Hỉ Doanh Môn

Chương 152

Cung Nghiên Bích khóc không ngừng, tự thuật lại cảnh ngộ và bất công của mình cùng đệ đệ những năm gần đây, quả thực là rất cực khổ.

Minh Phỉ và Cung Viễn Hòa không lôi kéo, cũng không khuyên nàng, chỉ ở một bên nhìn nàng khóc. Đã là con người, mặc kệ là khóc hay náo, hoặc nói chuyện cười, cũng phải có người cổ động thì mới có thể cười hay khóc lên, nếu như, diễn kịch một vai, thì không có mấy người có thể tiếp tục kiên trì.

Quả nhiên Cung Nghiên Bích không thấy ai có phản ứng gì, rất nhanh đã ngừng khóc, cũng không nói hết, lau hai hàng nước mắt, ngồi thẳng người, hạ mí mắt nhẹ nhàng nói: “Là ta thất lễ, để ca ca và tẩu tẩu chế giễu.”

Minh Phỉ lặng lẽ đưa đến một chiếc khăn, nhìn Cung Viễn Hòa một cái, xoay người đi ra ngoài: “Ta xuống dưới bếp xem cơm tối một chút, Nhị muội ở lại chỗ này ăn cơm tối thôi.”

Cung Nghiên Bích nhảy lên:”Không, tẩu tẩu người chớ đi, thời gian của ta có hạn, ngươi nghe ta nói hết đã.”

Cung Viễn Hòa cười ha ha: “Thế này là được rồi, đã khóc như vậy, cũng không sợ bị người khác nghe thấy truyền đi sao. Chính ngươi không phải nói cuộc sống khổ sở ư, nếu như bị bên kia biết, ngươi, di nương của ngươi và đệ đệ chắc hẳn sẽ càng khổ hơn đi.”

Cung Nghiên Bích chớp mắt trầm mặc một cái, ngay sau đó đưa mắt lên nhìn nói: “Ca ca nói rất đúng, bà ta biết chúng ta tất nhiên sẽ càng khổ hơn. Nhưng, chúng ta không tốt thì như thế nào? Có khá hơn cũng có cái gì tốt hơn sao? Di nương đời này cũng chỉ là di nương, ta tốt nhất thì cũng chỉ là có thể gả cho người nát thôi, đệ đệ còn cả đời đều phải đi làm bán mạng, làm chân chạy cho người ta. Có thể biến hóa thành cái gì được? Nhưng các ngươi lại khác, chính là mở to mắt nhìn tài sản của đời trước thuộc về mình bị người khác vô sỉ chiếm lấy, dùng hết, chính mình phải trắng tay sống, hoặc là muốn thể diện? Nếu có tiền, ca ca có thể làm quan lớn hơn, tẩu tẩu có thể oai phong…..”

Cung Viễn Hòa cười khẽ một tiếng: “Ý tứ này của Nhị muội, rốt cuộc là muốn như thế nào đây?” Nếu có tiền có thể làm quan lớn hơn? Cái quan niện này là ai truyền thụ cho Cung Nghiên Bích? Làm quan tất nhiên không thể rời bỏ việc chuẩn bị tiền, nhưng cũng không phải có tiền là có thể làm quan lớn. Giống như cha hắn Cung Trung Tố, một lòng một dạ muốn làm quan, muốn leo cao, tiền xài như nước chảy, vẫn không dám tham ô, nhưng cũng chỉ ở cái bộ dáng này.

Cung Nghiên Bích nói: “Ca ca, các người giúp chúng ta, chúng ta cũng giúp các người.”

Cung Viễn Hòa nghe thấy câu này thì quát lên, tươi cười còn đang trên mặt, nhưng sắc mặt đã trở lạnh, nhàn nhạt nói: “Các ngươi giúp chúng ta thế nào? Các ngươi lại muốn cái gì?”

Minh Phỉ để ý tới vẻ mặt của hắn đột nhiên thay đổi, có chút không hiểu, nhưng không có đề cập đến, chỉ lẳng lặng ngồi ở một bên nhìn.

