Hỉ Doanh Môn

Chương 113

Edit: Beyours07

Ước chừng là cảm thấy có người nhìn chăm chú, nam tử kia quay đầu lại lơ đãng nhìn về phía dưới hành lang, lướt qua trên người Minh Phỉ, rơi xuống trên người Thái Quốc Đống, yên lặng nhìn qua, trên mặt lộ ra mấy phần kinh ngạc, qua lại quét nhìn ở trên người Thái gia nữ quyến.

Minh Phỉ cách một tầng diện sa nhìn thấy hết sức chân thiết, cho dù cách mấy năm rồi, nàng cũng có thể nhìn một cái là nhận ra người kia chính là Thanh Hư, trừ hai má vốn có chút mập mạp khi tuổi nhỏ giờ trở nên rõ ràng hình dáng ra, cặp mắt hồ ly kia một chút cũng không thay đổi.

Không biết tại sao, hắn không mặc trang phục đạo sĩ, mà là ăn mặc giống như một cậu ấm nhà giàu bình thường.

Áo màu thạch anh  cổ tròn tay áo rộng, thắt đai lưng bằng gấm màu xanh, đeo miếng ngọc bội, thắt dây màu xanh ngọc, chân mang giày quan màu trắng.

Nghĩ đến những phong thư không giải thích được mỗi năm một bức của hắn, còn có tính khí cổ quái tham tiền này, Minh Phỉ chỉ sợ hắn nhận ra mình, yên lặng giấu mình ở sau lưng Thái Quang Đình, cúi đầu nhanh chóng lên cầu thang.

Mới lên được hai ba bậc cầu thang, đã nghe tiếng cầu thang bị người giẫm lên rung trời, một đại hán mặc áo khoác màu đỏ tím từ bên trên lầu lao xuống, lớn tiếng nói: "Hoa Hoàn huynh, Tuyết Đồng nói huynh muốn đem nhã gian của chúng ta cho người ta? Không thể nào, Tuyết Đồng nói láo phải không?"

Rồi sau đó như một cơn gió xông tới bên đám người Thái gia, thiếu chút nữa không đụng lảo đảo Kim Trâm.

Cung Viễn Hòa tay mắt lanh lẹ, kéo lại Kim Trâm xiêu vẹo chực đổ, cau mày nói với người kia: "Vị huynh đài này, đi chậm một chút."

Đại hán này quay đầu lại nhìn Cung Viễn Hòa một cái, hung ác nói: "Lão tử thích đi nhanh thì sao? Làm phiền gì tiểu tử nhà ngươi?"

Thái độ phách lối ác liệt, làm người ta không thể không tức giận.

"Lầu bốn phòng chữ Giáp."

Cung Viễn Hòa ý bảo Thái Quang Đình đưa nữ quyến lên trên lầu, quay đầu lại cười nhạt: "Lão tử thích đi nhanh ngại không tiểu tử, chỉ là tiểu tử đi nhanh cũng là làm phiền lão tử."

Đại hán ầm trầm giơ ngón tay đâm chọt ở trước mặt Cung Viễn Hòa: "Tiểu bạch kiểm! Ngươi nói ai đó?"

Cung Viễn Hòa cũng không nhúc nhích, cười nói: "Vị tráng sĩ này, ta nói con ta, làm phiền ngươi sao?"

"Ngươi!"

Đại hán thô lỗ một tay đi qua túm lấy cổ áo Cung Viễn Hòa, một tay giơ lên quả đấm to như cái bát về phía mặt Cung Viễn Hòa.

Cung Viễn Hòa nâng gương mặt, cười nói: "Đánh nha, dùng sức vào, Đừng sợ ta đau."

Đại hán thô lỗ thấy hắn chắc chắn như thế, khuôn mặt tươi cười vụt tắt, ngược lại có chút cảm thấy không dễ xuống tay, chỉ sợ đánh lầm người không nên đánh, gặp phải phiền toái vô cùng.

Ai ngờ đang lúc ngây người, dưới chân chợt hoảng, thành tư thế chó gặm cứt, đập mặt xuống cầu thang ầm ầm trượt xuống.

