Hỉ Doanh Môn

Chương 202

Edit: hoada

Cung Viễn Trật lại gần Tiết Minh Qúy, nói chuyện đã xảy ra cho hắn nghe, mọi người nghe nói là tên vô lại kia dẫn dụ một đứa bé mới 7 – 8 tuổi đá dế, bắt bồi thường tiền, còn đánh cuộc đến người trong nhà, rồi lại nhìn đến tình hình này, cũng biết là gặp được tên vô lại muốn đổ thừa, nhất thời chỉ vào đám người kia nghị luận ầm ĩ.

Không lâu lắm, đại phu tới, Tiết Minh Qúy vội vàng lôi kéo đại phu đến bên cạnh, nói sơ sơ qua tình huống rồi mời đại phu xem bệnh.

Đại phu nhìn tên vô lại đang nằm bất động trên mặt đất rồi cười nói: “Không có gì đáng ngại đâu, người này mắc chứng bệnh động kinh, đây cũng là bệnh cũ thôi. Để ta cho hắn mấy ghim kim là tốt rồi.” Lúc này đại phu lấy ra một cây châm vừa thô vừa dài, giơ tay muốn châm xuống thì đúng lúc này, gã sai vặt kia mới than nhẹ một tiếng, đột nhiên mở mắt tỉnh lại, có người thấy thế thì vội vàng cười nói: “Tỉnh, đã tỉnh rồi!”

Mọi người xung quanh thấy vậy cười ầm đứng lên: “Vậy là không cần gặp quan rồi?!”

Gã sai vặt do một người bạn đỡ dậy, nháy mắt mấy cái: “Tại sao không cần gặp quan phủ chứ? Hắn đã giết chết con Kim Súy Mặc Nha của ta, cắt đứt tài lộ của ta, chẳng lẽ không nên bồi thường bạc hay sao?”

Cung Viễn Trật đưa ánh mắt nhìn về phía Tiết Minh Qúy cầu cứu, nhưng Tiết Minh Qúy chỉ đứng một bên nhìn, không chủ động nói cái gì cả. Dù sao cũng là Minh Phỉ nghe nói ở đây xảy ra án mạng nên mới bảo hắn sang đây xem thử, nên hắn cũng chỉ cần trông nom như vậy thôi, còn nếu không có án mạng, cũng không liên lụy đến Cung Viễn Hòa, thì nhị phòng Cung gia có xảy ra chuyện gì, gặp rủi ra như thế nào, cũng đã phân chia gia sản sòng phẳng hết cả rồi nên cũng không có bất kỳ quan hệ gì với Cung Viễn Hòa cả.

Cung Viễn Trật nhìn ra được Tiết Minh Qúy không muốn trông nom chuyện này, nghĩ đến trước đây, người này từng bị Cung nhị phu nhân bắt lỗi đánh hèo, trước mặt mọi người lột hết quần áo đuổi ra ngoài, mới vừa rồi có lẽ là vì mặt mũi của Cung Viễn Hòa nên mới bằng lòng chìa tay ra giúp đỡ, bây giờ lại muốn hắn nhúng tay vào chuyện này nữa thì chính mình mới là người không thức thời, không biết tiến thoái nên không khỏi thầm thở dài. Gẫ sai vặt kia thấy Cung Viễn Trật đứng yên không nói lời nào, chỉ đưa mắt nhìn Tiết Minh Qúy lập tức biết hắn chỉ là con cá non, lại thấy Tiết Minh Qúy cũng đứng yên lặng một bên mà không nói gì, vì vậy càng lớn gan hơn, lập tức đi đến lôi kéo Cung Viễn Trật: “Đi, đi, chúng ta cùng đến cửa quan phủ, có đi khắp thiên hạ, bất luận là đi tới chỗ nào thì ngươi cũng đã thật sự giết chết Kim Súy Mặc Nha của ta, nếu đến trước đại đường tri phủ đại nhân, tri phủ đại nhân còn phải xử ngươi bồi thường cho ta con Kim Súy Mặc Nha đấy.”