Hiển nhiên Cung Nghiên Bích đã nghĩ cặn kẽ qua, há mồm liền nói: “Chúng ta muốn, chính là ta và Cung Viễn Khoa có một mối hôn sự tốt, Viễn Khoa còn có thể diện ra đường. Chỉ muốn các ngươi giúp chúng ta làm có mấy điều đó, chúng ta có thể đem những năm tháng này bà ta và Thiệu gia hợp hỏa kiếm tiền, lừa gạt như thế nào nói cho các ngươi biết.”

Cung Viễn Hòa hạ mí mắt, mặt không chút thay đổi: “Ngươi nói đúng là đúng sao? Miệng nói không có bằng chứng, ta ngược lại nghĩ sẽ tin tưởng các ngươi, chỉ sợ phụ thân cũng không tin.”

Cung Nghiên Bích chậm rãi cười cười: “Cái này a, chúng ta tự nhiên cũng không phải tùy tiện mà nói một chút.” Nói tới chỗ này, phong cách cả người nàng ta cũng thay đổi, vừa mới bộ dáng nhu nhược khóc thút thít, thiếu nữ bi thương phẫn hận không thấy nữa, thay vào đó, là bộ dáng thiếu nữ đang lúc thanh xuân, tỉnh táo tĩnh lặng.

Cung Viễn Hòa nói: “Làm sao ta biết không phải là các ngươi tùy tiện nói một chút? Trời sinh phụ nữ đã am hiểu gạt người nhất rồi.”

Sóng mắt Cung Nghiên Bích lưu chuyển, cười như không liếc Minh Phỉ một cái: “Ngươi nói, cũng bao gồm cả tẩu tẩu sao?”

Hiển nhiên Cung Viễn Hòa không có tâm tư cùng nàng ta nhìn điều thú vị, đứng lên nói: “Nếu ngươi dám đến tìm ta nói chút này, chắc đều đã chuẩn bị tốt, lấy ra thành ý rồi đến gặp ta. Nếu không không cần bàn nữa.”

Cung Nghiên Bích cười nói: “Ca ca, ta và Viễn Khoa, dầu gì cũng cùng chảy chung dòng máu trên người với ngươi, không nên vô tình như vậy. Năm đó ngươi bị người ta lừa vào trong giếng cổ, vẫn là di nương ta vụng trộm sau lưng phu nhân đưa nước và bánh màn thầu cho ngươi, ngươi mới sống qua được bảy ngày bảy đêm, mới có thể mở mày mở mặt ngày hôm nay, mới có kiều thê hôm nay, mới có thể cùng khiêu chiến với người kia, ngươi đều đã quên sao? Dẫu gì, cũng coi như là ân nhân cứu mạng chứ?”

Cung Viễn Hòa rũ mí mắt đang giật giật, nhe răng cười một tiếng: “Có chuyện này sao? Ta thế nào lại quên? Còn nữa, không nên nói lung tung, nương ta là tiểu thư con vợ cả, di nương ngươi, chỉ là nô tỳ hèn mọn, hiện tại vẫn không ngóc đầu lên được. Trừ tay nghề dược thiện làm không tệ ra, thì nhất định cái gì cũng sai. Ngươi, nơi nào cũng ta chung dòng máu? Không có bản lãnh, thì hãy ngoan ngoãn vui vẻ chờ ta thưởng cho ngươi cơm thừa, đừng chạy đến nơi này của ta học chó sủa.”

Mặt Cung Nghiên Bích chợt đỏ như máu, trong mắt như nhảy ra đám lửa nhỏ, cháy cháy, đột nhiên nổi giận, xoay người đi ra ngoài: “Hôm nay bất tiện, ngày mai ta bảo Viễn Khoa đi nha môn tìm ngươi.” Lại hướng Minh Phỉ cười thản nhiên: “Tẩu tẩu, hôn sự sau này của Viễn Khoa, không thể thiếu làm phiền người nhiều nhiều.”

Minh Phỉ hướng nàng phất tay, Cung Viễn Hòa vẫn bất động, ánh mắt rơi trên đất, nửa ngày cũng không chuyển.

