Thân thể tôi run lên có chút không chịu nổi!
Tôi cố gắng tìm lí do, dùng chút lí trí tự nói với bản thân mình trong tuyệt vọng
An Tố, mày phải bình tĩnh, đừng xúc động như vậy, đừng để Tiết Xán nhận thấy mày dao động, nếu không anh ấy sẽ không tin mày đã buông tay anh ấy!
Nhưng tôi vẫn không cách nào kìm chế được.
Câu nói của Tiết Xán đã khiến tôi rung động.
Tôi biết anh ấy yêu tôi rất nhiều, nhưng tôi thật sự không ngờ rằng tình yêu của anh ấy lại trở nên sâu nặng đến vậy.
Nghĩ theo cách khác, nếu anh ta bỏ tôi mà bỏ đi cùng Ninh Uyển Uyển, một năm không có tin tức gì, tôi cũng không có tự tin để làm chuyện này mà không hề hối hận, nên dũng cảm thừa nhận tình cảm của mình.
Cơn chấn động trong tim tôi gần như khiến bức tường trong trái tim tôi mà tôi đã dày công gìn giữ một năm nay sụp đổ.
Không.
Không thể, An Tố!
Bên tai tôi, Tiền Thuận Nhi, những gì hắn nói với tôi trước đó lập tức vang lên
Nếu như lại dây dưa không rõ, Tiết Xán sẽ chết, sẽ hồn phi phách tán!
Nghĩ đến khả năng này, trái tim vốn gần như phát hỏa vì Tiết Xán trở nhiên nguội lạnh đi. Đam Mỹ H Văn
Tôi vội vàng hất tay Tiết Xán ra, khi ngẩng đầu lên lần nữa, ánh mắt trở nên vô cùng lạnh lùng.
“Cho dù anh nói không thể buông bỏ xuống được thì cũng đã muộn.”
Tôi nói, cố làm cho giọng nói của mình trở nên lạnh hơn một chút. “ Bởi vì tôi không còn tình cảm với anh nữa, và anh đã thấy rồi, một năm nay tôi và Ninh Trác bên ngoài rất tốt, không cần đến anh.
Có trời mới biết, khi tôi nói ra điều này, trái tim tôi đã thực sự chảy máu.
Làm tổn thương Tiết Xán khó chịu hơn rất nhiều so với tự làm tổn thương bản thân, nhưng tôi vẫn phải nhẫn nại.
Không nghi ngờ gì nữa, lời nói lạnh lùng của tôi khiến Tiết Xán lộ ra vẻ đau lòng.
Những ngón tay anh ấy run lên và gắt gao năm chặt cánh tay tôi.
“Cùng anh ta quá tốt có phải không?” Nhưng một giây tiếp theo, tôi nghe thấy Tiết Xán cười, giọng nói vô cùng lạnh lùng, “An Tố, em tưởng tôi sẽ từ bỏ sao, tôi nói cho em biết, đừng mơ!
Nói xong, anh ta không cho tôi cơ hội để phản bác lại, đột nhiên đặt một tay lên sau đầu tôi, và đầu anh ta ngã xuống một cách dữ dội.
Giây tiếp theo, đôi môi lạnh giá của anh chạm vào môi tôi.
Mắt tôi trở nên tròn xoe trong tích tắc!
Tôi vùng vẫy chống cự, nhưng trong vòng tay bá đạo của Tiết Xán, tôi không thể động đậy chút nào.
Ròng rã một năm, một năm tôi không hôn qua Tiết Xán.
Khoảnh khắc chạm mặt nhau lúc này, vô số kỉ niệm ngày xưa hiện về khiến tôi suýt nữa chìm đắm.
Rõ ràng tôi không phải là người duy nhất cảm thấy như vậy.
Bởi vì tôi cảm thấy Tiết Xán cũng trong chốc lát thất thần.
Nhưng trong giây tiếp theo, anh đã biến thất thần này thành một sự chiếm hữu mạnh mẽ!
Như để bù đắp cho sự chia tay đã mất trong năm nay, Tiết Xán cọ xát môi tôi với nhau, đầy chiếm hữu, thậm chí trừng phạt, cưỡng đoạt môi răng tôi giữa mỗi một hơi thở cùng hương thơm.
Tôi thậm chí không thể thở được nữa, và anh ấy không có ý để tôi đi.
Đến khi tim tôi như muốn nhảy ra khỏi cổ họng và môi tôi mang nhàn nhạt mùi máu tươi.Tiết Xán mới miễn cưỡng buông môi tôi ra
Đôi mắt mờ ảo nhìn bờ môi sưng đỏ của tôi, ánh mắt Tiết Xán tối sầm lại, ngón tay có khớp xương rõ ràng, chậm rãi buông lỏng phía sau đầu tôi, trượt xuống trên cánh tay ngay vai tôi.
Khí tức lạnh lẽo truyền đến, ngay sau đó tôi cảm thấy vết thương do Hạ Hàng trên cánh tay khép lại.