Đường biểu huynh đệ Giang Hàm Dung  rối rít vỗ tay cười lớn, lên tiếng châm chọc hắn.

Đại hán nhếch nhác bò dậy từ dưới đất, mặc dù nghe không hiểu trong miệng một đám thư sinh nói cái gì, nhưng cũng biết tất nhiên là không dễ nghe, dày mặt đứng ở dưới lầu rống với Cung Viễn Hòa: "Tiểu bạch kiểm, ngươi chơi xấu!”

Có điều hắn đứng chỗ thấp, muốn ngước đầu nhìn người, khí thế nhỏ đi không ít, liền tiện tay kéo một cái bàn tới, nhảy đến trên bàn đi mắng: "Không phải đồ hèn nhát thì xuống ngay đánh một chầu cùng gia gia."

Cung Viễn Hòa khẽ mỉm cười, "Gia gia không chấp tôn tử "

Người đứng ở hành lang đều ầm ầm cười lớn.

Đại hán thô lỗ không nhịn được muốn xông lên đi tìm phiền phức với Cung Viễn Hòa, trong góc đi ra một nam nhân, nhẹ nhàng kéo hắn, nhỏ giọng nói: "Huyền tử, đừng quấy rối, vốn chính là ngươi không đúng, đi nói xin lỗi đi."

Thái Quốc Đống cùng Thái Quang Đình đưa đám người Trần thị Minh Phỉ lên nhã gian lầu bốn, vội vàng chạy xuống giúp một tay.

Trần thị trong lòng lo lắng, hỏi Minh Phỉ: "Sẽ không đánh nhau chứ, ta nhìn nam nhân kia thật là bộ dạng hung ác.

Minh Phỉ cười nói: "Không sao, người bên chúng ta nhiều, hơn nữa, phụ thân là quan, bọn họ không dám làm loạn."

Trong lòng cũng rất kỳ quái, Viên Mai Nhi như thế nào ở chung một chỗ với Thanh Hư rồi?

Nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể nghĩ tới, Lão Đạo Sĩ xem bệnh cho Viên Tư Phác, hai người này quen nhau không kỳ quái.

Có lẽ là vô tình gặp thôi.

Minh Bội đã bắt đầu bát quái, thần thần bí bí nói: "Muội mới vừa rồi nghe giọng của Viên Mai Nhi, Muội tìm rồi lại tìm, lại nhìn thấy nàng và một người đàn ông nấp ở chỗ khuất ở đại đường nói chuyện.

Mặc dù mang theo mũ che mặt, nhưng muội cũng có thể nhận ra nàng ngay, còn có Triệu Tuyết di cũng ở đó."

Cái gọi là lời đồn "ba người thành hổ", nhiều người lặp lại người nghe sẽ tin là thật, bia miệng trơ trơ chính là như vậy mà có.

Viên Mai Nhi mặc dù nói chuyện với Thanh Hư, nhưng hai người cách xa mấy thước, chung quanh còn người, làm sao lại là nói thầm rồi?

Khóe miệng Minh Phỉ khẽ nhếch, thiếu chút nữa bật cười.

Trần thị giận tím mặt: “Đều là tiểu cô nương, nói gì vậy! Lời này phải nếu có người nghe được, còn không biết nói gì về nhà chúng ta đấy! Để ta bẩm báo phụ thân con, cho con gia pháp!"

Minh Bội bị dọa sợ, cúi thấp đầu nói: "Con cũng chỉ là không ưa bộ dáng của nàng mà thôi.Lại nói nhà chúng ta đối với nhà nàng còn có ân, nàng nhìn thấy chúng ta cũng giả bộ không nhìn thấy."

Hàm Dung vội khuyên Trần thị: "Mẫu thân bớt giận, Ngũ muội muội không hiểu chuyện, nàng đã biết sai, về sau cũng không dám nữa."

Minh Bội vội nói: "Nữ nhi biết sai rồi, mẫu thân thứ tội."