Cung Viễn Trật cũng không phải thực sự muốn đi tới phủ nha, lúc này mà náo đến cửa quan phủ thì không phải sẽ rước thêm phiền toái sao? Tự nhiên cảm thấy không cam lòng chỉ oán mới vừa rồi bản thân không nên phát giận mà đạp chết con dế mèn đó. Vì vậy chỉ muốn hòa giải chuyện này, nên giọng điệu cũng trở nên mềm nhũn mấy phần: “Ngươi nói phải bồi thường thế nào?”

Gã sai vặt trợn trắng mắt lên nói: “Phải bồi thường thế nào chứ? Không phải là ngươi nên bồi thường lại cho ta một Kim Súy Mặc Nha như vậy là được rồi sao?” Cung Viễn Trật nói: “Vậy để ta sai người đi tìm con dế mèn khác rồi sau đó đến bồi thường cho ngươi.”

Gã sai vặt kia nghe vậy cười lạnh: “Ta muốn ngươi bồi thường chính là con này, ngươi làm cho nó sống lại cho ta.”

Con dế mèn đã chết thì làm sao có thể sống lại được? Cung Viễn Trật nghĩ muốn phát giận, đáng tiếc cũng không dám động thủ lần nữa mà chỉ trầm giọng nói: “Ngươi chớ có được voi đòi tiên, nếu thật sự đi đến phủ nha, ngươi cũng không thể tốt được. Nếu phạt ta phải thường cho ngươi con dế mèn thì ngươi cũng có tội đi dụ dỗ con nhà tử tế đi đánh bạc, như vậy cũng tránh không khỏi bị đánh hèo.”

Tiết Minh Qúy ở một bên nhàn nhạt lên tiếng: “Nếu thấy được thì nên thu tay lại đi.”

Lúc này gã sai vặt mới đưa ra một ngọn tay hướng về phía Cung Viễn Trật quơ quơ: “Như vậy cũng được, nếu vậy thì ngươi bồi thường cho ta một vạn lượng bạc đi.”

Mọi người nghe vậy không khỏi hít sâu một hơi: “Một con dế mà cũng đáng giá một vạn lượng bạc sao?”

Cũng có người cười nói: “Lo lắng cái gì, hắn là người Cung gia, rất có tiền đấy.”

Cung Viễn Trật lạnh lùng nói: “Ta không thể đồng ý, như vậy đi, ta đồng ý với ngươi đến gặp quan phủ nhờ phân xử thôi.” Vạn người đều khi dễ nhà hắn xui xẻo, bất cứ ai cũng muốn đòi bạc nhà hắn sao? Dầu gì hắn cũng có công danh trong người, huống chi tên vô lại này còn làm chuyện vô lương, nên nghĩ có đến phủ nha cũng không thể thiên vị cho hắn được.

Gã sai vặt thấy hắn trong nháy mắt đã thay đổi vẻ mặt, nhìn sang đồng bọn bên cạnh, một người trong số đó bước lên hòa giải: “Thôi, thôi, chỉ cần tám ngàn lượng bạc là được rồi.” Cung viễn Trật vẫn trầm mặt rồi cắn răng quyết định: “Đến phủ quan!”

Vì vậy, gã sau vặt kia thấy chuyện này không thể kéo dài, vê tới vê lui, Cung Viễn Trật cắn răng nói chỉ bồi thường hai lượng bạc cho xong chuyện, coi như của đi thay người. Đợi giao nhận xong xuôi, gã sai vặt và đồng bọn  rời đi, trời cũng đã sắp tối, chuyện gì cũng đều không làm được, mà lúc này cũng chưa thấy Cung Viễn Hòa trở về nhà, hắn chán nản than thở, quay lại cám ơn Tiết Minh Qúy, thử thăm dò Tiết Minh Qúy chuyện Lý di nương gởi thư. Có chủ ý từ Tiết Minh Qúy tìm hiểu xem thực hư chuyện là thế nào. 

Tiết Minh Qúy nói: “Nếu có chuyện này thật, sao lão gia lại không tự tay viết thư về? Vô luận như thế nào cũng phải tự tay viết thư gởi về mới đúng chứ!” Cung Trung Tố làm quan nhiều năm như vậy, không thể nào đến một cái lá thư cũng không thể viết được.

