Heo Mập Cận Thị Và Quần Lót Rùa

Chương 7

Trong một lớp học, cô giáo mặc áo dài màu xanh nhạt cầm quyển sách đi đi lại lại đọc bài chính tả cho các em học trò viết. Cô nhìn từng gương mặt nhỏ đang chăm chú viết bài với ánh mắt rạng ngời. Hơn 20 năm gắn bó với nghề giáo, cô cảm thấy rất vui vì mỗi năm mình đều có thể được dạy các em nhỏ từng nét chữ một, rèn luyện các em thành những nhân tài cho đất nước mai sau.

Trường làng nhỏ bé ngày xưa, nay được đầu tư trở thành một trường điểm rộng lớn với những trang thiết bị dạy học đầy đủ, tăng thêm hiểu biết của các em nhỏ nhiều hơn.

Bài chính tả chấm dứt cũng là lúc chuông reo, cô giáo ân cần căn dặn học trò:

– Các em về nhà nhớ học bài và làm bài tập đầy đủ có biết hay không?

– Dạ, thưa cô em biết – Giọng Như Nguyệt từ bên ngoài cửa lanh lảnh vang vào, kế tiếp là cái đầu của cô thò qua cửa lớp nhìn cô giáo cười hì hì.

Việt Phương lườm người đứng ngoài cửa một cái rồi nói:

– Các em phải về thẳng nhà, không được đi la cà có biết hay không? Ai chờ ba mẹ đến đón về thì chờ, nhưng không được leo lên xe của người lạ có biết không.

– Dạ thưa cô con biết – Cả lớp đồng thanh hô lớn.

Lần lượt đám học trò dọn dẹp ra về, Như Nguyệt xoa đầu bẹo má tụi nhóc mấy cái rồi mới đi đến ôm chặt cánh tay cô giáo nói:

– Cô giáo Phương à? Hôm nay cô hứa sẽ làm món ngon đãi con ăn, cho nên mình nhanh nhanh về nhà đi, kẻo không thì dạ dày con nó đánh trống mất.

Việt Phương cốc đầu con gái mắng:

– Con đó, chị biết đến ăn thôi, lại không biết nấu ăn. Mai mốt lên thành phố đi học rồi, ai nấu cho con ăn hả.

– Mẹ yên tâm, có nhỏ Ngọc đi cùng con mà, Ngọc nấu ăn giỏi y chang như dì Thắm, con gái của mẹ nhất định sẽ béo tròn mà thôi – Như Nguyệt ngã đầu dựa vào vai mẹ, vừa đi vừa đáp.

– Con đó, đừng có bắt Ngọc làm việc một mình, con cũng phải dọn dẹp phụ Ngọc, cuối tuần mẹ lên mà thấy nhà cửa bề bộn, con không làm gì mẹ sẽ xử con ngay – Việt Phương nghiêm giọng nhắc nhở con gái.

Như Nguyệt bỉu môi tỏ vẻ hờn dỗi:

– Mẹ làm như con gái mẹ là sâu lười vậy. Con cũng siêng năng lắm chứ bộ.

– Phải không đó? – Việt Phương khẽ nghiêng đầu nhìn con gái cười chế giễu.

– Ôi, con đói lắm rồi, mau về nhà làm cơm đi mẹ. Lát ba về tới lại trách mẹ , ba giận rồi sẽ đi tìm mẹ mới cho con đó – Như Nguyệt bị mẹ cười thì xấu hổ vội đánh trống lãng kéo tay Việt Phương đi về nhà.

Trên bàn ăn của gia đình, Thiên Phong nhìn Như Nguyệt đang nghêu ngao hát thì lắc đầu bảo:

– Con gái lớn thế này rồi, mà chẳng ra dáng thục nữ gì hết. Bao giờ mới trở thành người lớn được đây?

Nghe ba nói thế, Như Nguyệt chun mũi, nghiêng người dựa vào vai ba Thiên phong nũng nịu.

– Ba à, con gái dù lớn vẫn là con của ba mẹ mà. Chẳng lẽ ba muốn con mau lớn lấy chồng bỏ ba mẹ mà đi hay sao chứ?

– Đẻ con gái ra để nhờ mà, con không lớn làm sao ba nhờ được chứ – Thiên Phong dùng tay đẩy cái đầu đang dựa vào vai mình ra để thể hiện quyết tâm muốn con gái trở thành thục nữ của mình.