Sau khi Cung Nghiên Bích đi, Cung Viễn Hòa vẫn ngồi ở trước cửa sổ cầm quyển sách làm bộ nhìn. Minh Phỉ biết trong lòng hắn khó chịu, căn bản không có nhìn vào sách, nên cũng cầm kim chỉ ngồi bên cạnh hắn thêu thùa, trong nắng cuối chiều đâm lung tung mấy châm.

Mai Tử vài lần đến nhìn, muốn hỏi bày hay không bày cơm tối, đều bị Hoa ma ma cản lại bên ngoài. Hoa ma ma có chút nhức đầu, hai cái tiểu tử này, trời đã tối, đèn cũng không thắp, một đọc sách, một thêu hoa, cũng không biết đang làm những cái gì, có thể nhìn thấy gì sao.

Thật lâu sau Cung Viễn Hòa mới từ trong suy nghĩ tỉnh táo lại, lúc này mới giật mình thấy sắc trời đã tối, chân trời chỉ còn dư lại vài tia sáng, đang muốn để cho người vào thắp đèn, đột nhiên phát hiện Minh Phỉ đang ngồi bên cạnh mình, cầm cái khung thêu, đâm một cái, như thật sự đâm. Tâm tình buồn bực đột nhiên thay đổi, lấy tay của nàng trên khung thêu ra, gõ nhẹ lên đầu mũi của nàng: “Nghịch ngợm! Ánh sáng cũng không có, nàng thêu hoa gì!”

Minh Phỉ hướng hắn nháy mắt mấy cái: “Chàng có thể nhìn thấy sách, ta đương nhiên có thể thêu hoa.”

Cung Viễn Hòa lại đưa tay ôm lấy nàng, giữ đầu nàng, nhỏ giọng nói: “Nàng thích cùng nhịp với ta.”

Minh Phỉ trở tay ôm lấy đầu của hắn, nhỏ giọng nói: “Rốt cuộc chàng làm sao? Hợp tác cùng bọn Chu Di nương và Nhị muội, chưa chắc đã không phải là một con đường, tại sao chàng muốn chế nhạo nàng ta?”

“Ta ghét cái loại giọng điệu tự cho là đúng của nàng ta.” Cung Viễn Hòa cười đẩy tay Minh Phỉ ra, “Ta không sao, mới vừa rồi có chuyện mải suy nghĩ quá nên mê mẩn, đói không? Gọi người bày cơm thôi.”

“Ma ma, để các nàng đi vào thắp đèn bày cơm đi.”

Minh Phỉ dám chắc, Cung Viễn Hòa trừ bỏ truyện tranh gia sản này ra, nhất định còn có việc gạt nàng. Chẳng qua hắn không chịu nói, không chịu nói cũng không sao, chỉ cần không ảnh hưởng đến nàng là được, ai mà không có bí mật?

Cơm tối Cung Viễn Hòa ăn được nhiều hơn so với bình thường, hắn như có thù oán với thịt viên, từng miếng từng miếng, ăn đến Minh Phỉ không nhìn được, đưa đũa kẹp lại đũa của hắn, cười nói: “Không thể ăn nữa, ăn nữa sẽ không tiêu được. Ăn uống quá độ là thói quen không tốt, biến đau buồn thành sức ăn, thì càng không tốt.”

Cung Viễn Hòa hít một hơi, để đũa xuống, cười nói: “Ta nghe tức phụ nhi.” Dưới ánh đèn, khóe miệng hắn đều vểnh lên, nhưng trong mắt không có nửa điểm nụ cười.

Bởi vì sáng sớm ngày hôm sau Cung Viễn Hòa phải đến nha môn, nên hai người lên giường sớm một chút. Cung Viễn Hòa luôn thích trêu đùa nhưng tối nay có vẻ rất yên tĩnh, lên giường liền nhắm mắt lại ngủ, đến nửa câu cũng không nói. Bên tai Minh Phỉ đột nhiên yên tĩnh làm nàng có chút không quen, ánh đèn lờ mờ bên ngoài lộ ra, làm nàng có thể nhìn thấy hắn khoanh tay nghiêng người, hô hấp nhẹ nhàng, thỉnh thoảng, con ngươi ở mí mắt nhẹ nhàng chuyển động xuống, trên gương mặt trắng nõn xinh đẹp có một loại lạnh lẽo đến bình tĩnh.

