Tôi đã rất ngạc nhiên.
“An Tố, chị đã bao giờ nghe nói đến hiệu ứng con bướm chưa?.” Hạ Lẫm nói thầm, “Thay đổi quá khứ cũng vậy, chỉ cần một chút thay đổi quá khứ cũng sẽ có ảnh hưởng rất lớn đối với toàn bộ dòng chảy thời gian. Tuy rằng chị chỉ ngăn không cho Tiết Xán trúng độc, nhưng đối với những thứ khác cũng có thể có ảnh hưởng. ”
Tôi run rẩy, “Ý cuả em là …”
“Chị muốn cho Tiết Xán không trúng độc, là chị đã thay đổi quỹ đạo cuộc đời của anh ấy. Chuyện xảy ra với anh ấy trong 900 năm trước có lẽ không liên quan gì đến chị cả.” Hạ Lẫm nhìn tôi, vẻ mặt có chút bi thương, “anh ấy có lẽ sẽ không gặp chị sau 900 năm nữa, hoặc chị sẽ không yêu anh ấy như bây giờ…”
Tôi run rẩy, và gần như đứng không vững.
“Làm sao có thể xảy ra chuyện này? Tôi chỉ là để Tiết Xán không trúng độc, làm sao có thể có ảnh hưởng lớn như vậy?” Tôi không muốn tin.
“Cuộc gặp gỡ và duyên phận giữa con người với nhau rất đáng quý và hiếm có.” Hạ Lẫm nói, “Cũng bởi vậy, anh ấy đã có thể vượt qua chín trăm năm, nên chỉ cần chút thay đổi nhỏ trong quỹ đạo cuộc đời của anh ấy cũng có thể là nguyên nhân dẫn đến hiện tại bị thay đổi. ”
Tôi nhìn vẻ mặt của Hạ Lẫm lúc này, tôi biết cậu ấy rất nghiêm túc.
Tự dưng tôi thấy chân tay lạnh toát.
Tôi rất muốn cứu Tiết Xán bằng mọi giá, nhưng không ngờ với cái giá này, hóa ra hai người lại gặp rủi ro và có thể coi như chưa từng quen biết nhau?
“Vậy…” Sau một lúc, tôi trầm giọng hỏi: “Ý của em là, nếu tôi thay đổi quá khứ của Tiết Xán, hai bọn chị có thể sẽ không gặp nhau một chút nào, vậy thì mọi chuyện xảy ra giữa hai người sẽ không còn nữa sao? ”
“ Đúng vậy.” Hạ Lẫm nhìn tôi, trong mắt hiện lên ánh nhìn lo lắng, “Sau khi xuyên không trở về, chị có thể phát hiện mọi thứ đều khác với những gì mình biết, bởi vì quỹ đạo của dòng chảy thời gian này đã bị thay đổi, mọi điều đã xảy ra trong quá khứ là một dấu vết đã bị xóa mờ, chỉ có chị sẽ nhớ mà thôi. ”
Chỉ có tôi mới nhớ …
Tôi cảm thấy như thể tất cả sức lực của tôi bị rút cạn, và cuối cùng tôi ngã xuống đất.
Tất cả ký ức sẽ biến mất … sẽ trở thành như những giấc mơ của riêng tôi …
Hạ Lẫm nhìn tôi tuyệt vọng, trong mắt lóe lên một tia đau lòng, đi tới bên cạnh đỡ lấy tôi, “An Tố, em biết đối với chị tất cả đều là quá tàn nhẫn, chúng ta vẫn là không nên dùng biện pháp này.”
Lời nói của Hạ Lẫm, như muốn dội cho tôi một gáo nước lạnh, tôi chợt bừng tỉnh.
“Không!” Tôi đột nhiên ngẩng đầu nhìn Hạ Lẫm, trong mắt không còn là nỗi buồn và tuyệt vọng, mà tràn đầy quyết tâm, “Tôi không thể để Tiết Xán vô hồn như vậy, bất kể rủi ro và kết quả như thế nào, Tôi sẵn sàng chịu! ”
Hạ Lẫm nhìn vẻ mặt của tôi có chút cảm thông, cuối cùng thì thầm nói: “Nhưng lcòn đứa bé thì sao? Nếu như chị thay đổi quá khứ, đứa nhỏ này có thể sẽ không xuất hiện nữa.”
Mặt tôi tái đi, và đột nhiên tôi không thể nói được.
Suýt nữa thì quên mất, tôi vẫn còn một đứa con.
Nếu tôi và Tiết Xán chưa từng gặp nhau thì đứa trẻ này sẽ không bao giờ tồn tại.
Tôi bất giác sờ lên bụng và im lặng một lúc lâu trước khi ngẩng đầu lên.
“Đứa trẻ này có lẽ chưa từng có trên đời này,thì tốt hơn.” Tôi thì thầm, “Một đứa trẻ do ma sinh ra đã được định sẵn như những người khác khi sinh ra. Thay vì để nó đến thế giới này để chịu đau khổ, thà rằng không bao giờ tồn tại. ”
Thực sự, tôi đã hơn một lần nghĩ rằng liệu mình có nên có đứa con này không.