Cung Viễn Trật cũng có chút hồ đồ, bởi vì cũng không tiện nói nhiều nên lấy cớ phải đi tìm Cung Viễn Qúy tính sổ để rời đi. Minh Phỉ nghe Tiết Minh Qúy kể lại chuyện đã xảy ra, chỉ phân phó mọi người trong nhà, nếu nghe được bên sát vách có chuyện gì phải nhớ kịp thời báo lại cho nàng biết. Nàng muốn bên sát vách kia gặp chuyện xui xẻo nhưng cũng không hi vọng bởi vì nhà bên kia vách xảy ra chuyện mà làm quấy nhiễu đến cuộc sống của nàng. Về phần thái độ của Cung Viễn Hòa đối với chi thứ hai, nàng đã nhìn ra được, Cung Viễn Hòa hận nhất là Cung nhị phu nhân và Chu di nương, sau đó mới oán Cung Trung Tố. Còn đối với mấy người huynh đệ tỷ muội cùng cha khác mẹ này nói có cảm tình cũng không sai nhưng không sâu đậm, cho nên nếu nói hoàn toàn không có chút tình cảm nào cũng không thể giả. Tuy nhiên, nếu thấy Cung Viễn Trật gặp chuyện không may thì Cung Viễn Hòa cũng không thể khoanh tay đứng nhìn được.

Tạm thời Cung Viễn Hòa có việc công bị phái đi ra ngoại thành, sau khi về nhà nghe được chuyện này, hắn chỉ cười lạnh một tiếng nói: “Mấy ngày nay, Hồng tri phủ gặp ta rất mất hứng, chắc là hắn đã phát hiện ra ở chỗ ta không kiếm được chỗ tốt gì cho nên mới có vẻ xa lánh, lạnh nhạt với ta.” Chỉ vì hắn có chủ ý mặc kệ chuyện này, lại bởi vì hắn biết được tin tức nội bộ, biết chuyện của Cung Trung Tố có làm gì cũng vô dụng, nên không muốn hao tiền tốn của, vì vậy cũng chỉ tốn chút tiền trà nước, không đáng bao nhiêu. Hồng tri phủ thấy không kiếm được lợi gì từ việc này đương nhiên đối xử với hắn có chút lạnh nhạt thấy rõ.

Minh Phỉ nói: “Hắn vốn là muốn thông qua chàng mai mối để xuống tay, thế nhưng chàng không bị lừa, tự nhiên hắn sẽ không vui mừng nổi rồi.” Cung Viễn Hòa nhàn nhạt nói: “Nếu bên sát vách kia càng đau khổ, thì hắn còn có cái để ăn.”

Minh Phỉ nói: “Để hắn tùy tiện gây chuyện ầm ĩ như vậy, thật tiện nghi cho hắn quá.”

Cung Viễn Hòa trầm mặc một chút rồi nhỏ giọng nói: “Đây là hắn tự tìm đường chết đấy, không phải tiện nghi gì đâu, trải qua việc này, ta biết là hắn ra tay nhưng cũng không tìm đến hắn ầm ĩ gì, ngược lại, hắn còn muốn vươn tay đến trên đầu ta. Chúng ta đã biết rõ con người hắn nên nếu sau này có phát sinh thêm chuyện gì nữa, nàng chớ để ý tới, hắn cũng không kéo chúng ta vào được.” Minh Phỉ nhìn hắn: “Tự tìm đường chết?”

Cung Viễn Hòa nói: “Tất nhiên, nàng nhớ ban đầu nguyên nhân sao mà nhạc phụ không phải đến Phủ Minh không?”

Minh Phỉ gật đầu, nàng từng nghe Trần thị nhắc qua, nói là Thủy Thành cách Phủ Minh không xa, mà vùng đất ở giữa này lại vô cùng phong phú và giàu có, vậy mà mỗi khi triều đi thu thuế má thì tỷ lệ không cao, hoàng đế rất không hài lòng, ước chừng sau này sẽ có động tác lớn hơn. Chuông Thái Phó vì không muốn Thái Quốc Đống bị ảnh hưởng đến, cho nên mới để Thái Quốc Đống đi đến Đăng Châu. Mà mọi chuyện trong thiên hạ, chính hoàng đế là người rõ ràng nhất, cũng vì vậy mà hoàng đế đã nắm cây thương trong tay, khi nào cần ra tay thì tất cả sẽ không nằm ngoài tầm tay của hoàng đế được. 

