Hỉ Doanh Môn

Chương 52

Edit: beyours07

Kiều Đào và Minh Phỉ vội vàng đẩy Minh Ngọc vào trong nhà, ba chân bốn cẳng nhét nàng vào trong chăn. Minh Ngọc đáng thương tội nghiệp nói: "Tam tỷ tỷ, muội khóc không nổi nữa rồi..."

Minh Phỉ nói: "Vậy thì đừng khóc, chỉ cần đừng cười là được."

Hoa bà tử vào phòng, vừa mới định mở miệng nói chuyện, Minh Phỉ liền rón ra rón rén đi ra ngoài, làm động tác chớ có lên tiếng, nhỏ giọng nói: “Vừa mới ngủ, hại ma ma vất vả rồi. Có phải nên đi chỗ phu nhân nói một tiếng, để cho mẫu thân đừng lo?”

Có thể không cần mời đại phu là tốt nhất, nếu không tối nay mọi người cũng đừng nghĩ ngủ. Ngày mai các nàng làm nô bộc cũng không thể ngủ bù, còn không phải chỉ có cách chịu đựng? Hoa bà tử vừa lầm bầm mắng thầm Tứ di nương, vừa đi đáp lời.

Trần thị nghe nói Minh Phỉ đã dỗ được Minh Ngọc, lại khen ngợi Minh Phỉ một hồi trước mặt Thái Quốc Đống.

Lại nói Tứ di nương nghe xong Dư bà tử truyền lời, không nhịn được càng nghĩ càng thương tâm - - nàng không nghĩ tới bình thường Thái Quốc Đống che chở nàng như vậy vậy mà sẽ nói nàng như thế trước mặt mọi người, hại nàng mất mặt như vậy. Kim Trâm cùng Ngọc Bàn hai bên trái phải khổ khuyên, nàng còn khóc lóc không ngừng.

Dư bà tử này đúng là nhân tinh, vừa sai người đem mấy người quản sự bà tử kia trói lại nhốt vào sài phòng, lại kéo Tứ di nương ra bên ngoài, vừa đi vừa nói: "Di nương, người đừng oán phu nhân chúng ta, cũng đừng oán nhóm nô tỳ, người không biết, vừa rồi chúng ta phu nhân cũng bị lão gia mắng."

Tứ di nương khóc ròng nói: "Lão gia làm sao nỡ mắng phu nhân? Là ta không có ánh mắt, không hiểu quy củ! Quấy nhiễu sự thanh tĩnh của lão gia phu nhân cùng các tiểu thư, ta ngày mai tới dập đầu nhận sai với phu nhân!"

Dư bà tử nói: "Ôi ôi, lời nói này của di nương thật đúng là tức giận rồi. Phu nhân nói, di nương là vì làm việc cho phu nhân mà bị ủy khuất, ai không coi di nương ra gì liền chính là không để phu nhân vào mắt, phải làm chỗ dựa cho di nương, lão gia hỏi là bà tử nào không nghe sai sử, bọn nha đầu vừa mới nói là quản sự bên dưới của vị kia... Lão gia đã nổi giận rồi. Trước tiên là mắng phu nhân không biết cách quản gia, sau lại mắng di nương." Bà giơ hai ngón tay ra quơ quơ với Tứ di nương, giận dữ nói: "Phu nhân cũng thật sự là oan uổng."

Tứ di nương nghi ngờ nhìn Dư bà tử, Dư bà tử lại thổi phồng nàng vài câu, mới nói: "Được, nô tỳ vẫn là phải về hầu hạ phu nhân, di nương đi thong thả..."

Minh Phỉ đứng ở trước cửa sổ nghe hết lời nói của Dư bà tử,  mới xoay người vào phòng nằm xuống.

Chớp mắt là đến ngày thứ hai, Thái phủ người đến người đi, vô cùng náo nhiệt. Tuy giữa chừng bởi vì Nhị di nương cùng Tứ di nương cãi nhau vài lần có khúc mắc, đều bị đương gia chủ mẫu Trần thị xử lý đâu vào đấy rồi.

Ngày đó, Thúy Cúc vẫn chưa tìm thấy, bát đĩa cũng hoàn hảo không bị tổn hao gì, chỉ là hai quầng thâm trên mắt Nhị di nương vô cùng rõ ràng, Tứ di nương cũng có chút ỉu xìu, không hoạt bát xinh đẹp như ngày thường.

Mấy nữ nhi Thái gia đều tham dự tiệc mừng, cùng ăn cơm với mấy phu nhân tiểu thư quen biết trong tộc. Mấy nữ hài tử ngồi một bàn, Minh Phỉ cùng Minh Ngọc ngồi một chỗ, Minh Tư lại ngồi ở bên cạnh Minh Ngọc. Minh Ngọc có chút sợ hãi ngồi cùng với Minh Tư, lại do có sự cổ vũ của Minh Phỉ mà kiên trì.

Minh Phỉ hôm nay hết sức đoan trang thanh tao lịch sự, chăm sóc mấy muội muội hết sức cẩn thận, Minh Tư vài lần cố ý khiêu khích nàng cũng không so đo, nhẹ nhàng di dời tầm mắt mọi người. Minh Ngọc khó chịu, Minh Phỉ dùng giọng nói không lớn không nhỏ, vừa vặn có thể cho người bên cạnh nghe thấy dạy bảo nàng: "Chúng ta là người một nhà, thể diện Thái gia chính là của thể diện của chúng ta. Muội ấy không hiểu chuyện chúng ta không thể không hiểu chuyện theo muội ấy.”