Nàng biết hắn căn bản là không ngủ. Không hiểu sao, trong lòng Minh Phỉ có một nơi mềm mại bị xúc động, nàng nhẹ nhàng vươn tay, thử dò xét đặt ở trên eo của hắn. Cung Viễn Hòa không nhúc nhích, cũng không lên tiếng, giống như là ngủ rất say. Lá gan của nàng có chút lớn, tay đưa dài ra chút, vòng chặt hông của hắn, nhẹ nhàng đem mặt mình dính vào lưng hắn. Cách bắp thịt trên lưng của hắn, nàng có thể nghe rõ ràng từng tiếng tim đập của hắn, “Thịch, thịch” rất có lực, rất trẻ trung, nàng nhắm mắt lại, tưởng tượng khối nhiệt huyết trong cơ thể hắn bị trái tim cường tráng dồn nén, dồn nén, chảy về tứ chi, cuối cùng kiến tạo thành một mỹ nam nhiều mầu sắc, bất luận là vui buồn, đều làm tổn thương đến mắt người.

Đợi sau khi Minh Phỉ ngủ say, Cung Viễn Hòa mới nhẹ nhàng cầm lấy tay nàng, cẩn thận lật người, thần sắc phức tạp nhìn gương mặt đang ngủ của nàng. Minh Phỉ ngủ không hề thoải mái, chân mày hơi nhíu, hắn thở dài một tiếng, cẩn thận từng li từng tý vuốt lên chân mày nàng, đem nàng vùi sâu trong ngực, cằm chống lên đỉnh đầu nàng, ngửi thật sâu mùi hương hoa nhàn nhạt trên người nàng, nặng nề nhắm mắt lại ngủ.

Trong mộng có một cánh tay, vẫn không an phận ở trên những vị trí mẫn cảm của Minh Phỉ qua lại, còn tại nơi hoa tâm của nàng nghịch ngợm gãi gãi, nàng bởi vì bị quấy rầy trong cơn buồn ngủ mà không vui, nhưng cái tay kia thật đáng ghét, vẫn làm nàng vừa sợ vừa thích, nàng né tránh nó, rồi lại không nhịn được nghênh hợp với nó, nó làm nàng như một chiếc thuyền cô độc trên mặt biển, không nơi nương tựa, thực sự muốn bắt lấy một chút gì, rồi lại có tư vị yêu thích như sóng dữ cuồng phong lắc lư trên đỉnh sóng.

Cái tay không an phận kia không biết chạm tới chỗ nào của nàng, dù là trong giấc mộng, nhưng Minh Phỉ cũng có thể nhìn thấy từng đóa đến từng đóa nhiều loại hoa ngay trước mặt đang nở rộ, lại giống như pháo hoa tươi đẹp, liền khai mở trong lòng nàng, tim nàng đột nhiên đập nhanh, toàn thân cũng nóng đến không chịu nổi, muốn bộc phát, nhưng lại cảm thấy toàn thân vô lực. Thật là làm cho người để ý mà, nàng mỉm cười nhỏ giọng lầm bầm một câu, giùng giằng bắt lấy cái tay nhỏ bé không an phận kia, muốn kêu nó đừng làm loạn.

Kết quả là tay của nàng lại bị cái tay nhỏ bé kia ăn, tay cũng ăn thịt người sao? Minh Phỉ có chút buồn cười, nhưng xác thực, cái tay nhỏ bé cổ quái kia đang ăn tay của nàng, ngậm một ngón lại một ngón tay, tinh tế miêu tả lại, triền miên không tha. Minh Phỉ bị nó làm cho ngứa ngáy, không nhịn được nhẹ nhàng thở dài một tiếng, cái tay nhỏ bé kia ngừng lại một cái, rồi nhanh chóng bám theo cánh tay của nàng đi lên, thỉnh thoảng còn làm cho nàng có chút đau buốt yêu thương.

