Hỉ Doanh Môn

Chương 126

Minh Phỉ nhìn Hoa ma ma nhìn về phía sách, chỉ mấy cái hình người khoa tay múa chân tới khoa tay múa chân đi, vừa cẩn thận vừa nghiêm túc nói dông dài, cảm thấy thật là túng quẩn.

Trên sách kia còn vẽ mấy cái hình người nhỏ xíu, thật sự là một chút mỹ cảm cũng không có. Minh Phỉ đang nghiên cứu tại sao phải vẽ người khó coi như vậy, Hoa ma ma phát hiện nàng thất thần, dùng sức ho khan một tiếng, cầm lên một món đồ quơ quơ ở trước mặt nàng, nghiêm túc nói: "Tam Tiểu Thư! Thiên địa phân âm dương, âm dương giao hợp chính là chánh đạo, người cần phải tiếp nhận chuyện này!"

Minh Phỉ vội vàng ngồi thẳng, giả vờ khiêm nhường nói: "Vâng, ma ma nói phải." Liếc nhìn vật kia, đổ mồ hôi hột, một cọng lông ngỗng? Hàm ý của nó là dùng để làm cái gì vậy?

Hoa ma ma cười đắc ý, dùng giọng điệu hướng dẫn từng bước nói: "Không biết là dùng để làm gì phải không? Tới đây, ma ma nói cho người biết......"

Minh Phỉ càng nghe mặt càng hồng, quả nhiên Bác Đại Tinh Thâm.

Ngày thứ hai là ngày đưa giá trang (đồ cưới), người Thái gia chọn một người đại diện đứng ra lo trong lo ngoài, Minh Phỉ không cần làm cái gì, chỉ cần ngoan ngoãn nằm ở trên giường mĩ nhân, để cho Hoa ma ma thoa rất nhiều dược cao lên trên mặt, trên người nàng, bảo dưỡng lần cuối cùng trước ngày cưới. Đợi đến lúc xế chiều, bọn Chu Thanh, Trần Oánh tới đây nói chuyện phiếm với nàng, thái độ Minh Ngọc rất khác thường ngồi ở một bên trầm mặc không nói, đợi đến sau khi mọi người đi cả rồi, chạy tới ôm cổ của Minh Phỉ đau lòng khóc một hồi, buổi tối quấn lấy muốn ngủ chung với nàng.

Tỷ muội tình thâm, cả đêm hơn phân nửa là nói rất nhiều chuyện. Tam di nương tốt bụng khuyên nhủ: "Ngày mai chuyện Tam tỷ tỷ người cần làm vẫn còn rất nhiều, rất mệt đấy, ban đêm nghỉ ngơi không tốt sẽ không có tinh thần, theo ta thấy, vẫn là người nào người nấy ngủ đi. Tam Tiểu Thư lại gả không xa, thường xuyên cũng có thể gặp mặt."

Minh Bội ở một bên cười: "Di nương, đây là Lục muội muội nghĩ tới sẽ rất nhanh đi Đăng Châu, cho nên đột nhiên không bỏ được."

Minh Phỉ chỉ cười: "Không có việc gì, để cho muội ấy nói hết ra với ta đi, ta có chừng mực." Chuyện Minh Ngọc muốn cùng Thái Quang Đình đi kinh thành còn chưa có truyền ra, nàng cũng không tiện nói tỉ mỉ với đám người Tam di nương, chuyến đi này, đúng thật là rất lâu cũng không thể gặp mặt.

Ban đêm Trần thị, Thái Quang Đình, Hàm Dung lại đến ngồi chơi với Minh Phỉ một chút, Trần thị cầm khăn lau nước mắt: "Không có gì hay để nhắn nhủ với con, con là người có chủ ý, cũng không cần ta bận tâm nhiều. Chỉ là nhớ một điều, làm nàng dâu người cùng làm nữ nhi vạn vạn bất đồng, cái này cùng đạo lý làm ăn hòa khí sinh tài giống nhau, có lời gì phải từ từ nói, nếu tức giận trước tiên phải ngẫm nghĩ lại, đừng ầm ĩ sẽ bị thiệt. Lòng dạ phải rộng mở, mọi việc phải nghĩ đến nhiều hướng tốt, nhưng có uất ức gì, nhớ kỹ nhất định phải viết thơ về nói."

