Hỉ Doanh Môn

Chương 189

Editor: Cà Rốt Hồng - Diễn Đàn

Minh Phỉ cười kéo hắn lên xe: "Ta cố ý tới đón chàng."

Cung Viễn Hòa mới vừa ngồi xuống, lại nhận được mấy quả mận vẫn còn lạnh như băng, Minh Phỉ cười nói: "Hồ Thị tới tìm ta thăm dò tin tức, ta liền trở về nhà. Đây là quả mận mới lấy từ trong giếng lên, chàng sờ thử xem đều mát lạnh."

Lời còn chưa dứt, liền thấy Cung Viễn Hòa tách quả mận ra, nhét vào trong miệng, nhai rôm rốp vang dội, đôi mắt hoa đào cũng không chớp nhìn nàng chằm chằm, Kim Trâm ở một bên thấy vậy, khẽ cười một tiếng, xoay người ra bên ngoài.

Minh Phỉ bị cười đến không được tự nhiên, đưa tay bóp gương mặt của hắn: "Chưa từng thấy qua hay sao?" Cung Viễn Hòa thuận thế nắm chặt tay của nàng, nắn nhẹ mấy cái, nhẹ giọng nói: "Đôi tay băng cơ ngọc cốt này, so với mận ngâm nước giếng gì đó thì giải nhiệt hơn nhiều."

Minh Phỉ ấm áp liếc hắn một cái, thấy mặt hắn tràn đầy vui vẻ, suy nghĩ một chút liền nuốt những lời đưa tiễn đám người Trần thị lên đường vốn muốn thương lượng cùng hắn kia xuống, trở tay cầm tay của hắn, khẽ tựa vào trên người hắn, nhỏ giọng nói: "Có mệt hay không?"

Cung Viễn Hòa mỉm cười ôm chặt lấy nàng, nhỏ giọng nói: "Vốn là mệt chết đi." Hai người cũng không quản có bao nhiêu nóng, dựa vào nhau, không nói một lời tùy xe ngựa đi về phía trước. Kim Trâm nhìn bộ dạng của hai người, hình như cũng không muốn lập tức về nhà, liền cùng Tẩy Tụy nhỏ giọng thương lượng mấy câu, quay đầu lại nói: "Đại gia và nãi nãi có muốn đi ăn bánh đúc đậu hay không, vừa vặn hôm nay phu nhân cho đựng trái cây vào hộp đựng thức ăn, đổ trái cây ra dùng tấm vải gói lại, dùng hộp đựng thức ăn đựng bánh đúc đậu. Hoa ma ma bọn họ cũng nếm thử một chút."

Cung Viễn Hòa cười nói: "Nha đầu này, cái gì ngươi cũng đều an bài xong? Còn hỏi ý của chúng ta."

Kim Trâm nhìn sắc mặt hắn liền biết là đồng ý, vui mừng kêu phu xe quay đầu xe đi về phía chỗ bán bánh đúc đậu. Lúc đang xếp hàng, Cung Viễn Hòa vẫn cho Minh Phỉ trước. Chẳng qua lần này Minh Phỉ bèn bảo hắn há mồm, đút hắn một miếng.

Cung Viễn Hòa vốn cũng không phải là người thành thật, thấy Minh Phỉ chủ động, lập tức biến bị động thành chủ động, đoạt quyền khống chế bánh đút đậu, một mình ăn một miếng, rồi lại đút Minh Phỉ một miếng, một chén bánh đút đậu bình thường lại bị hắn làm như đang ăn hải sâm bào ngư.

Kim Trâm bưng một chén bánh đút đậu tới đây, Tẩy Tụy còn nhỏ mà ra dáng người lớn, lôi kéo nàng, "Đừng có đi tham gia náo nhiệt. Chờ cầm tiền thưởng là được."

Quả thật Cung Viễn Hòa tâm tình tốt thưởng cho hai người mỗi người một lượng bạc.

Mắt thấy ánh nắng chiều rực rỡ phía chân trời, mấy người bèn đánh xe về nhà. Còn chưa về đến cửa nhà, đã nhìn thấy Cung Viễn Trật gương mặt trắng bệch đứng ở đầu phố hết nhìn đông tới nhìn tây, nhìn thấy xe ngựa tới liền vội vàng nghênh đón, mang theo tiếng khóc nức nở nói: "Đại ca đại tẩu cứu mạng."