Theo tay đi lên phía trước, trên người cũng càng ngày càng nặng, làm cho nàng thở không nổi, một cảm giác khác thường, tương tự như cảm giác pháo hoa nở rộ vừa rồi, làm Minh Phỉ đột nhiên mở mắt.

Trong ánh trăng mờ mịt, bóng dáng nằm bò của nam nhân như một con báo rình mồi tuyệt đẹp. Cung Viễn Hòa ngậm lấy vành tai của nàng, nửa điểm cũng không ngừng, nhẹ nói: “Ngủ như chết vậy, thật sự bảo ta phải nói nàng như thế nào mới được đây?”

Cái này không thể trách nàng, cái tuổi lúc này chính là thích ngủ. Ai biết hắn sáng sớm muốn làm chính sự, liền dính lấy thế này rồi? Minh Phỉ híp mắt nghiêm túc quan sát vẻ mặt Cung Viễn Hòa, tin tưởng rằng việc hắn khó hiểu tối hôm qua đã mau chóng phục hồi.

Nàng quan sát, làm chọc giận Cung Viễn Hòa. Hắn mất hứng lấy tay che ánh mắt của nàng, nhỏ giọng nói: “Còn không đáng yêu bằng lúc ngủ!”

Minh Phỉ nhếch mép, “Ta còn tưởng mình đang nằm mơ.” Nhớ tới hình ảnh nghịch ngợm mềm mại trong mộng, bàn tay nhỏ bé ăn tay của nàng, làm nàng đột nhiên hiểu ra là cái gì, trống ngực đập thình thịch, nửa câu cũng không nói ra được.

Bộ dáng của nàng vừa thẹn thùng vừa lúng túng làm Cung Viễn Hòa nhìn thấy, giống như một loại phong tình khác, hắn khẽ cười mổ lên mặt nàng một cái, cười nói: “Nhớ tới cái gì rồi hả?”

Minh Phỉ không đáp, hắn lại hỏi nàng: “Cảm giác không giống nhau sao?”

Minh Phỉ đẩy hắn: “Chàng đồ đáng ghét này.”

Hắn nằm ở trên người nàng cúi đầu cười rộ lên: “Đừng làm loạn, trời gần sáng rồi, làm lại một lát thôi.”

Minh Phỉ mắng nhiếc hắn: “Bảo chàng đi nha môn thì không di chuyển.” Nửa câu nói sau lại bị hắn ngăn ở trong miệng, hóa thành một tiếng nỉ non.

Kim Trâm tìm cho Minh Phỉ một thân váy đầy nhánh cây màu xanh lá có hoa văn phù dung ẩn hiện dưới váy, rất hợp phối với thắt lưng gấm mầu xanh thẫm, càng làm Minh Phỉ nõn nà tươi mới, yêu kiều ướt át. Tử Lăng và Tử La đưa mắt tới nơi cổ áo khẽ mở rộng của Minh Phỉ, trên chiếc cổ cao ráo trắng nõn, có thể nhìn thấy rõ ràng hai vết hồng hồng.

Minh Phỉ như lơ đãng nhấc cao cổ áo lên, vừa lúc che kín dấu đỏ, cười nói: “Để cho người đi vào đi.”

Một ngày này đang lúc bận rộn chở dầu muối, vào giờ thân, Cung Viễn Hòa lệnh cho Tẩy Bình trở về bẩm báo với Minh Phỉ: “Đại gia nói ngài từ nha môn ra ngoài sẽ trực tiếp tới Viên gia, sau đó còn muốn đi tìm mấy người bạn, nãi nãi không cần chờ ngài ấy ăn cơm tối. Ban đêm cũng chớ chờ ngài trở về, tự ngủ trước là được.”

Minh Phỉ gọi Đan Hà đem đồ đã sớm chuẩn bị tốt đưa cho Tẩy Bình mang đi, lại liên tục dặn dò: “Khuyên nhủ một chút, chớ để đại gia uống say. Nếu uống say, thì tốn chút bạc nhờ tiểu nhị giúp đỡ cùng nhau đưa về, chậm một chút, đừng va chạm nơi nào.”

Tẩy Bình cười nói: “Nãi nãi yên tâm, gia nói rồi, nếu ngài không yên lòng, liền nói cho ngài biết, ngài ấy có chừng mực.”

