Hẹn Yêu

Chương 16

Peter nhấn sát ga chiếc xe Porsche, cảnh vật hai bên đường như bay ngược lại. Thật là một cảm giác thú vị. Đường vắng vẻ chẳng có người. Độ này cứ chủ nhật là Peter và Nancy lại lái xe đi như vậy. Peter đón Nancy khoảng lúc mười một giờ, đi về hướng Nam thật xạ Thỉnh thoảng họ lại dừng đâu đó ăn trưa rồi cầm tay nhau đi dạo một lúc, kể những chuyện cũ để cười vui, rồi cuối cùng trở về nhà. Gần như một lệ quen mà nay Nancy rất thích. Peter là một người đặc biệt trong đời Nancỵ ông đã đem trả lại cho nàng tất cả những ước mơ trước đây, cộng thêm nhiều ước mơ mới nữa.

Hôm nọ họ dừng lại gần Santa Cruz, ghé dùng một quán ăn nhỏ trang hoàng theo kiểu Pháp. Họ dùng một món thịt trộn xà lách, và uống một tí rượu vang nồng. Nancy rất quen với các món ăn nhẹ này. Peter Gregson là người rất tế nhị, hiểu biết, Nancy rất mến ông ở điểm này. ông luôn luôn làm cho nàng cảm thấy dễ chịu, bình thường, mặc dù nàng vẫn còn băng bó ở phần trán và trên mắt, và phải đeo kính đen, đội mũ thấp để che các phần ấy đi. Phần mặt còn lại bên dưới thì quả thật rất xinh. Nancy biết như vậy và bắt đầu thấy tự tin. Nàng chọn trang phục vui tươi, may khéo, phù hợp với vóc dáng thon đẹp của nàng, vì trong thời gian qua nàng cũng đã sụt đi vài ký. Giọng nói cũng khác trước hơn. Có thể bảo bây giờ Nancy là một con người mới.

Nàng bảo Peter:

- Peter, ông biết không, em đã nghĩ đến chuyện đổi tên luôn đấy!

Nàng mỉm cười. Peter bảo ngay:

- Điều đó cũng chẳng đáng ngạc nhiên. Bây giờ cô là một con người mới mà. Thì tên mới là đúng thôi. Cô có nghĩ ra một tên gì lạ chăng?

Peter vừa nói vừa đốt một điều Dunhill. Nancy đã quen và thích mùi thơm của thuốc này, nhất là sau một bữa ăn ngon. Peter quả đã giới thiệu cho Nancy các thứ hàng tiêu dùng đặc biệt trong đời sống. Kể cũng là lý thú trong đời người. Peter cười hỏi:

- Vậy cô bạn gái mới của tôi đó sẽ có tên gì vậy.

- Em chưa quyết định hẳn, có thể là Marie Adamson. ông nghe thế nào?

- Cũng được, không đến nỗi nào. Mà sao cô lại định lấy tên mới đó?

- Nó vừa là tên đẻ của em, vừa là tên dì phước mà em mến.

- Lạy chúa tôi ! Kết hợp cũng lạ đấy!

Cả hai người cùng lớn. Nancy ngồi dựa ra ghế có vẻ hài lòng. Peter lại hỏi:

- Chừng nào cô định dùng tên mới ấy?

- Em không biết. Em chưa định.

- Sao không dùng ngay đi. Nếu cô thấy thích thì ký luôn lên các tác phẩm của cộ

Nancy rất vui khi nghe Peter đề cập đến các tác phẩm của nàng. ông coi việc nàng chụp ảnh cũng là nghề ngang như nghề bác sĩ của ông. ông rất trọng tài năng của nàng. Nàng cười nói:

- Cái gì? Ký Marie Adamson trên các tấm ảnh em chụp cho ông ấy à?

- Cô có thể mở rộng lãnh vực chụp ảnh ra nữa chứ?

Hai người đã thường bàn đến chuyện này, nên Nancy liền xua tay, lắc đầu nói:

- Thôi đừng bàn tới chuyện đó nữa.

- Nancy, tôi cứ bàn, cho đến khi nào cô chịu mới thôi. Cô đừng nên che giấu tài năng nữa. Cô là một họa sĩ, cô vẽ hay chụp ảnh đều có trình độ nghệ thuật như nhau. Che giấu tài năng của mình cũng là một tội lỗi đấy. Cô phải biểu lộ ra.

- Không!

Nancy hớp một hớp rượu, nhìn ra ngoài và tiếp:

- Em đã triển lãm nhiều lần tác phẩm của em rồi, em không muốn nữa.

- Tốt, vậy thì bây giờ thu hẹp, triển lãm cho mình, cô chỉ cần chụp ảnh tôi cũng được.

