“Đương nhiên là anh biết....” Tiết Phong từ trong điện thoại khịt mũi. “Đương nhiên anh có thể nhận ra số của em. Anh chỉ cảm thấy kỳ quái, em không phải đang bận hẹn hò với Ninh Trác sao? Sao có thời gian gọi cho người bạn cũ như anh?"
Khi nói đến ba chữ "người bạn cũ" cuối cùng, giọng điệu của Tiết Phong đầy mỉa mai.
Nhưng lúc này, tôi cũng không quan tâm lắm, chỉ hỏi: "Tiết Phomg, bây giờ anh đang đi cùng Tiết Xán sao?"
Tiết Phonh hiển nhiên không ngờ tôi sẽ hỏi tung tích của Tiết Xán, trên điện thoại anh ấy sửng sốt, vội vàng đáp: "Vậy em muốn hỏi, Tiết Xán anh ấy..."
Tôi không biết phải nói thế nào bây giờ, nhưng nỗi lo lắng về Tiết Chỉ trong lòng khiến tôi nhất thời không quản được, lập tức hỏi: "Xung quanh anh ấy có ai không?"
"Có người khác sao?" Tiết Phong càng khó hiểu. "Ai? Em đang nói về những người phụ nữ sao? Từ lần Lục Dao chết, Tiết Xán đã lâu không đổi bạn gái."
“Em không hỏi về những người phụ nữ.” Tôi lo lắng, “Có trẻ con không?
Tiết Phong hoàn toàn sững sờ, "Trẻ con? Lần trước như anh đã nói với em,có 1 đứa trẻ rất giống Tiết Xá, còn hiện tại thì không có đứa trẻ nào ở đây cả"
Khi nghe điều này, mặt tôi tái đi.
Từ sáng sớm rời đi, Tiết Chỉ xa nhà đã hơn mười giờ, tuyệt đối là thằng bé còn chưa có gặp Tiết Xán.
Vì vậy, có điều gì đó thực sự đã xảy ra với thằng bé?
Tôi thậm chí không dám nghĩ về nó nữa.
Đối với tôi bây giờ, Tiết Chỉ là thế giới của tôi, và tôi không thể chịu đựng một sự cố nhỏ nào xảy ra với thằng bé.
Cho nên lúc này cũng không quan tâm cái gì, chỉ vội hỏi: "Tiết Phong, hôm nay anh có thấy đứa nhỏ giống Tiết xánlúc trước ở gần tập đoàn Tiết Thị không?"
"Sao lại hỏi đứa nhỏ đó? An Tố, em biết đứa nhỏ đó sao?" Tiết Phong thắc mắc.
Tôi không trả lời, chỉ nói: "Giúp em để í, nếu thấy gần Tiết gia và tập đoàn Tiết thị, hãy thông báo cho em biết."
Nói xong tôi liền nhanh chóng cúp máy, quay đầu nhìn về phía Hạ Lẫm đang lo lắng bên cạnh, "Tiết Chỉ thật sự mất tích rồi."
Hạ Lẫm cũng nhận ra sự nghiêm trọng của vấn đề, gật đầu, lập tức lên xe cùng tôi lần nữa, nhanh chóng rời đi.
Hạ Lẫm nhanh chóng lái xe đến ttaapj đoàn Tiết thị, noi Tiết Chỉ đã biến mất.
Tôi lập tức thu thập linh lực, muốn cảm nhận được hơi thở của Tiết chỉ.
Điều khiến tôi bị sốc là tôi không cảm nhận được gì cả.
Điều này đơn giản là không thể, cho dù Tiết Chỉ đã rời khỏi đây, nhưng nhất định sẽ có chút hơi thở còn sót lại, nhưng sao tôi lại không cảm nhận được gì?
Hạ Lẫm hiển nhiên cũng quan sát tình huống giống tôi, trầm giọng nói: "Có thể xóa sạch hơi thở của Tiết Chỉ chắc hẳn tu luyện của đối phương không tệ."
Mặt tôi bất giác thay đổi.
Căn bản tu luyện của Tiết Chỉ hiện tại khá tốt, dù sao cũng có chút tài năng, nhưng lại bị xóa sạc đi hơi thở, chứng tỏ người bên kia không phải người tu luyện bình thường.
Hơi thở của Tiết Chỉ biến mất, giống như manh mối bị bẻ gãy, tôi rốt cuộc không có manh mối, chỉ có thể ở lại vây quanh tập đoàn Tiết thị, cố gắng xem ra chút manh mối.
Tôi cũng thấy rằng dưới tập đoàn Tiết thị, có rất nhiều phóng viên mang theo máy ảnh, như đang chờ đợi điều gì đó.
