Editor: Thư
Minh Phỉ ghé lên lưng Cung Viễn Hòa, rõ ràng cảm giác được căn bản hắn không hề yên lòng, vẫn đều đang tự hỏi bản thân.
Không khỏi túm lấy vành tai hắn: "Chàng suy nghĩ cái gì thế?"
Cung Viễn Hòa nở nụ cười một tiếng: "Ta đang suy nghĩ, một ngày nào, có khi nào bọn Nhị đệ sẽ hận ta đến chết hay không?"
Thì ra trong lòng hắn lại vẫn để ý đến đám người Cung Viễn Trật đám người, Minh Phỉ nói: "Ta cảm thấy là hắn coi như cũng hiểu rõ lí lẽ, tuy nói chúng ta náo loạn mọi chuyện thật lớn, nhưng đây cũng do không có biện pháp nào khác mà. Ai không muốn có thể diện, hòa hòa khí khí mà thương lượng tốt mọi chuyện chứ? Ta có cảm giác, thím đang cố ý giả ngây giả dại."
Cung Viễn Hòa nói: "Từ khi sau khi ta trở về, bà ta liền luôn giả ngây giả dại. Nguyên bản bà ta cũng có ý bất mãn với hôn sự của nàng và ta, lại luôn miệng nói với ta số mệnh của nàng không tốt, phụ thân viết thư liều mạng ép buộc, bà ta mới chịu đáp ứng."
Hắn thở phào một cái, "Ta nín thở kìm nén thật lâu, quả nhiên chỉ có nữ nhân mới có thể đối phó nữ nhân."
Một lúc lâu sau Minh Phỉ mới hừ một tiếng, nói: "Vâng, ta liền thành cây thương trong tay chàng, chỉ nơi nào thì đâm nơi ấy. Muốn khóc liền khóc, muốn cười liền cười, tự nhiên tuỳ ý."
Cung Viễn Hòa cười nói: "Phu thê chúng ta như một thể, lời này nàng nói liền không có ý nghĩa rồi. Chuyện chúng ta đang làm gọi là cùng tiến cùng lùi, đồng cam cộng khổ."
Minh Phỉ không muốn nhiều lời với hắn về chuyện này, ngược lại nói: "Ta cảm thấy Nhị đệ và Tam muội cũng không phải là loại người hồ đồ, nếu chàng thật sự để ý đến bọn họ, hãy tìm thời gian trò chuyện với bọn họ nhiều hơn một chút. Trao đổi một vài quan điểm, giải thích một chút hiểu lầm là tốt rồi."
Cung Viễn Hòa cười cười: "Biết rõ rồi."
Rõ ràng không hề để lời nàng nói ở trong lòng.
Một đêm không nói chuyện.
Sáng sớm ngày thứ hai, hai người mới vừa thức dậy không lâu, Cung Tịnh Kỳ liền dẫn theo người mang lễ vật lại mặt cùng điểm tâm đưa tới.
Minh Phỉ vội vàng tạ ơn, để cho Hoa ma ma tiếp lấy lễ vật, mời Tịnh Kỳ cùng ăn cơm: "Tam muội vất vả, sớm như vậy đã vội vàng làm việc, nhất định là vẫn chưa ăn cơm đúng không? Có muốn ăn điểm tâm cùng với chúng ta không?"
Cung Tịnh Kỳ cười nói: "Không có gì vất vả, nương muội đã sớm chuẩn bị sẵn lễ vật rồi, muội không hề tốn chút sức, chỉ cần kiểm tra một lần, cảm thấy thật sự không có gì sai sót. Bất quá trước kia muội cũng chưa từng làm loại chuyện thế này bao giờ, tẩu tử vẫn nên thỉnh ma ma có kinh nghiệm đến xem, nếu có sai sót cái gì, muội nhanh chóng bảo người ta bổ sung."
Minh Phỉ nói: "Không cần, có thẩm cùng muội muội lo liệu, tất nhiên sẽ không kém cái gì."
Nghĩ rằng đã nháo đến một bước này, Cung Tịnh Kỳ cũng sẽ không thật sự để Cung nhị phu nhân làm trò nữa, cho dù là thiếu cái gì, xấu hổ cũng là mặt mũi Cung gia.
