Những đứa trẻ phải điều trị nội trú phần lớn là những đứa trẻ lớn lên bên trong bệnh viện, ăn, ngủ, chơi, học đều là ở trong bệnh viện.
Những đứa trẻ cần cấy ghép tạng sẽ có hy vọng hơn những đứa trẻ bị ung thư một chút, nếu như may mắn tìm được tạng phù hợp thì sẽ có cơ hội sống sót.Những đứa trẻ mang căn bệnh ung thư quái ác phải điều trị xạ trị hay hoá trị đều là những đứa trẻ không biết khi nào mình sẽ chết, không biết mình có thể ngắm nhìn thế giới bên ngoài thêm bao lâu trước khi từ biệt thế giới này.
Bọn họ mang trên mình chiếc áo blouse trắng, tận lực đấu tranh với thần chết, chỉ mong dành được cho những đứa trẻ ấy thêm ít ngày để sống.Thực sự mà nói bệnh viện so với nhà thờ càng nghe thấy nhiều lời cầu nguyện thành tâm."Đứa bé trai mang vòng tay số K05 ấy bệnh tình thế nào rồi" Lộ Bình đứng bên bức tường kính, khẽ cất lời hỏi điều dưỡng phụ trách trưởng đang đứng bên cạnh mình."Đứa bé trai ấy bị ung thư máu, ....là giai đoạn cuối" Điều dưỡng rất nhanh liền trả lời, mang theo một chút thương xót.
Làm điều dưỡng của khoa nhi được bảy năm, cũng nhìn thấy rất nhiều đứa trẻ bị bệnh hiểm nghèo, chỉ là có những đứa trẻ hiểu chuyện đến mức khiến người ta không nói lên lời.Nhìn hai tiểu tâm can bảo bối của mình, lại nhìn đứa bé trai trên đầu đội mũ len màu đỏ, nước da của bé trắng nhợt đôi môi cũng thiếu huyết sắc, chỉ là đôi mắt của đứa trẻ trong suốt không pha chút tạp niệm, nụ cười ngọt ngào cùng hai đồng điếu khiến người ta thật muốn ôm vào lòng một chút.Lộ Bình biết đứa bé, đứa trẻ này được chuyển từ bệnh viện tuyến dưới đến đã được hai năm rồi.
Khoảng thời gian hai năm trước, Nhất Bác cùng Tư Kỳ hỏi cô chết có nghĩa là gì, sau đó rất hay nhắc đến đứa trẻ này với cô cùng chồng mình, luôn hỏi rằng chăm chỉ uống thuốc thật sự sẽ khỏi được bệnh sao.
Lúc đó Vương Hạo chồng cô liền hỏi dò hai đứa trẻ vì sao lại hỏi như vậy, lúc này hai đứa trẻ mới bắt đầu kể rõ sự tình cho ba cùng mẹ nghe..