Tôi đoán bọn họ đang chờ Tiết Xán, dù sao Tiết Xán không chỉ là một thương nhân, hiện tại có thể nói là con cưng của giới truyền thông, ai cũng thích dù anh ấy có quan hệ với nữ minh tinh hay bất kì người mẫu nữ mới nào.
Trong khi chúng tôi đang kiểm tra tình hình ở tầng dưới của tập đoàn Tiết Thị, tôi đột nhiên nghe thấy một tiếng động sau lưng.
Tôi quay đầu lại và nhìn thấy một bóng người mảnh khảnh bước ra khỏi tòa nhà tập thể bị bao vây bởi một nhóm người.
Đại sảnh của tập đoàn Tiết thị đông đúc như vậy, nhưng bóng dáng trong đám người vẫn vô cùng bắt mắt, như đang tỏa sáng, thoạt nhìn sẽ khiến người khác chú í.
Khoảnh khắc nhìn thấy bóng dáng đó, tôi lại cảm thấy buồn bã.
Đó là Tiết Xán.
Vừa rồi tôi chỉ quan tâm đến Tiết Chỉ, suýt chút nữa quên mất lúc này tôi đang ở công ty của Tiết Xán, bất cứ lúc nào cũng có thể gặp được.
Tôi theo bản năng muốn bảo Hạ Lẫm rời đi, nhưng đã quá muộn.
Ánh mắt lạnh lùng của Tiêat Xán lướt qua đám người nhanh chóng rơi vào vào người tôi, còn chưa kịp quay người đã nghe thấy thanh âm trầm thấp của anh ấy.
"An Tố, dừng lại."
Khoảnh khắc nghe thấy giọng nói của Tiết Xán, tôi chỉ cảm thấy như có một mũi kim dài mỏng đâm vào tim.
Tôi biết mình không thể cho rằng mình không nghe thấy, nên tôi dừng lại và quay đầu.
Tiêat Xán vẫn đứng yên ở đó, nhưng đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào tôi.
Còn Tiết Phong ở bên cạnh vội vàng chạy tới, "An Tố, em gọi điện thoại cho anh, em vừa cúp máy, anh gọi lại mấy cuộc mà em đều không trả lời. Có chuyện gì vậy? Sao em lại hỏi về đứa nhỏ giống Tiết Xán? "
Tôi không biết phải trả lời như thế nào, nhưng đột nhiên, tôi cảm thấy một bóng người đang đến gần.
Tôi ngẩng đầu nhìn, thấy Tiết Xán đang chậm rãi đi từng bước, xung quanh có rất nhiều phóng viên, tất cả đều náo loạn.
Mấy tên phóng viên này đã vào nghề cách đây nhiều năm, tinh mắt, nhận ra tôi thì kinh ngạc thốt lên: “Trời ơi, không phải bà này là vợ của ông Tiết Xán năm trước sao? "
Một câu nói của một trong số họ đã gây ra một sự náo động trong vòng vây của các phóng viên.
Mọi người tranh nhau nháy máy ảnh và chộp về phía chúng tôi, vô số đèn flash sáng lên.
Khi ở cùng Tiết Xán một năm trước, tôi cực kỳ ghét những ánh đèn nhấp nháy này, lúc này sau một năm sống khép mình càng thêm chán ghét, theo bản năng tôi nhấc tay che mắt lại.
Động tác vô tình này của tôi lọt vào mắt Tiết Xán. Bất ngờ bờ vai rộng ở một bên cơ thể của anh ấy chặn cho tôi, ngăn cách tôi với đám phóng viên.
“Tiết Xán, anh làm gì vậy?” Ngay khi Tiết Xán đến gần tôi, hơi thở quen thuộc tràn ngập khoang mũi, tôi cảm thấy hơi sợ hãi, không nhịn được muốn lui về phía sau.
Nhưng lúc này, Tiết Xán trực tiếp giữ chặt vai tôi, khiến tôi không thể lùi lại.
“An Tố, nếu không muốn bị bọn họ chụp được, ngày mai tờ báo nói là phu nhân của tổng tài, người bị anh bỏ rơi một năm trước, đã lấy lại được sự yêu thương của tổng tài thì em chỉ cần không vùng vẫy nữa là được.” Dung Kỳ độc đoán nói.
Lời nói của Tiết Xán đã phát huy tác dụng, tôi chần chừ một lúc mới ngoan ngoãn cuộn mình trong vòng tay anh, để những ánh đèn nhấp nháy xung quanh không thể chụp được.