Lễ nghi của Cung Tịnh Kỳ đối với Minh Phỉ cực kỳ, cười mỉm ngồi xuống cùng dùng điểm tâm với bọn họ: "Chuyện đêm qua đều là nương muội quá mức hồ đố, nhưng mặc kệ như thế nào, chúng ta vẫn đều là người một nhà, xương nối liền với cốt, làm sao không có xung đột va chạm, tẩu tử, tẩu nói đúng không?"
Nàng cũng thông minh, không hỏi Cung Viễn Hòa, chỉ hỏi Minh Phỉ.
Minh Phỉ biết nghe lời đúng: "Đúng đấy, đúng đấy, ta cũng quá nhỏ nhen rồi, chỉ một chút ủy khuất đã không chịu nổi. Cũng không biết thân thể thẩm thẩm như thế nào rồi hả? Có nặng lắm không? Vốn là sáng sớm thức dậy ta đã muốn đi sang hầu hạ lão nhân gia, lại sợ bà chưa hết giận, nhìn ta lại khó chịu, không dám đi qua."
Cung Tịnh Kỳ cười nói: "Tẩu tử lo lắng nhiều, tính tình nương muội chính là như thế, lúc ấy nóng nảy, nhưng đã là căn cơ thì qua đi cũng xem như không có gì. Nương muội ấy, bên tai quá mềm, cực kỳ dễ dàng bị người ta xúi bẩy. Bà cũng không phải hoài nghi ca ca tẩu tẩu muốn giành gia sản, mà là lo lắng về sau ca ca tẩu tẩu sống một mình, liền không qua xem bà, mặc kệ chúng ta, cho nên mới vội đến độ miệng nói không cân nhắc.
Hiện tại bà hối hận rồi, muốn mời ca ca tẩu tẩu không nên chấp nhặt với bà, ngày mai qua đi ăn bữa cơm, mọi người cùng nhau nói rõ là tốt rồi."
Trợn tròn mắt nói lời bịa đặt, ai chưa từng làm?
Minh Phỉ thở dài: "Đúng là như thế, ngày hôm qua ca ca muội cũng cực kỳ thương tâm, cũng hiểu được có kỳ quái, làm sao mà đột nhiên thím lại kích động mà nhắc đến chuyện tình gia sản như thế chứ? Thì ra là có người xúi giục, không biết người kia là ai?"
Ánh mắt Cung Tịnh Kỳ lóe lên, xấu hổ mà nói: "Tẩu tử, tẩu đừng tiếp tục truy vấn, cuối cùng, trong lòng tẩu hiểu rõ là được. Người ngoài thấy gia đinh nhà chúng ta đơn bạc, phụ thân không ở nhà, một mình nương muội mang theo mấy đứa bé ở nhà, dựa vào ca ca chống đỡ môn hộ, đương nhiên là hận không thể châm ngòi chia rẽ chúng ta, bọn họ sẽ nhân cơ hội mưu lợi bất chính. Người khác đã muốn như thế này, chúng ta càng phải đoàn kết mới đúng."
Dời đi tiêu điểm đấu tranh, tất cả lỗi sai đều đổ lên đầu những người bên cạnh không liên quan đi, mở miệng là cùng địch lại người ngoài, đây vẫn có thể xem là một biện pháp điều hòa mâu thuẫn tốt.
Minh Phỉ không sợ Cung nhị phu nhân quấy rối làm loạn, ngược lại sợ bà ta có lễ tiết, khách khách khí khí, cái đó gọi là minh thương dễ tránh.
Nếu ngày mai đến ăn bữa cơm này, có phải Cung nhị phu nhân liền sẽ chịu xin lỗi, không ngăn cản bọn họ tự lập bếp nữa sao?
Nghĩ cũng thật tốt quá, nháo đến một bước này, làm sao có khả năng không công mà lui?
Minh Phỉ ha ha cười: "Tam muội nói thật sự rất đúng, chúng ta đương nhiên phải đoàn kết một lòng mới được."
Cung Viễn Hòa đặt đũa, trừng mắt nói: "Thím thật đúng là hồ đồ, đạo lý này ta se không hiểu sao? Nếu ngay cả các người, ta cũng không bảo hộ được, cũng không quản, không phải đã phí công toi mấy năm đèn sách rồi sao? Làm không công chức quan này rồi sao? Tam muội, muội nói cho ca ca nghe, tới cùng là ai náo loạn khua môi múa mép, ta đi giáo huấn hắn một chút! Nhìn xem về sau còn có kẻ nào dám động thủ trên đầu thái tuế nữa không! Cũng dám đánh chủ ý lên người mệnh quan triều đình, thật sự là ngại sống lâu rồi!"