Cung Viễn Hòa cười cười: “Đó không phải là tìm chết rồi sao? Mùa thu sắp đến, cũng đến mùa lũ lụt, ta quyên bạc, triều đình cũng đưa đến một khoản tiền lớn, nhưng cũng chưa từng dùng vào việc đắp đê đập. Vả lại, nàng cứ chờ xem, đến mùa đông năm này, cũng chính là ngày chết của hắn đến.” Sau khi nói xong quay lại thấy Minh Phỉ cau mày lo âu nhìn hắn, hắn cười ôm lấy đầu vai của nàng: “Nàng yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không có chuyện gì đâu.”

Ngày hôm sau, Cung Viễn Hòa mới đi nha môn không bao lâu thì đã có người tới báo Minh Phỉ: “Đại nãi nãi, nha dịch đã bao vây nhà sát vách, cầm ống khóa muốn nhốt người lại, nói là nhị gia hôm qua đã dẫn người đánh chết người.”

Tuy có chuẩn bị tâm tư rồi nhưng Minh Phỉ vẫn cảm thấy mọi chuyện tới quá nhanh, lập tức nói: “Đi tìm hiểu rõ ràng xem, có phải đúng là người hôm qua kia không.” Nàng sửa lại y phục đi ra cửa, Cung Viễn Trật cùng mấy gã sai vặt đã bị nha dịch vây lấy dẫn đi trên đường. Mấy gã sai vặt đều bị còng lại, bởi vì Cung Viễn Trật có công danh, còn chưa còng lại, nhìn qua cũng không thấy chật vật lắm. Nhưng hắn quay đầu lại thấy Minh Phỉ thì không khỏi đau buồn, vành mắt đỏ lên, cố nén lắm mới không để rơi lệ.

Minh Phỉ thấy hắn như vậy thật không đành lòng, trong lòng cũng bi thương vô cùng.

“Ngươi xem như nể mặt cha chồng ngươi, ngươi cứu hắn đi!” Cung nhị phu nhân tóc tai bù xù đứng ở cửa, lệ rơi đầy mặt, vừa nhìn thấy Minh Phỉ thì lập tức nhào tới, Minh Phỉ nhanh chóng né tránh ở trong cửa, Tiết Minh Qúy sầm mặt lại nói “Thả chó!”

Trong sân quả nhiên vang lên tiếng chó sủa, Cung nhị phu nhân kịp thời rụt người về, Minh Phỉ ngoắt gọi Cung Tịnh Kỳ nói: “Mau bảo người thu dọn đồ đạc đưa tới, ta sẽ cho người đi báo đại ca ngươi biết.” Cung Tịnh Kỳ ngậm nước mắt, không ngừng gật đầu rồi kéo tay Cung nhị phu nhân về nhà, bảo người thu thập đồ đạc, giao cho quản sự để hắn đi theo Tiết Minh Qúy.

Người chết là gã sai vặt nọ, là người hôm qua bắt Cung Viễn Trật bồi thường con dế mèn, sáng nay bị người ta phát hiện chết ở trong phòng, nên có người đi nha môn kiện cáo Cung Viễn Trật, nói người chính là bị hắn giết chết. Nhận mệnh quan trên, đương nhiên cho đòi quan sai đến áp giải hắn.

Tiết Minh Qúy đến nha môn gặp Cung Viễn Hòa rồi trở lại bẩm báo với Minh Phỉ: “Đại gia nói để ngài không phải lo lắng “Hắn nắm chắc.”