- ông có cho rằng như vậy là bi thảm lắm không? Cả đời che giấu tài năng?

- Dĩ nhiên! Thế thì cô phải phô trương ra, đừng có che giấu. Thì cứ thử triển lãm, ký tên Marie Adamson. Nếu thấy không thích, không thành công thì bỏ cái tên đó đi. Tuy nhiên phải thử mới biết chứ. Greta Garbo trước khi ở ẩn thì thành công lắm đấy. Cô phải thử đã chứ.

Nancy thấy Peter rất có lý. Nhưng nàng vẫn thấy có một cái gì làm nàng ngần ngại khi biểu lộ tài năng nghệ sĩ của nàng ra. Nàng có thể bị ... Michael khám phá!

Nàng nói với Peter:

- Để em sẽ nghĩ lại xem sao.

Đấy là câu trả lời mà Peter thấy là đáng tin cậy được, ông liền nói:

- Chắc chắn là cô sẽ làm thế... Marie!

ông nhìn nàng và cười vui vẻ. Nancy nghe tên Marie cũng khúc khích cười, và nói:

- Có tên mới nghe cũng buồn cười ông há?

- Sao lại buồn cười? Cô có một khuôn mặt mới, thì một tên mới là tự nhiên vậy thôi.

- Vâng. Cám ơn ông và cô Fayẹ Bây giờ em có thể đã quen với khuôn mặt mới của em.

- Vậy tôi cũng bắt đầu gọi cô là Marie nhé?

ông ta nói đùa, nhưng lại thấy ánh mắt Nancy tươi sáng lên, trả lời ông:

- Vâng, được vậy... Em sẽ cố gắng cho phù hợp với tên mới ấy.

- Hay lắm, Mariẹ Nếu khi nào tôi quên, cô nhớ nhắc nhá.

- Không những nhắc, em sẽ lấy máy ảnh liệng vào ông nữa nhá!

Hai người cùng cười. Họ trả tiền quán, rồi đi dạo ra bờ biển gần sáng, ghé xem các cửa hàng dọc bờ biển, vào xem các phòng có trưng bày tranh ảnh đẹp. Sau lưng họ con chó Fred luôn luôn chạy theo. Nó cũng quen với những vụ đi chơi này rồi.

Đi lòng vòng khoảng một tiếng đồng hồ. Peter nhìn Nancy và hỏi:

- Cô mệt chưa?

Peter thường vẫn hỏi như vậy thì ông biết sau mười bốn cuộc giải phẫu suốt mười bảy tháng qua, sức khỏe Nancy không bền lắm. Cũng phải một năm nữa nàng mới hoàn toàn bình phục như xưa.

Peter thì biết vậy, nhưng người ngoài nhìn vào Nancy thì thấy nàng vẫn khỏe bình thường, chứ không rõ những cơn mệt bất chợt của nàng. Lúc nào Nancy cũng cố tươi vui, hăng hái. Peter lại hỏi:

- Thôi, về được chưa?

- Vâng, về cũng được. Nhưng đi chơi sao em ghét về quá.

Peter cầm tay nàng và bảo:

- Một năm nữa cô chạy đua ăn đứt tôi đấy Marie à!

Nàng cười lớn, vì ý nghĩ của Peter và vì ông vẫn nhớ gọi nàng là Mariẹ Rồi nói:

- Em sẽ chạy đua với ông.

- Chắc chắn là cô phải thắng, vì cô còn có một cái lợi thế nữa.

- Lợi thế gì vậy?

- Tuổi trẻ.

- Thì ông cũng trẻ mà.

Nhưng Peter cười, lắc đầu nói:

- Đó là tại vì cô luôn luôn nhìn tôi với đôi mắt thân ái đó thôi.

ông nhìn xa xa, đôi mắt thoáng buồn, và Nancy hiểu. Không thể chối cãi sự cách biệt tuổi tác giữa ông ta và nàng. Những hai mươi ba tuổi!

Nhưng Nancy thường không quan tâm sự kiện đó. Nàng đã từng nói như vậy với Peter. ông ta có vẻ tin nàng thật. Song, phần ông thì vẫn thường buồn. Đứng trước Nancy ông ao ước sao mình còn trẻ ở tuổi nàng. Hoặc trẻ lại chừng mười, mười hai tuổi cũng được. Đứng trước tuổi trẻ, thời gian như một gánh nặng trên vai ông. ông bỗng gọi:

- Nancỵ

ông quên tên mới của nàng. ông nhìn nàng, vẻ trầm ngâm như có một điều muốn nói. Nancy hỏi:

- Vâng, sao ạ?

- Cô... cô có còn nhớ anh ta không?