Vừa dứt lời, đám người Hoa ma ma liền cười lên, nói: “Xem kìa, nãi nãi lại đau lòng đại gia, trong lòng đại gia cũng nhớ nãi nãi.”

Minh Phỉ cũng cười, biết cho người trở lại báo trước, đây cũng là một chuyện tốt, không thể thiếu việc khích lệ, để hắn kiên định tiếp nhận mới được. Có lòng muốn hỏi xem thật sự thì Cung Viễn Khoa có đi nha môn tìm Cung Viễn Hòa hay không, nhưng bởi vì bọn người Tử La đang đứng ở sau lưng, nên đành phải thôi.

Đêm này khi Cung Viễn Hòa trở về đã là giờ hợi. Hắn mới đi vào trong cửa Thùy Hoa, đã thấy Tử La như mọi ngày đốt đèn lồng đứng ở đó, nhìn thấy hắn đi tới, vội vàng nghênh đón, cười nói: “Công tử, ngài đã trở lại.”

Cung Viễn Hòa suy đoán rất tốt, cười nói: “Làm sao ngươi còn ở chỗ này? Là nãi nãi bảo ngươi chờ ta hay sao?” Nghĩ lại, lại cảm thấy không thể là Minh Phỉ, lần trước hắn đi ra cửa tìm Tiết Minh Quý, Minh Phỉ cũng không có chờ hắn, hơn phân nửa vẫn là Tử La theo thói quen cũ từ trước chờ hắn như vậy.

Tử La im lặng một hồi, cười nói: “Vâng nãi nãi không yên lòng ngài, sợ ngài uống say nên lệnh cho nô tỳ tới đây chờ ngài.”

Cung Viễn Hòa nghe vậy, bước chân ngừng lại một cái, cười cười: “Nàng ngược lại càng lúc càng thận trọng rồi. Ta không có say, trước mắt ngươi cứ đi đi là được.”

Tử La trầm mặc không nói, không nhanh không chậm cúi đầu đốt đèn lồng, vừa lúc đem mặt của hắn chiếu lên một mảnh sáng rõ.

Mai Tử một mình ôm Hỉ Phúc ngồi ở hành lang, đầu mày cau lại đầy một bụng tâm sự, nghe thấy bước chân đi, vội vàng đứng dậy hướng Cung Viễn Hòa hành lễ: “Đại gia đã trở lại?” Ánh mắt quét qua Tử La và ngọn đèn lồng trong tay nàng ta, khóe môi không khỏi mang theo một nụ cười mỉm: “Tỷ tỷ khổ cực. Nãi nãi mới vừa rồi còn hỏi người.”

Tử La nói: “Nãi nãi còn chưa ngủ sao?” Vừa dứt lời, Cung Viễn Hòa đã đi qua nàng ta vào trong phòng, một lát sau, trong phòng truyền đến tiếng cười của Cung Viễn Hòa: “Rõ ràng đã ngủ thành bộ dạng này rồi, thế nào lại còn không chịu lên giường đây? Lại cứ muốn gắng gượng?”

Giọng nói Minh Phỉ rõ ràng mang theo buồn ngủ nói: “Ta không yên lòng chàng, buồn ngủ hơn nữa cũng phải chờ. Lần trước thật sự là quá mệt mỏi mới không chịu đựng được.”

Cung Viễn Hòa nhỏ giọng nói: “Cho người nói qua để nàng yên tâm, ta cũng không phải là đứa nhỏ.”

Trên môi Mai Tử nâng lên một nụ cười hài lòng đầy châm chọc, “Tử La tỷ tỷ, không phải lúc trước ngươi làm canh giải rượu cho Đại gia sao, là ngươi đi lấy, ta ở đây chờ phân phó, hay là ta đi lấy? Ngươi ở chỗ này chờ phân phó?”

Tử La cười nói: “Ta đi cho.” Tối nay là nàng và Mai Tử trực đêm, luôn phải lưu lại một người ở bên ngoài đợi phân phó.

