Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng

Chương 395

Hào quang ma quái của Tiết Xán phóng ra và đập vào chiếc tủ gỗ.

“Không!” Trịnh Mi Nhi hét lên và muốn ngăn cản nhưng sức mạnh ít ỏi của cô có thể làm bất cứ điều gì trước mặt hồn ma của Tiết Xán.

Trong nháy mắt, tủ gỗ bị đập thành mảnh vỡ, nước đen trong hồ âm khí đều chảy ra, thân thể hư không của Ninh Phong cũng nhanh chóng rơi ra ngoài.

“Ninh Phong!” Mi Nhi sắc mặt tái nhợt lao về phía anh ta.

Lúc này, tôi thấy Tiết Phong và Hã Lẫm vừa chạy tới, nhìn thấy cảnh tượng bên trong nhà, chết lặng.

“Rachel?” Tiết Phong nhìn thấy Mi Nhi đầu tiên, nhưng không phản ứng gì cả.

Tôi chỉ nhớ rằng Tiết Phong chưa nhìn thấy Mi Nhi, vì vậy anh ấy không bao giờ nhận ra cô.

Sự chú ý của Hã Lẫm nhanh chóng bị Ninh Phong nằm trên mặt đất thu hút.

Sắc mặt hơi thay đổi, nhưng cũng bước nhanh tới, lấy ra một viên thuốc, nhét vào miệng bị hỏng của Ninh Phong.

“Anh đang làm gì đấy!”

Mi Nhi muốn ngăn cản Hạ Lẫm ra tay, nhưng Hạ Lẫm lạnh lùng liếc cô một cái, “Nếu không muốn anh ta chết thì đừng ngăn cản tôi.

Mi Nhi bị Hạ Lẫm làm cho sợ hãi, cô không dám nói, nhìn Hạ Lẫm nhét viên thuốc vào miệng Ninh Phong.

Tại đây, tôi vội vàng đỡ lấy Tiết Xán, nói nhanh: “Anh đã mắc sai lầm, họ không có ý muốn làm tổn thương em “

“Ta không muốn thương tổn ngươi?” Tiết Xán chế nhạo, nhìn Ninh Phong nằm trên mặt đất, “Không ngờ 900 năm sau ta vẫn có thể thấy tiểu khuyển trung thành nhất trong Ninh gia. ” ( Đại ca ca độc mồm độc miệng quá, ngta chưa đụg tới móg giò vợ anh).

Ninh Phong vẫn đang hôn mê không nghe thấy lời của Tiết Xán, nhưng Mi Nhi đã nghe thấy, cô chạy tới và mắng Tiết Xán, “Anh không được phép nói rằng Ninh Phong là một tiểu khuyển!”

Tiết Xán nhìn Mi Nhi một cách vô cảm, với một sự tức giận mờ nhạt trong sâu thẳm đôi mắt đen của anh ấy.

Tôi sợ Tiết Xán lại đả thương người khác bước nhanh tới ngăn cản giữa hai người họ, “Được, được rồi, đừng cãi nhau nữa, chúng †a nói chuyện khác!”

Mi Nhi cắn môi nhìn Tiết Xán chằm chằm, trong mắt đầy oán hận, nhưng rõ ràng là cô ấy sợ và không nói nữa.

Mười phút sau, chúng tôi đang ngồi trong phòng khách của dãy phòng Tiết Phong với cơ thể tàn tạ của Ninh Phong nằm trên ghế sô pha.

“Người này sao có thể trở nên như thế này?” Tiết Phong kinh ngạc khi nhìn thấy bộ dạng của Ninh Phong, trầm giọng.

Tôi thì thâm thân phận và của Ninh Phong.

Nói xong với Tiết Phong, tôi lại nhìn Tiết Xán nhẹ giọng hỏi: “Thân phận của Ninh Phong ở nhà họ Ninh là gì?”

“Một đứa trẻ thế chấp.” Tiết Xán nhẹ nhàng nói, “Nhưng hắn rất tài năng, và sức mạnh của hắn chỉ kém Ninh Trác. Nó trung thành với Ninh Trác và nói đúng hơn hắn là con chó trung thành của Ninh Trác.”

Khi Tiết Xán nói lời này, anh ấy không hề thấp giọng, Mi Nhi nghe thấy, tức giận nhìn anh ấy chằm chằm, “Tôi nói rồi! Đừng nói Ninh Phong là chó!”

“Ta chỉ có thể nói hắn ngu ngốc trung thành một cách mù quáng. Còn không phân rõ đúng sai. Chổ nào khác chó?” Tiết Xán lạnh lùng hỏi.

Tôi sửng sốt, không khỏi nhìn Tiết Xán vài lần nữa.