Trong mắt ông có vẻ rất bi thiết, khiến cho Nancy muốn nói ngay với ông là nàng đã quên rồi. Nhưng nàng không thể nói dối. Tự nhiên nàng ứa nước mắt, rồi nhún vai nói:

- Đôi khi thôi, chứ không phải luôn luôn nhớ.

- Cô còn yêu anh ta không?

Nàng nhìn sâu vào mắt ông ta một lúc lâu, rồi mới nói:

- Em không rõ. Em chỉ nhớ anh ấy như lúc tụi em còn với nhau. Nhưng chuyện đâu còn như vậy nữa phải không ông? Em không còn là con người cũ nữa. Hẳn nhiên anh ấy chắc cũng thế. Vụ tai nạn chắc ghi dấu nơi anh ấy. Có lẽ khi gặp nhau lại cả hai tụi em đều thấy không còn gì với nhau cả. Quá khứ chỉ còn là những giấc mợ Đôi khi em cũng muốn gặp lại anh ấy để thấy rằng đã hoàn toàn dứt khoát. Nhưng rồi... nhiều khi em thấy cũng chẳng bao giờ... gặp lại anh ấy đâu.

Nancy có vẻ khó khăn trong sự diễn tả. Cuối cùng mới nói:

- Thành thử rồi em cũng xua những giấc mơ đi luôn.

- Không dễ đâu.

Peter nói với ánh mắt buồn khiến cho Nancy thắc mắc rằng có lẽ ông ta cũng gặp trường hợp tương tự như mình chăng? Nàng hỏi:

- Peter, tại sao ông không lập gia đình?

Peter không trả lời. Hai người đi dọc theo bờ biển. Con chó Fred chạy lon ton phía sau. Nancy nói:

- Có lẽ em không nên hỏi câu đó phải không?

- Đâu có sao! Có lẽ tại nhiều nguyên do lắm cô à. Và tôi cũng lại rất ích kỷ nữa. Tôi bận bịu quá sức. Công việc lu bù, không có thì giờ để mà yên định nữa.

- Em không tin như vậy.

Peter cười, bảo:

- Thì chính tôi cũng không tin. Nhưng sự thật là vậy đó. Dĩ nhiên cũng còn có những lý do khác nữa. Tôi có yêu một người khoảng mười hai năm. Cô ta lúc đầu là một bệnh nhân của tôi. Tôi rất để ý đến cô ta, nhưng rồi tôi tránh, không để dính líu vào. Cô ta không biết... Mãi về sau, chúng tôi cứ tình cờ gặp nhau luôn ở các dạ tiệc, các công tác xã hội, hay chuyên môn. Chồng cô ta cũng là một bác sĩ. Tôi cố gắng chống chọi lại với đam mê được một năm. Rồi không chịu đựng nổi, chúng tôi gặp nhau. Chúng tôi tính chuyện trốn đi với nhau, lấy nhau và có một đứa con. Nhưng rồi không thực hiện việc đó. Cứ tiếp tục yêu nhau thôi, mười hai năm. Bao nhiêu là lý do để chúng tôi không thể thực hiện ý muốn, nào là nghề nghiệp, gia đình nàng, chồng nàng...

Chuyện này Peter chưa từng thổ lộ với Nancy trước naỵ Nancy thấy ông vừa kể vừa nhìn xa xôi tận đâu đâu. Nàng bỗng hỏi:

- Rồi sao hai người không gặp nhau nữa. Hay là...

Nhưng Nancy đỏ mặt không hỏi tiếp, nàng thấy mình có vẻ tò mò quá. Cuộc đời Peter có nhiều điều nàng chưa biết, nàng không có quyền biết. Nàng bèn nói:

- Xin lỗi, đáng lẽ em không nên hỏi vậy.

Peter dịu dàng nói:

- Không sao. Cô có quyền hỏi tôi bất cứ điều gì. Cô biết không, rồi người tôi yêu đó, cô ấy chết. Cách đây bốn năm. Vì bị ung thư, lúc cô ta bị bệnh tôi luôn luôn ở bên cạnh, từ cái ngày cuối cùng ấy. Tôi nghĩ rằng cuối cùng Richard, chồng cô ta, cũng hiểu ra. Không sao. Cả hai chúng tôi đều đã mất cô ta rồi. Richard có vẻ vui lòng là cô ta đã không bỏ ông trước đó. Cô ấy là một phụ nữ tuyệt vời. Cô ấy... giống như cô bây giờ vậy.

Cả Peter và Nancy đều có ngấn nước mắt. Nàng nhẹ nhàng đưa tay lau nước mắt nơi hai gò má ông ta, rồi hôn nhẹ ông tạ Họ đứng lại một lúc lâu, yên lặng bên nhau. Peter quàng tay ôm lấy Nancỵ Nàng cảm thấy một sự ấm êm kỳ lạ. Rồi ông cúi hôn lên môi nàng với tất cả say mê như chất chứa từ bốn năm naỵ Sau khi Livia chết, ông có gặp đôi phụ nữ khác, nhưng ông không yêu ai cả. Trừ Nancy bây giờ. ông nói:

- Em có biết là tôi yêu em lắm không?