Như Nguyệt vội vàng bật dậy đứng sau lưng ba dùng hai tay bóp vai Thiên Phong thật nhiệt tình.

– Ba thấy thoải mái không ba? Con gái đâu cần lớn mới nhờ được, ba xem đi, con gái ba vốn hiếu thảo mà, chỉ cần ba than mệt, con gái lập tức tình nguyện bóp vai cho ba ngay.

– Không biết con gái bóp lưng được cho ba bao lâu – Thiên Phong nhún người thở dài nói.

– Đương nhiên là cả đời rồi – Như Nguyệt vội vàng đáp lời ngay, mấy ngón tay thêm linh hoạt trên vai Thiên Phong.

– Lần trước, con bóp vai cho ba 10 phút thì lấy 200 ngàn, lần này thì bao nhiêu – Thiên Phong ngã lưng vào ghế vẻ mặt đầy sự hưởng thụ, sau đó chép miệng giả vờ than thở – Con gái của người ta thì nhờ cả đời, con gái của mình thì còn hơn osin cao cấp nữa.

– Ba à, không phải vậy đâu. Con gái là học hỏi ba làm ăn kinh doanh mà thôi, con gái ba biết kiếm tiền dựa vào sức lao động của mình chứ không xòe tay xin tiền ba mẹ, ba phải tự hào vì đã sinh ra được một đứa con gái tuyệt vời như con chứ – Như Nguyệt luôn miệng nói một hơi nâng cao bản thân lên .

Thiên Phong nắm tay Như Nguyệt, quay người gõ vào trán cô một cái bảo:

– Con đi tìm thử xem, ở đâu có người thuê con giá cao như vậy hay không? Thôi được rồi, ba sẽ không ngăn cản con báo hiếu đâu. hành động báo hiếu đầu tiên của con là vào bếp phụ mẹ bê thức ăn ra đây đi. Ba đói rồi

– Xin tuân lệnh.

Như Nguyệt vội vàng đi xuống bếp giúp mẹ mình bê thức ăn lên, chẳng mấy chốc một bàn đầy đủ những món ngon thơm phức. Việt Phương xới cơm cho hai cha con Như Nguyệt rồi cũng ngồi xuống, giả vờ bóp vai mình bảo:

– Haiz, nghe ai đó bảo sẽ báo hiếu ba suốt đời mà ghen tỵ ghê.

Việt Phương vừa nói xong, Như Nguyệt và Thiên Phong cười , Thiên Phong liền bảo:

– Mẹ con đang ganh tỵ vì không được bóp vai kìa. Con mau bóp vai giúp mẹ con đi.

– Mẹ à, con không muốn giành công việc này với ba đâu. Con không muốn ba con bị thất nghiệp – Như Nguyệt nhìn Việt Phương cười hihi bảo, tay cầm đũa nhanh chóng gấp một miếng thịt bỏ vào chén của Việt Phương – Con sẽ báo hiếu mẹ bằng cách này.

Như Nguyệt cũng gấp một miếng cho Thiên Phong:

– Ba, ba ăn đi, mẹ đặc biệt làm cho ba đó.

– Được rồi, con mau ăn đi , mai mốt lên thành phố học rồi sẽ không được ăn thường xuyên nữa đâu – Việt Phương cười bảo.

Ăn vài đũa, Việt Phương bèn ngừng đũa hỏi Như Nguyệt:

– Mẹ chấp nhận cho con ở riêng với Ngọc, nhưng mà có chuyện gì, thì phải tìm dì Tình ngay biết không hả. Mẹ sẽ nhờ dì trông chừng con, lo học đi, không được ham chơi. Nhớ thường xuyên qua thăm ông bà ngoại. Còn nữa, tối ngủ đừng có bật máy lạnh số lớn, đừng có bỏ bữa cơm, đi ăn mì gói không…

Như Nguyệt ghé qua bên Thiên Phong hỏi nhỏ:

– Ba, từ bao giờ mẹ mắc căn bệnh hay càm ràm của bà ngoại vậy hả ba.

– Căn bệnh của các bà mẹ, ba cũng bó tay. bệnh này thuộc dạng nan y không chữaa trị được – Thiên Phong cũng kề nhỏ đáp.

Hai cha con nhìn nhau cười ra nước mắt.
Bình Luận (0)
Comment