Lại hai tay dâng trà lên, Trần thị mới bỏ qua cho nàng.

Trần thị bởi vì thấy phụ tử Thái Quốc Đống ba người mãi không quay lại, trong lòng lo lắng, liền bảo Dư ma ma đi xem: "Khuyên nhủ chút, đừng để đánh nhau. Chuyện đang yên lành, nháo lên không còn ý nghĩa gì."

Dư ma ma đi không bao lâu liền cười hì hì trở lại: "Phu nhân, tốt lắm, lão gia cùng hai vị công tử, Cung công tử bọn họ đã lên tới lầu rồi."

Trần thị kinh ngạc: "Nhanh như vậy đã xong rồi?Ta thấy người kia nhất quyết không buông, khắp người bực dọc, còn tưởng rằng không làm khó một hổi sẽ không bỏ qua đấy."

Dư ma ma cười nói: "Đích xác là muốn náo loạn, chỉ là người kia có một bằng hữu kéo hắn lại, còn ép buộc hắn nói xin lỗi đấy."

Trần thị nói: "Bạn này của hắn coi như biết lý lẽ."

Khi đang khi nói chuyện, Thái Quốc Đống đi vào, trên mặt còn là mang theo ý cười tràn đầy: "Đều là người quen, chỉ là là một chút hiểu lầm mà thôi. Là bằng hữu của đồ đệ Thủ Chân Tử -Thanh Hư, cũng là đến xem pháp hoa.

Vốn là đặt nhã gian lầu ba phòng chữ Thiên, nhưng bởi vì vừa đúng lúc gặp gỡ người nhà Viên gia còn chưa đặt chỗ ngồi, chỉ ngồi trên xe ngựa dưới  lầu xem, bởi thấy đa số là nữ quyến, liền nổi lên hảo tâm, để  nhã gian đã đặt tặng không cho Viên gia. Đại hán kia mất hứng, túm lấy chúng ta trút giận, đang định làm ầm ĩ thì Thanh Hư khuyên nhủ rồi. Cái này mà, Viễn Hòa còn muốn mời tất cả mọi người đều sang sát vách. Chính là ta ở bên kia chỗ người người trẻ tuổi bọn họ không được tự nhiên, vẫn là quay lại đây cùng nàng ngồi."

Trần thị cười nói: "Đạo sĩ cũng tới xem pháo hoa? Hắn pháp hiệu gì? Ngọc Thanh cung cũng không quản?"

Trong lòng Minh Phỉ nói không ra là tư vị gì, chỉ sợ Thanh Hư đã nhận ra nàng, hôm nay lại xen lẫn trong một chỗ với  đám người Cung Viễn Hòa, cũng không biết cái tính khí cổ quái kia có tốt hơn chút nào không.

Sau khi nàng tới Kinh Thành, không thể không nghĩ tới mau chóng đến thăm Tống đạo sĩ, chỉ tiếc nàng là nữ hài tử, là căn bản không có cơ hội đi Ngọc Thanh cung.

Mấy lần nàng ra khỏi cửa, đều là đi theo Trần thị đi bái phỏng những phu nhân quyền quý kia, đi vội vã, ngay cả Kinh Thành trông như thế nào cũng không nhìn rõ được.

"Thái hậu cùng Thánh thượng hết lòng tin theo Đạo gia, đạo sĩ gì trong Ngọc Thanh không có?"

Thái Quốc Đống lắc đầu, "Người trẻ tuổi thích náo nhiệt cũng có. Ngươi đừng xem thường tiểu tử đạo sĩ này, tuổi còn trẻ thì phải đã là chân truyền của Thủ Chân tử, y thuật rất tốt, là người khéo léo, quan chức thượng thẳng hướng lên cao, đang được Thánh thượng thưởng thức. Lần trước ta đi Ngọc Thanh Cung bái phỏng Thủ Chân tử, hắn tiếp đãi ta, lời nói cử chỉ rất không tục."

Hàm Dung cũng không phải cảm thán một tiếng: "Làm đạo sĩ cũng có thể thăng quan phát tài."