Đến phiên Thái Quang Đình, Thái Quang Đình cũng suy nghĩ hồi lâu cũng không tìm được cái gì có thể nói, chỉ có thể nói: "Ý của ta cũng giống như mẫu thân, mọi việc muội phải nghĩ đến nhiều hướng tốt, thật sự bị uất ức không thể nhẫn nhịn, để cho người gánh phụ đi, ca ca nhất định sẽ thu xếp làm chỗ dựa cho muội."

"Vâng" Minh Phỉ thả tay đứng nghiêm, sửa sang lại quần áo, đi tới trước mặt Trần thị nói: "Mẫu thân, để cho nữ nhi dập đầu với người nhé, thiên ngôn vạn ngữ đều ở bên trong." Nghiêm túc hành một lễ lớn với Trần thị.

Trần thị đỡ Minh Phỉ dậy, không nhịn được, nước mắt chảy xuống. Mấy năm nay giữa nàng và Minh Phỉ, có hợp tác có chia rẽ, nhưng tổng quát mà nói vẫn rất vui vẻ, có Minh Phỉ ở bên cạnh nàng, tiết kiệm rất nhiều tâm lực, những thứ không nói đâu xa, đặt Thái Quang Hoa ở bên cạnh Minh Phỉ nàng yên tâm một trăm hai mươi phần. Nói đến tình cảm, người không phải là cỏ cây ai có thể vô tình, mấy năm nay, cũng có mấy phần chân tình ở bên trong.

Hàm Dung vội vàng cười khuyên lơn: "Đây là chuyện vui mừng, đều đừng khóc nữa."

Trần thị thu nước mặt lại: "Đúng vậy. Sớm nghỉ ngơi một chút đi, ngày mai phải dậy sớm, con sẽ bận rộn lắm." Muốn kéo Minh Ngọc trở về phòng của nàng, "Còn con đừng quấy rầy Tam tỷ tỷ con. Loại tư vị này ta biết rõ, nếu nghỉ ngơi không tốt, xương cũng đều mệt rã rời."

Minh Ngọc nhìn Thái Quang Đình một cái, Thái Quang Đình nhân cơ hội nói ra chuyện muốn dẫn Minh Ngọc tới kinh thành, "Thứ nhất là làm bạn với Hàm Dung, thứ hai bên cạnh mẫu thân có Quang Hoa cần phải chăm sóc, huống chi cuộc sống bên Đăng Châu kia lại chưa quen. Đi theo con, mẫu thân cũng nhẹ nhõm hơn một chút."

Còn nghĩ sau này có thể để cho Minh Ngọc giúp đỡ chăm sóc Thái Quang Hoa một chút. Trần thị hơi có chút thất vọng, nhưng Thái Quang Đình nói hợp lý hợp tình, nếu nàng cứng rắn ngăn không thả, ngày sau thật sự xảy ra chút không may nào đó, khổ cực những năm này sẽ đều uỗng phí. Lập tức cười lên nói: "Được, Kinh Thành là một nơi tốt, mở rộng tầm mắt một chút cũng tốt." Lại dặn dò Minh Ngọc phải hiểu chuyện, Hàm Dung nhường nhịn nhiều.

Minh Ngọc đã sớm ngủ say, nhưng Minh Phỉ có chút không ngủ được. Đây là bước ngoặc thứ hai trong cuộc đời nàng, kiếp trước kiếp sau, nghĩ tới giống như là nằm mơ. Bánh xe luân hồi xoay chuyển như thế nào, nàng đều sẽ không thua, nàng nhất định phải sống thật tốt, trải qua cuộc sống thật tốt, đối xử tử tế với bản thân mình.

Trời còn chưa sáng, tỷ muội hai người liền bị Hoa ma ma đánh thức.

Minh Phỉ mở khung cửa sổ, chân trời đã có một tia ánh sáng màu trắng bạc, phía chân trời màu lam có vài áng mây vàng bay lơ lửng, trong không khí lành lạnh hàm chứa mùi hương nhàn nhạt của hoa Tường Vi và hoa Kim Ngân, mùi thơm ngào ngạt, thấm vào ruột gan. Tiến lên phía trước tất cả đều tốt đẹp, Minh Phỉ không khỏi có chút thất thần, cuối cùng nàng phải lập gia đình rồi.