Cung Viễn Hòa kinh ngạc nói: "Làm sao vậy? Ai muốn mạng của đệ?"

Cung Viễn Trật nói: "Người Tô gia đến. Muốn từ hôn". 

Tục ngữ nói, lời hay không ra cửa, chuyện xấu thì lan xa, rốt cuộc vẫn không tránh khỏi, nếu Cung Tịnh Kỳ bị từ hôn, đây không phải là muốn mạng của nàng ta sao? Đương nhiên là phải hô cứu mạng.

Minh Phỉ và Cung Viễn Hòa vào phòng khách Nhị phòng, bèn thấy trên bàn chính giữa phòng bày đầy các loại lễ phẩm, Cung Nhị phu nhân ngồi ở trên chủ vị, sắc mặt xám tro, cặp mắt bốc lửa, đôi môi mím chặt, phía sau bà ta cũng không thấy Chu di nương hầu hạ như thường ngày. Triệu ma ma cùng mấy tức phụ trẻ tuổi và nha hoàn vây quanh một nữ tử mặc váy màu đậu sa, áo trên màu nâu nhạt, cài một cây trâm ngọc, đeo một đôi bông tai phỉ thúy, hai gò má gầy còm ngồi ở đối diện bà ta, gương mặt nữ tử kia cũng sít chặt, vô biểu tình.

Thấy Cung Viễn Hòa và Minh Phỉ đi vào, trên mặt Cung Nhị phu nhân hiện lên mấy phần sức sống cùng mong mỏi, quýnh lên nói: "Dương Đại nãi nãi, đây là chất nhi và chất tức phụ của ta."

Cung Viễn Trật vội nhỏ giọng giới thiệu với Cung Viễn Hòa và Minh Phỉ: "Đây là Đại cô nãi nãi Tô gia." Cũng chính là cô mẫu của vị hôn phu kia của Cung Tịnh Kỳ, lần này thay mặt Tô gia tới từ hôn. Cung Viễn Hòa và Minh Phỉ giả vờ như cái gì cũng không biết, tiến lên hành lễ vấn an với Dương Đại nãi nãi kia. Dương Đại nãi nãi nhìn về phía hai người lại cũng chưa cho sắc mặt nhìn, híp mắt cười đáp lễ, còn khen Cung Viễn Hòa và Minh Phỉ mấy câu: "Khó có được, chúng ta ở thôn quê đều nghe được thanh danh tốt của hai phu thê. Lần trước Đại nãi nãi đi nương gia (nhà mẹ) ta, ta chưa từng thấy, lần này cuối cùng cũng gặp được, chuyến đi này không tệ." Dường như là cố ý nói cho Cung Nhị phu nhân nghe, liên tiếp dùng hai câu hình dung, " Hiếu thê nhân hậu, cấp công hảo đầu (lòng hiếu thảo dày, thích giúp đỡ người đi đầu), đây mới là tấm gương của người đọc sách."

Vẻ mặt Cung Nhị phu nhân vô cùng đặc sắc, cảm thấy những câu nói của nhà người ta đều đâm lên trái tim của bà ta, thật sự là làm cho cả người khó chịu. Lúc này bà ta vừa sợ vừa thống hận vừa phẫn nộ, sợ Tô gia kiên quyết từ hôn, không còn cứu vãn, hận chính là không biết người nào đi loạn đầu lưỡi, thất đức gậy đánh uyên ương, phẫn nộ chính là Tô gia không coi ai ra gì, tùy tiện như thế. Chẳng qua  là cho dù trong lòng có bao nhiêu tức giận, cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, không thể phát ra, cứng rắn kìm nén đến hai bên xương sườn phát đau. Lại chưa từng nghĩ qua. Những chuyện này đều là do chính bà ta gieo trước, mới có quả hôm nay.

Cung Viễn Hòa khiêm tốn mấy câu, hỏi Cung Viễn Trật: "Chỗ ở của cô mẫu sắp xếp xong xuôi chưa." Cung Viễn Trật biết hắn đang giảng hòa, lại thấy Dương Đại nãi nãi cho hắn mặt mũi, trong lòng ôm vài phần mong đợi, đang muốn mở miệng, Dương Đại nãi nãi đã giành mở miệng nói trước, "Điệt nhi, không nên phiền toái. Ta cùng với gia nhân đã đặt phòng ở tại khách điếm rồi."