Lại thấy mặt sắc Trần thị cổ quái, Thái Quốc Đống sắc mặt khó coi.

Không biết mình nơi nào lại nói sai rồi, cầu cứu nhìn về phía Minh Phỉ.

Nàng đây chính là trong lúc vô tình đâm vào chỗ yếu của Thái Quốc Đống rồi, phải biết rằng Thái Quốc Đống thuận lợi từ quan ngũ phẩm trực tiếp bò đến quan Tứ Phẩm chính là nhờ đạo sĩ.

Minh Phỉ âm thầm than, mình phải rút thời gian nói cho đại tẩu mình một bài giảng, mang tất cả những chuyện nát của Thái gia cũng lật lại một lần nói cho nàng nghe mới được, nàng cho Hàm Dung một an ủi ánh mắt, cười nói: "Mọi người Viên gia tới?"

Thái Quốc Đống mới nói: "Phải. Ta xem nhà bọn họ cũng coi như suy tàn rồi, nếu không phải gặp tiểu tử đạo sĩ này mềm lòng, cũng chỉ có thể ở trên đường ngồi xe ngựa xem pháo hoa."

Trần thị sẳng giọng: "Trong kinh thành này có mấy toà lầu cao?Chúng ta cũng không thể so với những nhà giàu có khác, tự mình thì có  lầu cao có thể nhẹ nhàng quan sát. Chúng ta cũng chẳng phải là nhờ Viễn Hòa  sao? Nếu không ta cũng tính toán mang theo bọn nhỏ ngồi ở trong xe ngựa nhìn."

Thái Quốc Đống nói: "Không giống nhau. Chúng ta không phải người sống lâu ở kinh thành, tin tức không linh thông, sớm biết tin muốn xem, chịu tốn tiền liền nhất định có thể đặt được nhã gian: nhà hắn bất đồng, đương nhiên sớm biết, lại muốn xem, còn biết chung quanh đây xem là đẹp mắt nhất, cố tình không đặt nhã gian, đó chỉ có thể nói không có bạc."

Trần thị nói: "Khó trách các nàng nhìn thấy chúng ta cũng làm bộ như không nhìn thấy."

Vốn là hai nhà không sai biệt lắm, một bên ngày càng thịnh vượng, một bên lại là đang xuống dốc, người xuống dốc gặp người đang phất lên không muốn chào hỏi cũng là chuyện có thể hiểu được.

Minh Ngọc giòn giã mà nói: "Không phải nói tranh của Viên Tam ca rất đắt sao? Tại sao không để cho hắn vẽ vài bức mang đi đổi tiền? Một bức tranh giá năm trăm lượng bạc, hai bức chính là 1000, hắn bệnh, khiến hắn mười ngày nửa tháng vẽ một bức là được, bán tranh có gì không được?"

Trần thị bị nàng chọc vui, ôm nàng vào trong ngực nói: "Bởi vì Viên gia chắc chắn không bán tranh. Nếu quả như thật muốn bán tranh, nhà bọn họ nhất đình là xong rồi."

Toàn gia uống trà mới, ăn các loại bánh ngọt trái cây Hội Phúc lầu cung cấp, bất giác trời tối hẳn, Minh Ngọc cùng Minh Bội cũng không chờ được, "Trời tối rồi, còn chưa làm sao? Liệu có không có hay không?"

Đang không nhịn được, chợt nghe bên ngoài một tiếng tiếng chiêng vang, có người hô: "Giờ Tuất Tam khắc đến rồi! bắn pháo hoa......"

Người trên đường phố cùng người trong tửu lâu nhất thời sôi trào giống như nước đang đun sôi, Thái Quốc Đống cũng không nhịn được đứng dậy ôm lấy Thái Quang Hoa đứng ở bên cửa sổ nhìn ra phía ngoài, chợt nghe một tiếng tiếng ầm ầm, một điểm sáng như sao băng băng qua bầu trời đen như mực, tiếng hoan hô của mọi người như sấm động, ngay sau đó vừa mười mấy tiếng, không trung cầu vồng rực rỡ, sáng chói mắt, ngân hà thất sắc.