Tôi không biết đó có phải là ảo giác của tôi không, tôi nghĩ rằng mặc dù Tiết Xán luôn nói rằng Ninh Phong là chó của nhà họ Ninh, nhưng trong giọng điệu của anh ta dường như không có quá nhiều chán ghét hay khinh thường.

Mi Nhi bị câu nói của Tiết Xán làm cho nghẹn ngào, cô định nói gì đó, nhưng lúc này, Ninh Phong lộ ra bàn tay không xương đột nhiên cử động.

Mi Nhi không có tâm trạng để đôi co với chúng tôi ngay lập tức cô ấy ngồi xuống bên cạnh Ninh Phong, lo lắng nói: “Phong, anh tỉnh rồi?”

Thuốc của Hạ Lẫm quả nhiên có hiệu quả, tuy rằng thân thể Ninh Phong vẫn còn phân mảnh, nhưng lúc này dường như đã khá rất nhiều, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy Mi Nhi.

Tôi không biết đó có phải là ảo giác của tôi không, tôi nghĩ rằng mặc dù Tiết Xán luôn nói rằng Ninh Phong là chó của nhà họ Ninh, nhưng trong giọng điệu của anh ta dường như không có quá nhiều chán ghét hay khinh thường.

Mi Nhi bị câu nói của Tiết Xán làm cho nghẹn ngào, cô định nói gì đó, nhưng lúc này, Ninh Phong lộ ra bàn tay không xương đột nhiên cử động.

Mi Nhi không có tâm trạng để đôi co với chúng tôi ngay lập tức cô ấy ngồi xuống bên cạnh Ninh Phong, lo lắng nói: “Phong, anh tỉnh rồi?”

Thuốc của Hạ Lẫm quả nhiên có hiệu quả, tuy rằng thân thể Ninh Phong vẫn còn phân mảnh, nhưng lúc này dường như đã khá rất nhiều, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy Mi Nhi.

Tôi không tin rằng với thực lực của hai người bọn họ sẽ không để ý đến những quả bom ma được chôn xung quanh nhà máy.

Tuy nhiên, lúc đó bọn họ không có thời gian để bảo vệ mình, lại càng vô lực quan tâm đến những thứ này, nên trực tiếp rời đi, để lại những linh hồn đơn độc của Diệp gia, gần như nằm chờ chết ở đó.

Tôi bỗng thấy hơi ớn lạnh.

Anh em Ninh gia không quan tâm họ, tàn nhẫn với hồn ma Ninh gia của họ, những hồn ma trung thành của nhà họ Ninh.

“Khụ…’ Ninh Phong đột nhiên ho khan một tiếng, khóe miệng nở nụ cười bất lực, “Tiết Xán ngươi mấy năm nay đều rất sắc bén.

“Phong.” Nhìn thấy Ninh Phong thân thể run rẩy, Mi Nhi lộ ra đơn lo lắng, vội vàng nghiêng người.

Hạ Lẫm di chuyển nhanh hơn.

Anh nhanh chóng đặt lên bờ vai còn nguyên vẹn của Ninh Phong, giống như đang gõ huyệt, Ninh Phong mềm nhữn cả người xuống.

“Phong!”

Mi Nhi thậm chí còn lo lắng hơn, nhưng Hạ Lẫm nhanh chóng nói: “Đừng lo lắng, anh ta chỉ cần nghỉ ngơi.”

Mi Nhi bình tĩnh lại một chút, nhìn Hạ Lẫm, cô chợt nhận ra điều gì đó, lập tức túm chặt lấy Hạ Lẫm van xin: “Anh là Hạ thiếu gia? Anh có cách nào cứu được Ninh Phong không? Tôi cầu xin anh, cầu xin anh cứu anh ấy … nếu anh ấy cứ tiếp tục như thế này … thì thực sự sẽ chết… “

Hạ Lẫm nhìn góc quần áo Mi Nhi đang cầm có chút chán ghét kéo góc áo khiến Mi Nhi đã ngã xuống đất.

“Ta không cứu được hắn.” Hạ Lẫm vô cảm nói, “Linh hồn và thể xác của hắn đều bị tổn hại quá nặng. Hiện tại hắn chỉ có nước Vong Xuyên cầm cự. Ngươi nên hiểu rõ.”

Mi Nhi toàn thân như bị rút sạch linh hồn, cô ngồi phịch xuống đất, thất thân mất mấy giây rồi kêu thảm thiết.

Cô khóc quá thảm thiết, Hạ Lẫm sốt ruột cau mày, liếc xéo cô, cuối cùng không nhịn được nói: “Tôi khuyên cô bình tĩnh, nếu không đứa con trong bụng sẽ bị ảnh hưởng.”
Bình Luận (0)
Comment