Minh Phỉ cười nói: "Cô mẫu đường xa mà đến, trong nhà này có nhiều phòng ốc, có thể nào lại để cho người đi ra bên ngoài ở? Cần phải ở thêm mấy ngày, để cho chúng ta làm chủ mới phải."

Dương Đại nãi nãi khẽ mỉm cười: "Lần này không thể không đến. Chuyện trong nhà của ta rất nhiều, vốn cũng không nghĩ phải ở chỗ này đợi lâu. Đợi chuyện nơi này giải quyết xong phải trở về, nếu Đại nãi nãi muốn làm chủ, sau này có rất nhiều cơ hội, lần này tình thế bất đồng thì thôi. Ta còn có mấy câu muốn nói cùng thẩm nương các cháu, các cháu bận rộn, cũng không cần phải phụng bồi?"

Đây ý là muốn Minh Phỉ và Cung Viễn Hòa không nên lo chuyện bao đồng, nên tránh đi. Cung Viễn Trật thấy đối phương dầu muối không vào, có xu thế phải đạt được mục đích, đáng thương nhìn về phía Cung Viễn Hòa. Cung Viễn Hòa bất đắc dĩ nhìn hắn lắc đầu một cái.

Dương Đại nãi nãi thu lại nụ cười, quay đầu về phía Cung Nhị phu nhân lặp lại lời cũ, "Thiếp canh của lệnh ái ở chỗ này. Kính xin phu nhân trả lại thiếp canh của điệt nhi ta cho ta." Triệu ma ma cười như không cười đưa lên một cái hộp nho nhỏ. Thấy Cung Nhị phu nhân không nhận, liền trực tiếp đặt cái hộp ở trên bàn trà bên cạnh tay Cung Nhị phu nhân.

Mặc dù Cung Nhị phu nhân biết lần này khó thoát kiếp nạn, nhưng vẫn chịu đựng không được đả kích đôi môi run lên nói: "Các ngươi đây không phải là muốn giết chết nữ nhi nhà chúng ta sao? Cho dù là từ hôn, cũng phải có lí do tốt. Làm sao đang êm đẹp lại từ hôn? Nữ nhi của ta làm gì sai."

Không phải nữ nhi ngươi làm gì sai, mà là ngươi – người mẫu thân làm việc ác này, thanh danh xấu, không ai dám đụng đến. Dương Đại nãi nãi cúi thấp đầu nói: "Không phải vừa rồi đã nói qua sao, điệt nhi kia của ta thân mang bệnh khó chữa, Lão phu nhân nhà ta không đành lòng làm lỡ tiền đồ của lệnh ái." Lời này đã rất nể mặt, nếu mà là lời của Tô Lão thái thái mà nói, thì còn khó nghe hơn.

Cung Nhị phu nhân vùng vẫy giãy chết: "Đang êm đẹp, thế nào đột nhiên liền bị bệnh? Làm gia chủ như các người mà nói, cứ như vậy, cũng quá không tôn trọng."

Ý định ban đầu của bà ta là muốn kéo dài, kết quả chiêu này coi như là chọc trúng vẩy ngược của Dương Đại nãi nãi rồi. Dương Đại nãi nãi cười lạnh nói: "Cung Phu Nhân, làm người cần lưu ba phần đường sống. Ngài nhất định muốn chúng ta nói ra lời khó nghe, để cho tất cả mọi người đều trở ngại mới được sao? Chê nhà chúng ta không tôn trọng? Lão thái thái nhà chúng ta cảm thông cho một phụ đạo nhân gia như ngài chống đỡ thể diện không dễ, nếu để cho các lão gia trong tộc đến, chỉ sợ hù dọa ngài, lại có nhiều bất tiện, để cho người nói là cậy mạnh hiếp yếu, cho nên mới cố ý sai ta tới, lại chuẩn bị rất nhiều lễ phẩm này để bồi tội, sính lễ cũng không cần quý phủ trả lại, còn phải làm sao mới coi là tôn trọng?"