Một màn này còn chưa tan đi đi, lại nghe đến mười mấy tiếng vang, một vòng pháo hoa mới lại bắn lên trời, mọi người không kịp nhìn, chỉ biết vỗ tay hoan hô.

Các nữ nhân Thái gia cũng kích động đến không được, quên mất dè dặt, tất cả đều chen chúc tại bên cửa sổ, rướn cổ lên nhìn ra phía ngoài.

Thái Quang Hoa vui mừng được không được, nói chuyện lại không lưu loát, không cách nào tìm được ngôn ngữ thích hợp biểu đạt tâm tình hắn kích động, đành giơ giơ cánh tay, ú ớ phát ra những âm tiết không rõ  ý nghĩa.

Trong lúc hưng phấn, không người nào chú ý tới Minh Phỉ bị chen đến trong góc bên cửa sổ.

Nàng nhìn ánh sáng chói lòa phía chân trời, lại nhìn dòng người hối hả dưới lầu, nghe tiếng cười đùa vui mừng cuả mọi người bên tai, đột nhiên chỉ cảm thấy cực kỳ cô độc đau lòng.

Bên cạnh có người tằng hắng một cái, nàng không để ý.

Người nọ lại ho khan một tiếng, nàng nghiêng đầu nhìn lên, chỉ thấy Cung Viễn Hòa từ cửa sổ bên cạnh thò ra hơn nửa người nhìn nàng cười, thấy nàng nhìn ra chớp chớp mắt với nàng, lại thật nhanh rụt trở về đi, khoa trương hô to một tiếng: "Các ngươi mau nhìn! Xem thật kỹ a! Thật là một trăm năm nhìn cũng không thấy được mà!"

...... Minh Phỉ không khỏi đầu đầy cho mồ hôi.

Không biết là người nào đột nhiên hô một tiếng: "Thánh thượng cùng thái hậu nương nương giá lâm Ngũ Phượng lâu, cùng dân cùng vui mừng! Mau a......"

Cũng không biết tin tức này là thật hay là giả, tóm lại người trên đường phố cũng đi về phương hướng vọt tới nhìn Hoàng đế cùng Thái hậu đi như thủy triều.

Trong khoảnh khắc đó, trước của Hội Phúc lâu cũng chỉ còn thưa thớt vài người đi đường người bán hàng rong cùng mấy chiếc xe ngựa, từ náo nhiệt biến thành vắng lạnh.

Người Thái gia cũng bị màn hí kịch này làm cho bối rối, cũng không khỏi hai mặt nhìn nhau.

Pháo hoa còn đang nở rộ vô cùng xinh đẹp ở cuối chân trời, mọi người cũng đã không còn tâm tình xem pháo hoa nữa.

Trần thị hắng giọng, hỏi Thái Quốc Đống: "Bọn họ nói là sự thật sao?"

Thái Quốc Đống nói: "Có thể, chỉ là cũng không nhất định. Có phải muốn đi nhìn hay không? Nếu không chúng ta ngồi xe ngựa đi qua?"

Thật ra thì lão Thái trừ những lúc nào đó đầu óc nước vào đặc biệt không đáng tin cậy ra, còn có những lúc vô cùng hiểu tâm sự của người khác, cũng tỷ giờ phút này, hắn liền nghe được tiếng hoan hô của mọi người.

Minh Phỉ lập tức thấy mắt nữ nhân bọn nhỏ trong phòng cũng sáng lên.

Trần thị cười nghiêng nghiêng đầu: "Quá nhiều người, chật chội lắm, chỉ sợ chúng ta chạy tới rồi, cũng là biển người, cái gì cũng đều nhìn không nổi."

Thái Quốc Đống tâm tình rất tốt, cười nói: "Sợ cái gì? Cũng chỉ là xem náo nhiệt mà thôi. Vui mừng một chút, hứng tận mà về, dù là không thấy được, coi như người nhà chúng ta dạo chơi kinh thành."