Cung Tịnh Kỳ nào dám nói là ai nói, đánh trống lảng sang chuyện khác, luôn ép hỏi ngày thứ hai cuối cùng hai người có đi qua hay không.
Cung Viễn Hòa nói: "Tam muội nói chuyện cười gì thế? Không chỉ là thẩm bảo cho chúng ta sang ăn cơm, ngay cả kẻ hầu tới thỉnh, cũng là phải đến. Nhất định đến."
Cung Tịnh Kỳ mới vừa cao hứng, lại nghe lời Cung Viễn Hòa chuyển ngược, nói: "Hôm nay chúng ta phải ra ngoài, cơm chiều không cần lo lắng, sẽ ăn ở Thái gia. Nhưng Minh Phỉ nói rằng cuối cùng vẫn không thể làm phiền Tam muội lại đưa điểm tâm sang, muội còn phải thêu đồ cưới, thẩm thẩm lại bị ốm, vẫn phải quản gia sự, bận không chịu nổi, như vậy, phiền muội buổi chiều hôm nay liền giúp ta bảo hai người ở nhà bếp sang, mở khố phòng cầm chén đũa bát muôi sang đây mở phòng bếp thôi."
Cung Tịnh Kỳ mặt trắng bệch, cúi đầu không ú ớ gì được.
Cung Viễn Hòa cười nói: "Tam muội muội đang có chuyện gì khó xử à?"
Cung Tịnh Kỳ suy đi tính lại, lắc đầu nói: "Muội không khó xử, chỉ là chìa khóa khố phòng đều đang ở chỗ nương muội, muội phải thương lượng với bà trước mới được. Bà bị ốm, cũng không biết có tinh thần quản việc này hay không nữa."
Cung Viễn Hòa cười cười: "Không sao cả. Nếu như thẩm đã bị ốm không có tinh thần, ngày mai chúng ta vẫn đến Xan Hà Hiên gọi vài món ăn cơm là được. Về phần chén đũa bát muôi gì đó, ta sai người người đi mua. Nghĩ rằng tối đa từ mai trở đi là có thể làm được một bữa cơm, đến lúc đó mời các người sang ăn cơm."
Cung Tịnh Kỳ cất bước mà tâm thần bất định, Minh Phỉ cười nói: "Ta đoán khẳng định là thẩm kìm nén giận không lấy tiền bạc ra cho chúng ta làm phí, Nhị đệ cùng Tam muội sợ bị nói đến xấu mặt nên ở bên trong lén hoà giải đi "
Cung Viễn Hòa đứng dậy nói: "Binh đến tướng chặn, tóm lại là không có khả năng lại quay trở về."
Hắn nhìn Minh Phỉ cười, "Nếu như ở bên kia ăn cơm, tương lai sợ là nàng và ta đều không có nhi tử rồi."
Minh Phỉ đánh giá quần áo trên người hắn một lần, cau mày nói: "Cách ăn mặc này của chàng thật sự là khác xa so với ngày trước đấy."
Hôm nay Cung Viễn Hòa mặc một bộ y phục màu xanh ngọc cổ tròn hoa văn chìm dày đặc, bên hông đeo một sợi đai lưng gấm đen đơn giản, dưới chân mang hài song vải xanh, trên đầu mang một cây trâm ngọc, trừ những thứ này ra không còn chút trang sức châu ngọc, quả thật thanh tao, lại vẫn thêm một chút khí chất khinh dật.
Cung Viễn Hòa giảo hoạt cười: "Từ nay về sau, ta phải dùng bổng lộc tới nuôi nàng thôi, nào dám xuyên những thứ y phục kia? Nàng trích ra chút thời gian, ngày mai đi làm hai kiện y phục đáng giá trước đi."
Hoa ma ma tra kiểm lễ vật lại mặt một, nghe nói xe ngựa Thái gia đến đây đón người, cười tít mắt địa tiến vào: "Đại gia, đại phu nhân, trong nhà phái người tới đón rồi."
Cung Viễn Hòa vội vã địa chạy đến Bán Xuân Viên, lĩnh Truy Phong sang, lệnh đám người Đan Hà, Bạch Lộ, Mai Tử không đi theo hai người: "Đóng kỹ cửa lại, mỗi người tự canh giữ ở gian phòng của mình, không có việc gì không cần đi ra ngoài nhảy loạn lên, có người tới cũng đừng quản."