Mới đi được hai, ba bước, Mai Tử lại nói: “Ôi, ta quên nói với nãi nãi ngươi đã chuẩn bị canh giải rượu, nên nãi nãi đã tự tay đi phòng bếp nhỏ làm một bát, Hoa ma ma đã chưng cách thủy rồi. Ngươi không phải đi nữa.”

Bước chân Tử La ngừng lại, quay đầu cười nói: “Lấy là tốt rồi.”

Ngón tay Mai Tử vuốt lông Hỉ Phúc, nhìn chằm chằm vẻ mặt nàng ta, lơ đãng nói: “Ngày trước tỷ tỷ cũng đã từng đón đại gia như vậy à?”

Tử La cúi đầu “ừ” một tiếng.

Mai Tử tốt bụng nói: “Tỷ tỷ không biết, muội muội nhắc nhở ngươi một tiếng. Nãi nãi chúng ta, không thích nhất là người ta tự chủ trương.” Khom lưng đen Hỉ Phúc đang uể oải đặt xuống mặt đất, cười nói, “Vật nhỏ tham ăn tham ngủ, ngươi có phải nên nhớ kỹ hay không, ăn được mập mạp như vậy, nặng như vậy, gặp chuyện muốn chạy thì chạy cũng không nhanh!”

Mặt Tử La không đổi sắc, mắt điếc tai nhơ, đi tới hạ mành nói: “Nãi nãi, muốn nước nóng không ạ?”

Minh Phỉ nói: “Đi lấy đến đây đi.” Cũng không hỏi nàng ta mới vừa rồi đi nơi nào, Tử La thấy có chút may mắn, nhưng lại có chút thất vọng.

Cung Viễn Hòa uống xong canh giải rượu Minh Phỉ đưa đến, cười nói: “Mùi vị không giống nhau.”

Minh Phỉ nói: “Vậy chàng nói, không giống nhau thế nào?”

Cung Viễn Hòa thông minh như vậy, như thế nào lại không biết khác nhau ở đâu, lập tức cười nói: “Mùi vị cái này so với trước kia tốt hơn nhiều, sau này ta đều muốn cái này.”

Minh Phỉ bị hắn quyến rũ cười, “Giả dối, tay nghề ta sao theo kịp được Tử La? Rõ ràng chính là ngươi khó ăn, đoán được là ta làm, muốn dụ dỗ ta vui vẻ, nên cố ý giả bộ hồ đồ để gạt ta.”

Cung Viễn Hòa cười nói: “Chỉ cần là ngươi làm, ta ăn đều thấy ngon.” Mắt nhìn thấy Tử La xách nước nóng tiến vào, bước nhanh về phía Tử La nhận lấy nước, phất tay một cái nói: “Các ngươi đi nghỉ ngơi đi, nãi nãi các ngươi phục vụ ta là được rồi.”

Tử La mới ra cửa, thì tiếng cửa đóng lại “Ken két” ở đằng sau nàng ta. Mai Tử bật cười một tiếng: “Tỷ tỷ, hai chúng ta đều là người dư thừa.”

Minh Phỉ đợi Cung Viễn Hòa rửa mặt xong, dùng nước nóng cho hắn ngâm chân, rồi gỡ trâm trên đầu hắn xuống, lấy một cái lược bằng sừng trâu ép sát vào da đầu hắn chải tóc từ phía trước lui về phía sau năm mươi cái, rồi lại chia ra hai bên chải sơ qua năm mươi cái, nhẹ giọng nói: “Mệt mỏi chứ? Về sau mỗi ngày đều chải tóc như vậy, tóc vừa khỏe. Thân thể cũng thư thái.”

Cung Viễn Hòa vừa lòng khép hờ mắt, mặc cho Minh Phỉ chăm sóc. Chờ Minh Phỉ làm xong mới cười nhẹ một tiếng: “Hôm nay nàng đột nhiên đối với ta tốt như vậy? Có phải hay không do sáng nay ta phục vụ nàng chu đáo? Thì ra là nàng thích cái đó.”

Minh Phỉ hung hăng túm một nắm tóc của hắn: “Mồm chó không thể mọc ngà voi. Ta khi nào thì đối với chàng không tốt chứ?”