Chính hắn cấp bậc không đủ, vừa là quan địa phương, cơ hội thấy Hoàng đế thực sự là ít đến đáng thương, Rất có thể hiểu được tâm tình của mọi người.

Vì vậy gã sai vặt của Thái Quốc Đống  lập tức đi đến sát vách thông báo Thái Quang Đình cùng Thái Quang Nghi.

Một lát sau trở về nói: "Thiếu phu nhân, các công tử đều không đi, nói muốn đi về.

Chỉ có Cung công tử cùng hai vị khách muốn cùng đi, vị khách không có râu vị kia nói rồi, hắn có biện pháp khiến mọi người gặp được Thánh thượng, nếu như Thánh thượng cùng Thái hậu nương nương thật sự giá lâm Ngũ Phượng lâu, liền nhất định có thể nhìn thấy."

Thái Quốc Đống biết là Thanh Hư có cách, sau đó cười nói: "Tốt lắm a, cơ hội khó được, hãy đi đi."

Các nữ nhân hưng phấn, Hàm Dung nói: "Ta từ nhỏ lớn lên ở kinh thành, chỉ khi còn bé Thánh thượng xuất cung thì xa xa nhìn thấy qua một lần, còn là cách vách xe.Cũng không nhìn thấy dung mạo ra sao.”

Tất cả mọi người cười: "Đó chẳng phải là tương đương với không thấy?"

Thái Quang Đình tới hỏi Thái Quốc Đống: "Có cần đi hỏi Viên gia hay không đây?"

Thái Quốc Đống lắc đầu: "Không nên hỏi.Thứ nhất nhà hắn vốn là tránh chúng ta: thứ hai nhà hắn là một đàn ông dẫn mấy nữ nhân ra ngoài, lo không nổi, nếu là đi theo chúng ta, xảy ra chút chuyện gì, nói cũng không rõ ràng."

Thái Quang Đình cười nói: "Nhi tử cũng cho là vậy."

Minh Phỉ đi theo mọi người ra cửa, chỉ thấy Thanh Hư cùng này đại hán thô lỗ đứng ở cửa cầu thang nói chuyện cùng Thái Quốc Đống.

Ánh mắt Thanh Hư nhàn nhạt quét qua người nàng, ngay sau đó lại rơi vào trên người Thái Quốc Đống ôn nhã lễ độ trả lời câu hỏi của Thái Quốc Đống.

Lời nói cử chỉ đã không thấy sự vô lại lúc trước, cũng không khác gì con em quý tộc đã được dạy dỗ tốt.

Minh Phỉ cúi đầu đi qua trước mặt hắn, nghe hắn trả lời Thái Quốc Đống: "Thái đại nhân khách khí, đều là người cùng quê. Thái đại nhân nếu không chê, coi tiểu đạo như con cháu đối đãi là được.

Ở bên ngoài bọn họ đều gọi tên tục của tiểu đạo, Hoa Hoàn."

"Được, Hoa Hoàn."

Thái Quốc Đống cười ha ha, "Chính là, khó được đều là người cùng quê."

Minh Phỉ từ trước tới nay không biết hắn còn có một cái tên tục gia, họ Hoa a, hình như cái họ này rất ít.

Cung Viễn Hòa cùng với đường biểu huynh đệ Giang Hàm Dung đứng ở dưới lầu chờ đợi, thấy mọi người xuống, vui sướng chào hỏi cùng Thái Quốc Đống: "Thúc phụ, bọn họ muốn về, chờ cho ngài cùng thím xuống để cáo từ đâu"

Người khác vốn là dáng dấp cao hơn so với đường biểu huynh đệ Giang Hàm Dung, dáng dấp càng đẹp mắt, ăn mặc cũng đẹp hơn, cộng thêm tự tin tràn đầy, nhiệt tình chu đáo tường tận, đứng ở đó giống như hạc đứng trong bầy gà, có người đi qua không kìm được phải nhìn hắn một cái.

