
Nghe những gì Tạ Phong Tiêu hứa qua điện thoại có lý như vậy, tôi càng cảm thấy lạnh gáy.
“Khi nào chắc chắn em sẽ nói với anh, em vào lớp trước.” Tôi cúp máy sau vài câu chiếu lệ nhanh chóng.
Đứng ở hành lang, lần đầu tiên tôi cảm thấy mình bất lực đến vậy.
Tiết Xán, Tạ Phong Tiêu… Người yêu và bạn thân của tôi vốn đã không đáng tin rồi sao?
Tôi ở trên hành lang hồi lâu mới trở lại, khi trở về thì mọi người đã ăn gần hết.
Chia tay ba cậu nhóc bước ra khỏi nhà hàng, Phương Tình và Hồng Hà túm lấy tôi trách móc: “Sao cậu nghe điện thoại lâu thế? Trần Hoán tìm cậu!”
“Ồ, Có chuyện gì thế?”.
“Ôi chao, đại ma đầu!” Phương Tình bực tức đánh tôi, “Cuối tuần Trần Hoán mời chúng ta đi thẩm mỹ viện!
“Thẩm mỹ viện?” Tôi sững sờ, “Tôi có thể không đi được không?
“Không!” Phương Tình phủ nhận, “Hắn mời chúng ta vì cậu đấy!
Bất chấp sự không muốn của tôi, Phương Tình và những người khác đã đồng ý thay tôi từ lâu.
Buổi tối trở về ký túc xá, tôi nằm trên giường, trằn trọc rồi mới ngủ.
Tạ Phong Tiêu, tại sao lại nói dối tôi rằng anh ấy là Farley?
Nói đến đây, bây giờ tôi mới biết thân phận của Tạ Phong Tiêu có bao nhiêu “trùng hợp”.
Nghệ sĩ nam yêu thích của tôi, người bạn chơi thời thơ ấu và nhà thiết kế mà tôi ngưỡng mộ nhất đều là một người như vậy.
Về xác suất, nó đơn giản là không thể.
Nhưng, thật không may, nó đã xảy ra với tôi.
Nếu tất cả những điều này không phải là sự trùng hợp ngẫu nhiên thì nó là … cố tình tạo ra sao?
Tôi cảm thấy ớn lạnh.
Không … Không, tôi khẳng định Tạ Phong Tiêu là A Viễn, đã là A Viễn, anh ấy không thể hại tôi …
Nhưng tại sao anh ấy lại nói dối tôi rằng anh ấy là Farley?
Tôi cứ miên man suy nghĩ về rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Sau khi chìm vào giấc ngủ, tôi chợt cảm thấy một hơi thở lạnh lẽo bao trùm lấy tôi, một cảm giác rất quen thuộc.
Tôi rùng mình ngay lập tức, cố gắng vùng vẫy, nhưng cơ thể tôi đột nhiên bị đè xuống.
“Ừm …” Tôi muốn chống cự, vừng vẫy thoát ra, thì đột nhiên cảm thấy môi mình bị chặn lại.
Sự lạnh lùng, hống hách và sự đụng chạm quen thuộc khiến tôi hoàn toàn hoang mang.
Chết tiệt … Tôi đang mơ à?
Trước khi tôi có thể suy nghĩ về điều đó, cỗ khí lạnh kia đã cạy môi tôi ra và cướp phá một cách bừa bãi.
Đồng thời, cỗ khí lạnh ấy cũng lướt qua một cách lạnh lùng, lướt qua những dây thần kinh nhạy cảm nhất của tôi.
“An Tố.” Trong lòng mất mát cắn chặt môi, một giọng nói nguy hiểm vang lên,.”Ngươi dám sau lưng ta giao dư với đàn ông khác, thật là ngày càng to gan””
Giọng nói này … là Tiết Xán?
Sáng hôm sau, tôi là người đầu tiên thức dậy trong ký túc xá.
Trời còn tối, tôi muốn đi uống chút nước, nhưng tôi chợt thấy một điều kì lạ khiến tôi choáng váng.
Tôi thực sự nằm trần truồng trên giường.
Tôi vô cùng sợ hãi, và nhanh chóng xuống giường.
Chuyện này diễn ra như thế nào?
Nhớ lại giấc mơ đêm qua, tôi tự tát mình vì xấu hổ.
An Tố à An Tố! Cô xấu xa quá đi, Mới không có Tiết Xán mấy ngày mà đã làm ra cái chuyện như thế này?””
Không chỉ mơ, mà còn tự cởi quần áo của mình?
Mặc dù không thể tin được mình đang làm gì, nhưng cũng không nghĩ ra cách giải thích tốt hơn, chỉ có thể nhanh chóng mặc quần áo vào trong khi Phương Tình cùng mọi người thức dậy, đi toilet rửa mặt bằng nước lạnh..
Chết tiệt, tôi có nên tìm bạn trai thật không? Hay là tôi suốt ngày mơ như vậy, và nhân vật chính trong giấc mơ …
Hiển nhiên, tôi cũng biết nhân vật chính trong giấc mơ đó chính là Tiết Xán
Tôi than thở, và đột nhiên cảm thấy một lời mời đến thẩm mỹ viện ở Trần Hoán vào cuối tuần thật không tệ.
Phương Tình, Hồng Hà đã sớm dậy rồi, ba người chúng tôi đi thư viện đọc sách.
Nhưng khi vừa ngồi xuống thư viện, tôi chợt nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc bước qua cửa sổ.
Tôi vừa mới đứng dậy khỏi ghế.
“Tố Tố?” Phương Tình Bọn họ nhìn tôi sửng sốt.
“Các cậu học trước đi, mình đi ra ngoài.” Tôi nhanh chóng rời bàn chạy tới cửa thư viện.
Tôi nhanh chóng tìm thấy hình bóng tôi nhìn thấy ngoài cửa sổ khi nãy.
Tôi lập tức chạy nhanh, đứng ở trước mặt hắn, lạnh lùng nói: “Trương Hạo, ta có chuyện muốn hỏi ngươi.”