Tư Tịnh tiến đến níu lại ống tay áo của anh, lực đạo nhẹ vô cùng, đủ để cho ai đó cảm giác được đang có người níu kéo mình.
Cố Tử Sâm nhíu mày, nhìn về đoạn tay áo đang bị người ta cầm lại, nâng mắt nhìn về phía người đang níu áo mình.
Tư Tịnh chợt nghĩ, nếu như ánh mắt có thể giết người thì nhất định ánh mắt này có thể đoạt được mạng cậu.
Cố Tử Sâm không nói nhiều lời, hất cánh tay cậu ra khỏi người mình, đưa tay lên bóp chặt cổ cậu, ép cậu về phía tường, đem cậu nhấc lên cao.
Gương mặt trắng nhợt của Tư Tịnh thoáng chốc trở nên đỏ bừng vì thiếu dưỡng khí, cậu ước giá như anh bóp chết cậu đi thì tốt rồi.
Chết dưới tay anh, cậu không oán.
“Tư Tịnh, cậu chỉ khiến tôi ghê tởm”Cố Tử Sâm hừ lạnh, càng tăng thêm phần lực đạo ở cổ tay, người chết dưới tay anh cũng chẳng ít, thêm một người nữa cũng chẳng hề gì, nếu không phải nhường mạng sống cho cậu ta, Tư Kỳ của anh vẫn sẽ còn sống.
Nghĩ đến Tư Kỳ, Cố Tử Sâm dường như một chút lý trí cũng chẳng còn, cứ thế cứ thế ra tay xiết thật mạnh vào chiếc cổ mảnh khảnh kia.
Tư Tịnh rất yên lặng, không kêu gào van xin cứu mạng, Tư Tịnh cảm giác được một chút nữa thôi, chỉ một chút nữa thôi cậu sẽ được giải thoát rồi, chết đi rồi nhất định sẽ nhẹ nhõm hơn.
Tư Kỳ, em sắp gặp lại chị rồi, mạng này chị cho em sống thật khổ.
Ánh mắt của cậu vẫn trong như cũ, trên môi lại nở một nụ cười nhàn nhạt, nước mắt cũng khẽ rơi xuống, không phải vì đau đớn, cũng chẳng vì uất ức, chỉ đơn giản là sự hạnh phúc khi sắp được giải thoát mà thôi.
“Tử Sâm, con mau thả ra, nếu không……má dương chết cho cậu xem”Má Dương đang tưới hoa ở ngoài sân, định quay trở lại phụ giúp tư tịnh chuẩn bị bữa sáng liền bắt gặp một màn thót kim kia, gương mặt có chút già nua hiện lên vẻ bất lực vô cùng.
Bàn tay to lớn kia cũng dần thả lỏng, Tư Tịnh tựa như một con búp bê hỏng dần dần trượt xuống phía sàn nhà.
Cố Tử Sâm không nói thêm gì nữa chỉ lạnh lùng quay đi, không quên rút ra chiếc khăn lụa mỏng trong ngực ra lau tay mình, đụng vào cậu ta anh cảm thấy thật bẩn.
.