Lời này so với lúc trước đám người Cung Viễn Hòa còn chưa đến nặng hơn khó nghe hơn, Cung Nhị phu nhân một hơi lên không nổi, che ngực nói: "Cái gì mà lời khó nghe? Ngươi nói rõ xem."

Dương Đại nãi nãi nhìn Cung Viễn Hòa và Minh Phỉ một cái, cười nói: "Cung đại nhân, đắc tội. Tuy là tôn thân trong phủ, nhưng tiểu phụ  bị buộc, thật sự không thể không nói mấy câu lời thật. Thiên hạ không có tường nào gió không lọt qua được, trong phủ thất đức, người khác không so đo, cũng không có nghĩ là mắt của tất cả mọi người đều mù... "

Cung Viễn Trật đã đoán được kế tiếp bà ấy muốn nói gì, những lời này ngay trước mặt người khác nói ra, thật sự là hắn chịu đựng không nổi. Xem tình hình hôm nay, quấn chặt lấy cũng là việc mất công. Chỉ càng làm cho người ta xem thường, đúng là hắn không có bản lãnh, nhưng mấy phần cốt khí này hắn vẫn có, liền đứng lên nói: "Không cần phải nói, ta sẽ tìm ra thiếp canh của Tô công tử đến trả ngài."

Kiên cường chống đỡ xin Cung Viễn Hòa và Minh Phỉ giúp hắn chiêu đãi người, mình cứng rắn đỡ Cung Nhị phu nhân vào hậu đường, lạnh lùng nói: "Nương, thiếp canh và danh sách sính lễ nhà hắn người để ở đâu?" Người ta nói không cần nhà bọn họ hoàn sính lễ, còn biếu ngần ấy lễ phẩm, mỗi một câu đều là châm chọc nhà bọn họ tham tiền không biết xấu hổ!

Cung Nhị phu nhân cũng biết chuyện hôm nay, không phải ồn ào trì hoãn là có thể giải quyết không khỏi đau buồn, Cung Viễn Trật chộp ngay lấy cánh tay của bà ta, vành mắt đỏ lên thấp giọng nói, "Không được khóc, nếu người yêu thương chúng con, thì đừng để người ta coi khinh chúng con, nhanh lấy ra đi. Nếu không, chính là người muốn chúng con chết!"

Trước kia Cung Nhị phu nhân từng nghe qua hắn tranh cãi với bà ta, lại chưa từng nghe qua hắn dùng giọng nói ngoan lệ bi phẫn như thế, vì vậy quên mất đau lòng tức giận, ngẩng đầu lên nhìn đại nhi tử mà bà ta đã hao hết hơi sức tâm tư mới sinh ra này, chỉ thấy trong cặp mắt Cung Viễn Trật có tức giận, vừa bi thương, còn có một tia chán ghét cùng căm hận.

Bà ta rùng mình một cái, đúng vậy, bà ta không nhìn lầm, đích xác là chán ghét cùng căm hận. Cung Tịnh Kỳ có thể cũng dùng loại ánh mắt này nhìn bà ta hay không đây? Bà ta ngơ ngác gở một cái chìa khóa xin xắn từ bên hông xuống, "Cầm đi." Chân mềm nhũn, ngồi trên mặt đất.

Cung Viễn Trật cúi đầu, hung hăng lau nước mắt một cái, cũng không quản bà ta, nắm chặt cái chìa khóa bước nhanh đi về phía An Nhàn Đường.

Tiễn bước Dương Đại nãi nãi xong, Cung Viễn Trật trầm lặng tê liệt ngồi trên ghế, cả ngón tay cũng không muốn động một cái. Cung Nhị phu nhân giống như bị rút đi linh hồn, ngơ ngác nhìn Cung Viễn Trật, không có ai nghĩ đến đi xem Cung Tịnh Kỳ một chút.

Minh Phỉ do dự một chút, nói: "Ta đi xem Tam muội muội một chút."

Đến phòng Cung Tịnh Kỳ, chỉ thấy hai cây nến đỏ phiêu diêu trong gió, đầy đất đều là màn che thêu hoa, mặt chăn, áo gối, khăn voan…đỏ thẫm bị cắt vụn, người cũng không thấy. Minh Phỉ vội hỏi nha hoàn của Cung Tịnh Kỳ: " Tam tiểu thư của các ngươi đâu?"
Bình Luận (0)
Comment