Nhưng Nancy cảm thấy vừa vui vừa buồn. Nàng chưa thể yêu ông với tất cả tâm hồn, như ông yêu nàng.

Nancy khẽ nói:

- Em cũng yêu ông, Peter, theo kiểu đặc biệt của em.

Livia trước đây cũng nói với ông tương tự như thế. ông bảo:

- Không sao. Tôi nhẫn nại chờ đợi vậy.

- Tốt lắm. Em rất muốn là khi nào em cảm thấy yêu ông thật sự thì có ông bên cạnh.

- Luôn luôn bên cạnh em. Đừng lọ

Nancy tự hỏi không biết mình sẽ có lúc nào yêu Peter thực sự không. Bỗng nàng chợt nãy ra một ý. Mắt nàng sáng lên. Peter nhìn thấy ngay ánh mắt của nàng, ông hỏi:

- Em vừa mới nghĩ điều gì vậy?

- Không có chị

- ô, lạy Chúa! Có đấy! Này Nancy... à không, Marie, từ này chỉ gọi là Marie thôi nha, Marie em vừa nghĩ điều gì vậy?

Nancy vẫn lắc đầu, và cười. Peter liền nói:

- Vậy thì tôi có một ý kiến với em này, Mariẹ Cuối năm nay coi như khuôn mặt mới của em đã vẹn toàn. Vậy thì để mừng đầu năm, em mở một cuộc triển lãm ảnh nghệ thuật, ký tên Marie Adamson. Em thấy sao? Đồng ý không?

- Có thể!

Peter nói:

- Không, em phải hứa chắc!

ông ta rút chìa khóa xe hơi ra khỏi ổ điện, bỏ xuống nệm ghế, ngồi đè lên chiếc chìa khóa rồi cười bảo:

- Tôi không đưa em về nếu em không đồng ý mở cuộc triển lãm. Đừng hòng vật được tôi ra mà lấy chìa khóa.

- Thôi được em chịu thuạ Em sẽ mở triển lãm. Nhưng còn phần em, khuôn mặt em lúc đó sẽ thế nào chứ.

- Cái đó tôi lọ Em lại muốn thương lượng à?

- Vâng, thưa ngài đúng vậy.

- Em khỏi lo, em sẽ không phải hối tiếc đâu.

Peter ôm mặt Nancy trong hai tay ông và hôn lên môi nàng. Rồi cho xe chạy. Họ lái xe từ từ dọc theo đường ven biển, về đến nhà nàng thì đã sáu giờ. Peter quay qua bảo:

- Thôi, chào cô nương nhá. Chúc một đêm ngủ ngon. Mong gặp em tại văn phòng tôi sáng mai tươi vui, thoải mái.

Ngày mai ông sẽ tháo thêm băng trên chỗ mi mắt nàng. Và dự trù có hai cuộc giải phẫu trong hai tháng tới. Nhưng qua tháng mười hai sẽ không còn phải giải phẫu gì nữa. Tới đầu tháng giêng là nàng hoàn toàn có khuôn mặt mới.

Nancy hỏi:

- ông muốn ghé lên nhà một chút không?

- Thôi. Tuần này chúng ta sẽ đi ăn tối một bữa nào nhé. Sẽ có tin tức cho em về cuộc triển lãm dự trù.

- Không có tin thì em cũng không buồn đâu.

Peter mỉm cười. Nancy và chú chó Fred ra khỏi xe. Nàng còn quay lui vẫy tay với Peter trước khi vào nhà.

Nancy đi thẳng luôn vào căn phòng nhỏ chứa đồ cũ để thực hiện cái ý mà nàng chợt nghĩ ra lúc còn ở bãi biển. Nàng lục tìm cái túi xách lớn trong đó đựng mấy bức họa nhỏ nàng đã vẽ, cùng một số đồ nghề, bút, màu... Nàng lấy ra một bức tranh, ngồi xuống nhìn kỹ vào nó. Đó là bức tranh nàng đã khẳng định tặng Michael trong ngày lễ cưới cách đây một năm rưỡi. Bức tranh vẽ phong cảnh, có cậu bé con nấp lấp ló sau một thân cây. Nàng ngồi nhìn bức tranh, nước mắt lăn trên gò má nàng. Mười tám tháng qua, nay nàng mới nhìn lại được bức tranh. Nàng sẽ vẽ hoàn tất nó. Cho Peter...
Bình Luận (0)
Comment