Nhưng cả người tôi vẫn chưa thuyên giảm, bộ não thiếu dưỡng khí khiến tôi không thể suy nghĩ được.
Nhưng Tiết Xán đã buông tôi ra.
Anh ta có vẻ hài lòng với sự mất phương hướng của tôi, anh ta hơi cúi xuống, ghé vào tai tôi, nhỏ giọng nói: "Em không quan tâm đến tôi nữa, nhưng thân thể có vẻ thành thật hơn?"
Cùng lúc đó, những ngón tay lạnh lẽo của anh ấy trượt trên gương mặt nóng lên của tôi.
Tôi lúc này mới nhận ra má mình đỏ bừng sau khi bị Tiết Xán hôn!
Tôi lập tức che mặt, có phần ảo não.
Tiết Xán có vẻ rất hài lòng với trạng thái của tôi, bên tai nghe thấy tiếng anh ta cười khẽ, "An Tố, chúng ta sẽ sớm gặp lại."
Lúc này, giọng điệu của Tiết Xán không còn vẻ trầm thấp như trước, thậm chí còn có chút vui vẻ và hài lòng.
Một giây sau, tôi cảm giác được một tia quỷ khí lóe lên, lúc này mới phản ứng lại, trước mắt trống rỗng, chỉ còn lại có Hạ Lẫm.
Tôi sững sờ vài giây mới kịp phản ứng dữ dội, hét lên: " Hạ Lẫm, Tiết Xán? Tiết Chỉ ở đâu?"
Hạ Lẫm ở bên rõ ràng đã chứng kiến hết quá trình vừa rồi, nhìn vẻ mặt của tôi, có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn nói thật tế lên tiếng với tôi: “Lúc chi bị nụ hôn của Tiết Xán làm cho ngây ngốc, anh ấy trực tiếp mang Tiết Chỉ đi. "
“Cái gì chứ!” Tôi gần như nhảy dựng lên, “Em tại sao không ngăn cản anh ta?
Hạ Lẫm khinh bỉ liếc nhìn tôi, "Chị cho rằng em nên chặn sao? Nhìn thấy chị ngây ngốc, cũng không ra vẻ phản kháng, cho nên em không tiện nhúng tay vào việc nhà của ba người."
Hạ Lẫm nói xong, mặt không khỏi đỏ hơn, trong lòng càng thêm bực bội.
Chết tiệt.
An Tố sao có thể không có tiền đồ như vậy!
Không phải là một nụ hôn thôi sao?!
Cứ để cô lạc lối thành bộ dạng thế này, Tiết Xán làm sao có thể tin rằng cô thật sự không muốn ở bên anh ấy nữa!
Tôi nghe thấy Hạ Lẫm thở dài, nhẹ giọng nói: "Đừng lo lắng, Tiết Xán tốt xấu gì cũng là bố của Tiết Chỉ, anh ta dù sao cũng sẽ không làm gì thằng bé."
Tôi đương nhiên sẽ không lo lắng an nguy của Tiết Chỉ.” Tôi đương nhiên hiểu Hạ Lẫm nói, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy không tốt.
“Mấu chốt là Tiết Chỉ ở cùng anh ta, chúng tối có thể không trở về nước Mỹ sao?
Hạ Lẫm nhún vai gật đầu, "Đúng vậy, em nghĩ Tiết Xán là vì mục đích này."
Tôi tức giận đến mức muốn nhảy dựng lên.
Tôi cảm thấy mọi thứ dường như trở lại như thời điếm lần đầu tiên tôi và Tiết Xán gặp nhau, Tiết Xán luôn có cách biện pháp đùa bỡn tôi trong long bàn tay, tôi căn bản là không thể phản kháng lại được chút nào?
Tuy nhiên, tôi biết Tiết Chỉ đã bị Tiết Xán đem đi, điều này không thể thay đổi, dù sao tôi cũng không thể rời xa Tiết Chỉ, vì vậy tôi chỉ có thể sống ở đây một thời gian, xem Tiết Xán thật sự muốn gì!
Tôi cảm thấy hơi lo lắng.
Hôm nay chỉ là một nụ hôn thôi đã khiến tôi phải thất thố thế này, nếu Tiết Xán thật sự muốn điều tra tới cùng, tôi thực sự sợ rằng sẽ không nói dối được nữa.
Dường như đã đoán được tôi đang suy nghĩ gì, ánh mắt Hạ Lẫm bên cạnh lóe lên, không khỏi thì thào: "An Tố, chị có nên suy nghĩ đem hết thảy mọi việc nói cho Tiết Xán nghe?"
Tôi sững người một lúc, lập tức buột miệng: "Không thể!"
Tôi đã làm rất nhiều việc để bảo vệ Tiết Xán, sau bao nhiêu vất vả, sao có thể từ bỏ!
Hạ Lẫm liếc mắt nhìn tôi, thở dài một tiếng: "Kỳ thật, nếu em là Tiết Xán, em hy vọng chị nói cho em biết, cho dù gặp nguy hiểm, em cũng hy vọng hai người cùng nhau giải quyết."