Vì hôm nay là chủ nhật nên bên trong nhà ăn cũng không đông người lắm, phần lớn các sinh viên khác đều đã ra bên ngoài ăn, Nhất Bác nhìn xung quanh một vòng, nhận ra vị trí cạnh cửa sổ vẫn còn trống, cậu rất thích ngồi ở nơi nào đó thoáng đãng, ngắm nhìn thế giới bên ngoài.
"Anh đến chỗ bàn kia ngồi trước, để em giúp anh lấy cơm"Nhất Bác nói rồi đi về hướng phía chỗ lấy đồ ăn, Tiêu Chiến nghe lời bạn nhỏ hướng về chiếc bàn mà cậu ấy muốn ngồi, anh đưa mắt nhìn theo nhìn bóng lưng của người bạn nhỏ trong lòng cũng không khỏi có cảm giác ấm cúng, thì ra là em ấy, không ngờ cuộc đời này lại có thể cho anh lần nữa được gặp lại cậu, thật tốt.
Cậu bạn nhỏ bất lực đứng bên cạnh dường của Kiệt Kiệt không khóc không nháo năm nào thì ra đã trưởng thành như vậy rồi, thời gian cũng trôi thật là nhanh, Kiệt Kiệt cũng đã qua đời được hơn mười năm rồi.
~~~Lá phong bên ngoài cửa sổ rơi nhẹ, thời tiết mùa thu ở Mỹ thực sự rất dễ chịu, nó khiến cho những tâm hồn mang đầy tâm sự thoáng chốc trở nên nhẹ nhàng hơn.
Tiêu Chiến mải mê ngắm phong cảnh ở bên ngoài, Nhất Bác đã trở về lúc nào cũng không hay.
"Cà phê nóng của anh, còn đây là cơm em gọi cho anh, có gà chiên xù sốt bơ tỏi, salat rau củ, súp xương hầm, còn có cả chuối để tráng miệng nữa"Tiêu Chiến nhìn khay cơm đầy ắp trước mặt, khoé môi không khỏi giựt giựt: "Nhất Bác, em nghĩ anh sẽ ăn hết nhiều như vậy sao"Nhất Bác mỉm cười rồi nói: "Chiến Ca, anh cứ ăn đi, không nhiều chút nào đâu, một chút cũng không nhiều"Tiêu Chiến nhìn cậu bạn nhỏ phía đối diện mình đã bắt đầu ăn cơm, ừm, bộ dạng cậu bạn nhỏ ăn cơm rất ngon, xem ra anh cũng nên thử một chút, lúc này Tiêu Chiến mới cầm lấy thìa cùng nĩa cắt lấy một miếng gà chiên nhỏ bỏ vào miệng dùng thử! Cũng không tệ! xem ra cơm ở nhà ăn nấu cũng rất vừa miệng, hình như 6 năm vừa qua anh chưa từng đến nhà ăn thì phải! "Nhất Bác, em học chuyên ngành gì".