Trong đèn đuốc sáng trưng, sáng sớm Phan thị liền chạy tới chỉ huy Minh Phỉ hết cái này đến cái kia, lấy phấn thoa mặt cho nàng trước, lại lấy sợi tơ màu đỏ thực hiện tục căng mặt (xe lông mặt) cho nàng, "Một đường bên trái sinh quý tử, một đường bên phải sinh kiều nam, một bên ba sợi căng chắc chắn, mỗi lần tiểu thư mang thai đều sinh Kỳ Lân. Lông mày vẽ hình trăng rằm, Trạng Nguyên Bảng Nhãn Thám Hoa Lang." Sau đó lại chải đầu, "Một chải chải đến cuối, hai chải chải đến đầu bạc răng long, ba chải chải đến con cháu đầy đàn......"

Vất vả lắm mới giày vò xong, rồi lại thu hồi tấm lụa trắng vòng quanh trên cổ Minh Phỉ, thay giá y đỏ thẫm, lại cắm vô số trâm cài lên trên đầu Minh Phỉ. Cười đẩy nàng tới cho mọi người nhìn xem: "Xem một chút, đây không phải là tiểu mỹ nhân điển hình sao?"

Minh Ngọc ở một bên cười cười, rồi lại kiềm lại nỗi buồn đang dâng lên.

Cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu, chợt nghe bên ngoài chiêng trống vang trời, Kim Trâm chạy vào nói: "Kiệu hoa đến rồi!" Người trong phòng nhất thời rối ren, sau khi tân lang qua ba cửa ải liên tiếp, rốt cuộc có thể nhận người.

Từ biệt Trần thị, hỉ nương lấy khăn voan đỏ thẫm đoan đoan chánh chánh đội lên cho Minh Phỉ, trong phúc chốc khăn voan hạ xuống đó, Minh Phỉ bỗng nhiên cảm thấy tất cả mọi thứ ở gian ngoài đều bị ngăn cách bên ngoài, im lìm bất động, nàng chỉ có thể nghe tiếng tim mình đập, nhảy lên rất có lực, nhanh hơn bình thường mấy phần.

Ấn theo phong tục ở Thủy Thành Phủ, lúc nữ tử xuất giá không thể giẫm lên đất nhà mẹ mà đi, nhất định phải do huynh trưởng cõng lên kiệu hoa, ý là phòng ngừa nữ tử mang tài vận nhà mẹ tới phu gia. Thái Quang Đình đi tới trước mặt Minh Phỉ: "Tam muội, ca ca cõng muội lên kiệu hoa." Trong giọng nói mang theo mấy phần nghẹn ngào.

"Tam tỷ tỷ......" Minh Ngọc rốt cuộc không nhịn được khóc lên, Thái Quang Hoa lúc trước còn cảm thấy chơi rất vui, sau đó mơ hồ cảm thấy không bình thường, càng mở căng cổ họng lớn tiếng khóc lên. Mọi người quýnh lên khuyên nhủ, Minh Tư được người đỡ đứng ở một bên, mặt xanh rồi lại trắng, trắng rồi lại xanh, hung tợn vặn khăn mấy cái, xoay người rời đi.

Thái Quang Đình đi rất vững vàng rất chậm, Minh Phỉ nằm ở trên lưng hắn, không nhịn được rơi nước mắt, nước mắt rơi vào trong cổ của Thái Quang Đình, dưới chân hắn hơi chậm lại, ngừng chốc lát, lại kiên định đi ra ngoài. Đưa Minh Phỉ vào kiệu hoa, hắn xoay người sang phía Cung Viễn Hòa, chắp tay, khàn giọng nói: "Giao cho đệ, đừng làm ta thất vọng."

"Giờ lành đến! Khởi Kiệu!" Hỉ nương liên tục nói ra lời may mắn, bên cạnh có người nhét một quả táo cho Minh Phỉ cầm, bảo nàng: "Tân nương tử mau khóc! Khóc càng lớn tiếng càng tốt!"

Xuống kiệu, bái đường, đưa vào động phòng, làm liên tiếp một chuỗi động tác xong, Minh Phỉ đã rất mệt mỏi. Thời tiết cũng không phải là nóng lắm, chẳng qua là trong trong ngoài ngoài nàng bọc bốn tầng, đặc biệt là cái giá y mãn thêu bên ngoài này, vừa nặng vừa kín gió, lại thêm cái đầu đầy châu ngọc nặng nề, thật là hại chết người.