Gần tối, Cung Viễn Hòa về nhà, tự mình đến bên sát vách truyền tin, thấy Thiệu Ngũ cũng ở đây thì nhàn nhạt gật đầu một cái như chào, cũng không có nhìn Cung nhị phu nhân mà nói với Cung Tịnh Kỳ: “Dù sao cũng là vụ án giết người, cho nên nếu chưa điều tra rõ ràng thì không thể thả người về được. Ta cũng đã chuẩn bị mọi thứ cho hắn rồi, trước hết, cứ để hắn ở trong ngục lao vài ngày, cũng không có gì đáng ngại, cũng sẽ không bị tra tấn, sau khi điều tra án rõ ràng thì sẽ thả hắn ra thôi.”

Cung nhị phu nhân không nhìn thấy Cung Viễn Trật về nhà, trong lòng đã rối loạn, lại nghe được còn phải ở trong tù thì không khỏi gào khóc.

Cung Tịnh Kỳ cố nén lệ, cầu xin Cung Viễn Hòa: “Kính xin đại ca giúp một tay chu toàn một hai.” Cung Viễn Hòa nói: “Muội không cần phải nhiều lời, chuyện nên làm tự nhiên ta sẽ làm. Muội nhớ mỗi ngày sai người đưa cơm đến.” Nói rồi nhìn phải nhìn trái một hồi, vẫn không thấy Cung Viễn Qúy thì hỏi ngay: “Tứ đệ đâu rồi?”

Cung Tịnh Kỳ nói: “Mới vừa rồi còn ở đây, vậy mà đảo mắt một cái đã không thấy tăm hơi đâu nữa?”

Cung Viễn Hòa biết chuyện xảy ra tất nhiên sẽ khiến Cung Viễn Qúy chột dạ, cho nên vừa nhìn thấy hắn tới sẽ lập tức trốn, hắn cũng không tra cứu, chỉ dặn dò Cung Tịnh Kỳ: “Muội tìm hắn đến. Hỏi hắn một chút làm sao quen được người đó.” Một lúc lâu sau mới thấy Cung Viễn Qúy tay chân run rẩy đi vào, nhìn thấy Cung Viễn Hòa thì thất thanh khóc lớn: “Ca ca, ta sai lầm rồi, ngươi chớ đánh ta…”

Cung Viễn Hòa hơi nhíu mày, không nói lời nào càng khiến Cung Viễn Qúy sợ hãi càng khóc lớn hơn.

Cung nhị phu nhân đau lòng, giống như bình thường Cung Viễn Hòa thường xuyên đánh chửi đứa con này của bà vậy, lập tức ý bảo Cung Tịnh Kỳ. Cung Tịnh Kỳ làm bộ như không nhìn thấy, một tay níu lấy Cung Viễn Qúy, lạnh lùng nói: “Nói đi, từ đâu mà ngươi lại quen với tên vô lại đó? Không nói ta chặt đứt chân của ngươi.”

Cung Viễn Qúy nước mắt lưng tròng nhìn về phía Thiệu ngũ, run run tức giận nói: “Ta không biết, trên đường đi học, ta thấy hắn đá dế với người khác, nhất thời hiếu kỳ nên đi qua, rồi sau đó thường xuyên qua lại, rồi quen biết hắn thôi.”

Cung Tịnh Kỳ tát một cái lên mặt hắn: “Ngươi không đi học mà lại chơi mấy trò này, thật giỏi!” Cung Viễn Qúy bị nàng đánh một cái lảo đảo, khóc nhìn về phía Cung nhị phu nhân gào thét: “Nương…”

Thiệu ngũ vội vàng tiến lên kéo Cung Tịnh Kỳ, mượn cơ hội sờ lên bàn tay nhỏ bé cười nói: “Biểu muội, đừng như vậy, biểu đệ cũng chỉ là một đứa bé, không hiểu chuyện, từ từ dạy nó cũng được… Muội cứ như hung thần ác sát, mặt lạnh như vậy, không khỏi làm tổn thương tình cảm… Ngày sau, muội còn phải dựa vào mấy huynh đệ này đấy, ngoài đệ ấy ra muội không thể dựa vào ai khác nữa đâu.”

Tự tìm đường chết! Cung Viễn Hòa lạnh lùng nhìn Thiệu ngũ rồi xoay người rời đi.
Bình Luận (0)
Comment