Cung Viễn Hòa cười ôm nàng đi về phía giường, nhẹ giọng nói: “Đừng làm loạn, đừng làm loạn. Ta có việc muốn nói cùng nàng. Nàng biết hôm nay ta đi Viên gia, có phải muốn biết Viên gia có nhận cửa hàng và đất hay không?”

Minh Phỉ đang muốn trả lời, lại thấy đôi mắt to đen như mực của hắn nhìn mình chằm chằm không nháy mắt, bên trong dường như bao hàm tình cảm cảm xúc nào đó. Có lẽ, hắn còn nghĩ rằng tối nay nàng cố ý chịu đựng làm canh giải rượu cho hắn, cố ý chờ hắn, chải đầu cho hắn là muốn biết tình hình Viên gia? Thật là một đứa bé. Nàng chống lại đôi mắt của hắn, khẽ mỉm cười: “Không cần hỏi, để chàng ra tay, khẳng định là sẽ nhận.”

Cung Viễn Hòa đặt nàng ở trên giường, nằm theo lên, cười nói: “Sai! Nhà hắn không cần.”

Minh Phỉ kỳ quái: “Lá thư kia không phải là do Thiên Y Nguyên Phùng viết sao? Chẳng lẽ bọn họ không tin? Nhìn thấu được chàng?”

Cung Viễn Hòa nói: “Nhìn, khóc thành một đoàn, nhưng vẫn không cần. Nói là hắn mang bệnh vẽ không được bao nhiêu bức, căn bản không bán được nhiều bạc như vậy. Cho nên không cần. Ta lại không dám nói là nàng bán tranh.”

Vợ chồng Viên Nhị lão gia ở phương diện này đích thực là có khí phách, hắn nói tình huống như thế hoàn toàn là có thể xảy ra.

Minh Phỉ buồn nói: “Ngươi thấy vợ con hắn chưa? Chẳng lẽ không đề cập đưa lại cho vợ con hắn?”

Cung Viễn Hòa thấy nàng buồn, hôn cười một tiếng: “Không đùa với nàng nữa, thật sự thì bọn họ không cần, nhưng là có người muốn. Viên Mai Nhi làm chủ thu lại, nói đây là Tam ca Tam tẩu nên được. Ta nghĩ, có thể là nàng ta đoán được một chút. Ta thấy bộ dáng nàng ta, hình như rất không cam lòng.”

Tam ca Tam tẩu nàng nên được, lời này nghe cũng thấy được hỏa khí, chuyện rất đương nhiên mà. Trước Minh Phỉ có chút bực mình, ngay sau đó lại thoải mái, phải làm sao, là chuyện của mình, người ta nghĩ như thế nào, lại là chuyện của họ. Huống chi, tranh kia bán được tiền quả nhiên cũng là nên cho Viên Tư Phác và vợ con hắn. Minh Phỉ cũng đem chuyện đó bỏ qua, ngược lại hỏi Cung Viễn Hòa, “Hôm nay Tam thúc đã đi nha môn tìm chàng chưa?”

“Có tìm.” Cung Viễn Hòa xoa xoa mặt nàng, “Lấy lòng không được, chẳng lẽ nàng cũng không tức giận? Bộ dáng kia của Viên Mai Nhi nàng không nhìn thấy thôi, ta nhìn cũng thấy tức giận, may ban đầu không thành, nếu không ta mỗi ngày đều phải nhìn sắc mặt nàng ta sẽ tức muốn chết.”

Minh Phỉ nắm mũi hắn: “Ta còn lâu mới tức giận, ta chỉ cảm thấy mình nên làm như vậy. Nàng ta thật sự không bỏ được, thì đó là chuyện của nàng ta.”

Đoán chừng vì Cung Viễn Hòa uống rượu, nên có chút dây dưa không yên tĩnh: “Nếu như, ta nói nếu như, thân thể Viên Tam không kém như vậy, nàng có đồng ý hôn sự nhà bọn họ không?”

Minh Phỉ nghiêm nghị nhìn hắn: “Trên đời này, cho tới bây giờ đều không có nếu như.”
Bình Luận (0)
Comment