Rốt cuộc khăn voan được đẩy ra, Minh Phỉ ngước mắt lên yên lặng nhìn về phía người trước mặt. Cung Viễn Hòa cũng mặc trang phục đỏ rực, trên mũ còn cài  hoa, hắn cười hì hì nhìn nàng, đưa lưng về phía người vây xem nghịch ngợm nhìn nàng chớp mắt vài cái.

Bộ dạng rất tức cười, Minh Phỉ có chút buồn cười, khóe miệng vểnh lên, thật khó lắm mới thu lại được. Cung Viễn Hòa không có bỏ qua nụ cười thoáng qua của nàng, nhẹ nhàng thở ra, xoay người hô hoán gọi tất cả người trong phòng ra ngoài uống rượu: "Khai tiệc khai tiệc rồi."

Minh Phỉ không có vận khí tốt như Hàm Dung, có một tiểu cô tử săn sóc nghĩ tới chuẩn bị thức ăn cho nàng no bụng, chỉ là nàng có một kế mẫu săn sóc, Kim Trâm thấy trong phòng không có người của Cung gia, nhỏ giọng hỏi Minh Phỉ: "Tam Tiểu Thư người đói rồi sao?"

Thấy Minh Phỉ gật đầu, vội lấy một gói bánh ngọt từ trong tay áo ra, đều lớn nhỏ bằng hạt nhãn, vừa khéo vừa miệng, sẽ không dính môi. Minh Phỉ ăn thật nhanh năm sáu cái, bụng cuối cùng cũng không kêu lên. Lúc uống trà, chợt nghe bên ngoài có tiếng người cười nói: "Chúng ta tới xem tân tẩu tẩu (chị dâu mới) một chút."

Hai người Cung Tịnh Kỳ và Cung Nghiên Bích phe phẩy chuôi quạt mỹ nhân ngà voi cười hì hì đi tới, Cung Nghiên Bích che miệng cười nói: "Minh Phỉ hôm nay ngươi thật đúng là thay hình đổi dạng. Thật không nghĩ tới ngươi trở thành tẩu tẩu của chúng ta."

Minh Phỉ chỉ cười không đáp.

Hoa ma ma cười nói: "Tiểu thư nói phải, lệnh của phụ mẫu lời của mối mai, ai có thể đoán được đây?"

Cung Nghiên Bích nhìn Hoa ma ma một cái, "Vị ma ma này là?"

Minh Phỉ khẽ mỉm cười: "Hoa ma ma, ma ma giáo dưỡng của ta, kính xin Nghiên Bích tỷ tỷ và Tịnh Kỳ tỷ tỷ thông cảm cho bà ấy nhiều hơn. Nghiên Bích tỷ tỷ, á, muội muội, xem ta này, ngươi vốn là lớn hơn ta, ta thật không nhớ được...." Cười không nói giúp.

Trong mắt Cung Nghiên Bích không khỏi thoáng qua một tia khó chịu, mình lớn hơn người ta, người ta cũng đã gả đi còn mình chưa có gả.

Cung Tịnh Kỳ cũng đã hứa cho người ta, chỉ chờ Cung Nghiên Bích xuất giá là được, cũng không để ở trong lòng, cười nói: "Tẩu tẩu, là mẫu thân để cho chúng ta tới đây xem tẩu có thể ăn trước chút gì đó lót bụng, còn phải nghỉ một chút cho tốt đấy."

Minh Phỉ chậm rãi lắc đầu: "Cám ơn ý tốt của thẩm nương và hai vị muội muội, ta không đói bụng."

Hai người lại cùng với Minh Phỉ nói mấy câu, thấy sắc trời đã muộn, có người đưa tiễn rời bữa tiệc, liền biết bên ngoài tiệc sắp tan rồi, Cung Viễn Hòa sẽ nhanh đến tân phòng, vội vàng đứng dậy cáo từ, Minh Phỉ cũng không quản hai người các nàng, khiêm tốn đáp lại mấy câu liền để cho Kim Trâm tiễn hai người các nàng rời khỏi.

Cung Viễn Hòa cuối cùng cũng không tới nhanh như thế, thức ăn trên bàn đều được dọn xong hắn mới mang theo một thân mùi rượu đi vào tân phòng.

Vào phòng thì ngồi vào bên cạnh Minh Phỉ chỉ nhìn nàng cười, hỉ nương quan sát sắc mặt lựa lời nói, vội vàng rót rượu hợp cẩn, đốc thúc hai người hoàn thành nghi thức này.
Bình Luận (0)
Comment