Đứa trẻ này ngay khi sinh ra đã định không có cha, còn mẹ, tuổi thọ của đứa trẻ này nhiều nhất chỉ là 40 năm, khi sinh ra đã có số mệnh khác với những người khác. Đôi khi tôi thực sự cảm thấy rất có lỗi với đứa con này.
Nhưng trong hai năm, suy nghĩ ấy cứ dằn vặt tôi.
Một mặt, bé con là máu thịt của tôi, quan trọng hơn, đây là con của tôi và Tiết Xán.
Nhưng hiện tại nếu thay đổi quá khứ, đứa nhỏ này ngay từ đầu có thể không tồn tại, cũng coi như tôi đã mất đi con của mình.
Thấy tôi kiên quyết như vậy, Hạ Lẫm cũng không nói được gì, chỉ nhìn tôi với vẻ mặt hoang mang, đột nhiên duỗi tay ra ôm tôi vào lòng, “An Tố, chị đừng lo lắng, mọi chuyện sẽ tốt đẹp thôi.”
Trong vòng tay ấm áp của Hạ Lẫm, tôi không khỏi rơi lệ.
Khóc một tiếng, tôi nhanh bắt mình bình tĩnh lại, lau đi nước mắt, nhìn về phía Hạ Lẫm: ” Hạ Lẫm, vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?”
“Bước đầu tiên, tất nhiên là từ Hạ gia thay đổi quá khứ thần chú.” Hạ Lẫm cũng bình tĩnh lại, bắt đầu từng bước phân tích, “Chị hiện tại là trụ cột của Hạ gia, có thể lấy nó đi. Và em sẽ bắt đầu tập luyện nó. ”
Tôi liên tục nói: “Nhưng nếu em làm điều này, chị sợ rằng em sẽ bị nguyền rủa.
Tôi biết phương thức đổi kiếp này hẳn là rất khó khăn, nếu như Hạ Lẫm bắt đầu luyện tập, tôi thật sự lo lắng hắn sớm bị lời nguyền.
Trước khi nói xong, Hạ Lẫm nhẹ nói: “Đừng lo lắng, chỉ cần chị tăng tốc tu luyện sau khi vượt qua trở về, thì em sẽ không có vấn đề gì xảy ra cả.”
Tôi nhìn Hạ Lẫm, trong lòng chỉ cảm thấy ấm áp.
Dù không nói lời động viên nhưng hành động của cậu ấy hôm nay chính là cho tôi sự ủng hộ và động viên lớn nhất.
“Vậy thì chúng ta sẽ dùng cơ thể của ai để du hành trở về?” Tôi chợt nghĩ đến một việc quan trọng khác và cau mày “Chị không biết sẽ mất bao lâu để hoàn thành nhiệm vụ lần này. Chắc là cũng không nhanh được. ”
Sử dụng lưu quang lô để du hành xuyên qua thời gian quay trở lại tỷ lệ thuận với sự toàn vẹn của cơ thể gắn liền những chín trăm năm trước, thực sự có rất ít cơ thể hoàn chỉnh còn tồn tại đến giờ phút này để tôi nhập vào.
“Về điều này, chị không cần lo lắng.” Hạ Lẫm cười nhạt, sau đó đột nhiên quay đầu nhìn về phía nơi nào đó phía sau, “Đây, không có làm sẵn sao?
Tôi sửng sốt, nhìn theo ánh mắt của cậu ấy thì thấy Ninh Uyển Uyển nằm trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt.
Đúng vậy! mắt tôi sáng lên.
Ừ, sao tôi suýt quên mất Ninh Uyển Uyển cơ chứ.
Xác chết của Ninh Uyển Uyển đã tồn tại ở Âm Cao Phủ suốt 900 năm.
Quan trọng hơn, đó là liều thuốc độc mà Ninh gia đưa cho cô ấy, nên tôi nhập vào Uyển Uyển xuyên không là vô cùng hợp lí.
“Cô … không được!” NinhUyển Uyển lập tức nhận ra chúng tôi định làm gì, “Cô không thể dùng thân thể của tôi để quay về quá khứ! Thật là nực cười!”
Tôi không thèm để ý tới cô ấy, chỉ đi ở bên cạnh, nắm lấy đầu Ninh Uyển Uyển, lạnh lùng nói: “Nói xem, tình huống hồi đó như thế nào?”
Cho tới bây giờ tôi chỉ biết độc dược của Tiết Xán là do Ninh gia quản lý, nhưng chúng tôi vẫn chưa biết quá trình chính xác điều đó dienx ra như thế nào, nếu Ninh Uyển Uyển có thể hỏi chuyện này, tự nhiên sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Ninh Uyển Uyển bị tôi uy hiếp, vẻ mặt không cam lòng, cắn môi, lạnh lùng nói: “Tôi không nhớ!”