Nói xong tiện tay đeo vòng trang sức cho Truy Phong rồi dắt đi.
Truy Phong được tự do, hưng phấn mà chạy sang sân bên cạnh, sắc mặt Tử Lăng trắng bệch, kêu một tiếng, bận bịu vọt vào trong phòng mình đóng cửa thật chặt lại.
Cung Viễn Hòa cười đắc ý, vỗ vỗ cổ Truy Phong, "Bé ngoan, ai dám tiến vào viện này liền cắn cho ta!"
Truy Phong thường xuyên bị xích, híp mắt lắc lông trên người, chậm rãi đi đến trước cửa nằm phục xuống.
Hai người đi lên vẫn lại đi đường rất an nhàn, chưa đi đến phòng, liền cất lời chào từ biệt Cung nhị phu nhân cách mành.
Cung nhị phu nhân không hề có chút xíu động tĩnh nào, nhưng mà Chu Di Nương lại ra truyền lời: "Phu nhân không thoải mái, quả thật là đêm hôm qua hành khổ, không tiện gặp các người, lại vẫn nhờ các ngươi thay bà ân cần thăm hỏi phu nhân thân gia một phen."
Lại lôi kéo tay Minh Phỉ, "Đại phu nhân, thật sự là ủy khuất người, đều là cốt nhục nhà mình, người đại nhân sẽ không chấp nhặt lỗi lầm của kẻ tiểu nhân, đừng lại so đo với Tứ công tử nữa."
Minh Phỉ cười nói: "Di nương lo lắng nhiều rồi, tiểu hài tử có sai, ca ca hắn đã dạy bảo hắn rồi, làm sao sẽ ghi ở trong lòng."
Trong lòng lại ngầm nói thầm, Chu Di Nương này cũng thật sự trung tâm với Cung nhị phu nhân đấy, sớm muộn gì vẫn như nô như tì hầu hạ không nói, nữ nhi đã lớn như vậy, vẫn đang trù tính hôn sự, nhi tử lại bị chèn ép thành bộ dáng kia, vậy mà bà còn có thể như vậy, thật sự là khó có được.
"Vậy là tốt rồi, tì thiếp liền biết đại phu nhân là người thiện tâm rộng lượng."
Chu Di Nương nhắc lại một lần mới cười nói, lại thật sự đánh giá cách ăn mặc của Cung Viễn Hòa một phen, không đồng ý nói, "Một thân y phục trên người đại công tử tựa hồ cũng hơi quá trắng trong thuần khiết rồi."
Cung Viễn Hòa mỉm cười: "Thành thân, không thể lại càng rỡ giống như trước đây nữa rồi."
Chu Di Nương hé miệng cười, vén rèm đi vào.
Minh Phỉ đột nhiên phát hiện, kỳ thật nữ tử mặc trắng trong thuần khiết, quy củ thành thật này có gương mặt rất đẹp.
Khi lên xe ngựa, Cung Viễn Hòa kéo tay Minh Phỉ tinh tế đánh giá, hỏi, "Nàng cảm thấy Chu Di Nương này như thế nào?"
"Chịu được khổ, tựa hồ cực kỳ trung tâm, cực kỳ không dễ dàng đấy."
Cung Viễn Hòa nghiêng đầu nói: "Lúc ta còn nhỏ, có một lần bị người ta lừa tiến vào giếng cạn, thiếu chút nữa liền chết, nhưng rất kỳ quái, có người mỗi đêm khuya khoắt, lúc đêm khuya yên tĩnh, sẽ ném hai cái bánh bao và bầu nước trong xuống cho ta. Ta khóc cầu hắn, để cho hắn cứu ta đi lên, hoặc là đi nói cho cha ta, tìm cha ta tới giúp ta, hắn lại luôn không nói lời nào. Cứ như vậy qua 7, 8 ngày, ta mới được người ta tìm ra, tất cả mọi người tưởng là đại khái ta đã chết, kết quả thế mà ta vẫn sống. Những năm gần đây, ta vẫn tìm người kia là ai, lại cuối cùng chính ta cũng không ngờ tới.
Minh Phỉ rất đỗi giật mình: "Ý tứ của chàng không phải đang chỉ bà ấy sao?"