Thái Quang Đình tự nhiên biết hắn là rắp tâm gì, rõ ràng muốn đem Giang gia các đệ tử so sánh thấp đi, không khỏi âm thầm buồn cười, nhìn trộm dò xét hướng Minh Phỉ, chỉ thấy Minh Phỉ đứng ở một bên, tập trung tinh thần chỉnh lý y phục cho Thái Quang Hoa, nửa mắt cũng không nhìn về phía bên này, vì vậy lắc đầu với hắn một cái.

Người nào đó Cung gia bị xem nhẹ rất tức giận, tiến tới hỏi Minh Phỉ: "Tam muội muội, rất lâu không nhìn thấy muội, Hỉ Phúc khỏi chưa? Ta tìm được phương thuốc, có thể cho nó thử một chút."

Minh Phỉ chưa kịp trả lời, Minh Bội đã cười đáp: "Cung đại ca, cũng đã bao lâu rồi huynh mới nhớ tới, nếu như chờ  phương thuốc của huynh, chỉ sợ Hỉ Phúc đã không được."

Cung Viễn Hòa khẽ mỉm cười: "Hỉ Phúc do ta chọn làm sao dễ dàng không được như vậy? Nếu như nó chính là chút bệnh này cũng không chịu đựng được, còn là Hỉ Phúc sao? Muội nói là đúng không, Tam muội muội?"

Minh Phỉ gật đầu, lại thấy gương mặt Cung Viễn Hòa cười mờ ám.

Minh Phỉ không giải thích được:  “Huynh cười cái gì?"

Cung Viễn Hòa vuốt mặt, nghiêm túc nói: "Ta không có cười a, chẳng lẽ ta mới vừa rồi cười sao?"

Không đợi tỷ muội ba người Minh Phỉ bật cười, lại nói: "Nghe nói chức vị của thúc phụ đã định ra, các muội lúc nào thì đi? Nếu không ta đi nhờ thuyền của các ngươi đi thôi."

Minh Phỉ nói: "Không biết, ý của cha là cả nhà chúng ta đều đi theo hắn đến Đăng Châu. Không biết là có phải về trước Thủy thành phủ thu dọn đồ rồi đi, còn là đi thẳng đến thẳng Đăng Châu từ kinh thành."

"Tất cả mọi người đều đi?"

Cung Viễn Hòa có chút ngoài ý muốn.

"Còn chưa có nhất định."

Minh Phỉ cho là hắn là quan tâm Truy Phong, cười nói: "Tới Thủy thành huynh có thể mang Truy Phong về, sau khi huynh đi nó buồn thật lâu, chắc hẳn nhìn thấy huynh nó chắc chắn sẽ rất vui mừng"

Cung Viễn Hòa cười nhẹ một tiếng, nói: "Không vội."

Ngay sau đó xoay người đi.

Khi xe ngựa Thái gia chạy tới trước mặt Ngũ Phượng thì quả nhiên giống như Trần thị phỏng đoán, khắp nơi đều là người, chen lấn nước chảy không lọt.

Trên khu đất rộng có người ở biểu diễn ca múa, còn có lửa khói tạp kỹ(*).

(*) xiếc

Trên lầu Ngũ Phượng lâu đèn đuốc sáng trưng, cờ bay gió thổi, có thể mơ hồ nhìn thấy một số người ở phía trên.

Thái Quốc Đống dựa vào xe ngựa một chút, vui mừng nói: "Nghi thức đầy đủ hết, chỉ sợ Thánh thượng cùng Thái hậu nương nương đều ở đây."

Thanh Hư chỉ chỉ một tòa lầu thấp ở phía trước Ngũ Phượng lâu, nói: "Chỗ chật hẹp, để tôi tớ quý phủ ở lại bên ngoài."

Cung Viễn Hòa liền chủ động tiến lên bế Thái Quang Hoa lên, Thái Quốc Đống lệnh cho hai đứa con trai bảo hộ nữ quyến, không mang theo một tôi tớ nào, lặng lẽ đi theo sau lưng Thanh Hư tránh qua đám người đi về phía tòa nhà nhỏ.
Bình Luận (0)
Comment