Minh Tư nghe rõ ràng, giận tím mặt, canh nóng đang bưng trong tay uống cũng không trôi, vài lần muốn thuận theo tính tình của nàng trước kia đập bể trên bàn, lại sợ hãi ánh mắt mọi người. Đang lúc do dự, lại nhìn thấy sự khinh miệt cùng khiêu khích rõ ràng trong mắt Minh Phỉ, không khỏi trợn mắt nhìn, đang muốn làm khó dễ, đã thấy Minh Phỉ cúi đầu, vâng lời, giống như toàn bộ đều là ảo giác.

Bởi vì lúc trước Nhị Di Nương có dặn dò, trong lòng Minh Tư tuy thiêu đốt một trận lửa giận, nhưng vẫn còn có thể miễn cưỡng dằn xuống đi, trầm mặt đưa chiếc đũa gắp một miếng thịt Bát bảo,vừa lúc Chu mẹ đút cơm cho Minh Ngọc không cẩn thận, trùng hợp đụng vào khuỷu tay nàng, chiếc đũa nhoáng lên một cái, miếng thịt kia liền rơi xuống bàn.

Chu mẹ khẩn trương nhận lỗi, nhưng cũng đã muộn, Minh Tư quắc mắt, bưng lên bát canh nóng kia hất vào người Chu mẹ. Mắt thấy Minh Ngọc sẽ bị vạ lây, Minh Phỉ vứt đũa bổ nhào tới ôm chặt Minh Ngọc vào ngực. Chu mẹ phản ứng cũng nhanh, nghiêng người chắn phần lớn nước canh, may mắn nước canh đó cũng không nóng lắm, ba người tuy đều bị bắn nước canh lên người, nhưng cũng không quá bỏng.

Các tiểu thư trên bàn đều bị loại hành vi đáng sợ  này của Minh Tư dọa tới sững sờ. Hoa bà tử thấy tình hình không ổn, vội vàng nói Minh Tư nhỡ tay, lại mắng Chu mẹ không cẩn thận, lại gọi người nhanh chóng đi báo cho Trần thị biết. Trần thị đang bị một đám quan phu nhân vây quanh cười to vui vẻ, nghe thấy vậy không khỏi giận dữ, trực tiếp để cho Dư bà tử cùng Hoa bà tử phụ trách mang Minh Tư rời khỏi bữa tiệc.

Dư bà tử đi tới, cười hì hì nói với Minh Tư: "Tứ tiểu thư, Nhị di dương tìm người có việc."

Minh Tư liếc mắt nhìn bộ dạng chật vật của ba người Minh Phỉ, trong lòng có chút sợ hãi, lại có chút mừng thầm, vẫn cao ngạo nói: "Di nương tìm ta có chuyện gì?"

Dư bà tử nói: "Nô tỳ không biết, người đi qua chẳng phải sẽ biết rồi sao? Nô tỳ đỡ người đi." Hoa bà tử cùng Dư bà tử không hề có chút thương hương tiếc ngọc, hung hăng nắm chặt lấy cánh tay mảnh khảnh của Minh Tư dẫn nàng ra bên ngoài, Minh Tư đang muốn vùng vẫy, Dư bà tử nói khẽ: "Tứ tiểu thư, đừng làm khó dễ nô tỳ, phu nhân đang tức giận, nếu là không thể mang tiểu thư rời đi, cẩn thận tất cả mọi người đều mất mặt."

Minh Tư chột dạ, lại vẫn đang ngoài mạnh trong yếu: "Ngươi dám?"

Dư bà tử hì hì cười: "Nô tỳ là không dám, nhưng là đã có người đi bẩm báo lão gia rồi. Người xem?"

Minh Tư nhìn chung quanh một đám các tiểu thư nhìn chằm chằm chính mình, cuối cùng cũng cảm thấy làm ầm ĩ trước mặt người ngoài khó coi, đành phải cúi đầu ngoan ngoãn đi theo Dư bà tử Hoa bà tử.

Minh Phỉ dẫn Minh Ngọc đi thay quần áo, có người hỏi, chỉ nói do tay Minh Ngọc sơ ý, không cẩn thận đánh nghiêng nước canh, thất lễ rồi. Mặc dù mọi người đều cố ý làm bộ như không phát hiện, nhưng tiếng kêu lúc trước của Chu mẹ cùng cảnh tượng bên này người ngã ngựa đổ, đâu có thể che giấu được?

Chuyện tình hôm nay, lại một lần nữa làm tăng thêm tin đồn lúc trước, có chuyện tình của mẹ đẻ nàng Nhị Di Nương làm nền, lại có chuyện Minh Tư hôm qua ương ngạnh không coi mẹ cả cùng tỷ tỷ dòng chính tỷ để vào mắt, có thể tưởng tượng được, Minh Tư sau này chính là không tránh được có liên quan tới ương ngạnh ngoan độc, không hiểu quy củ, không rõ phải trái, mà Minh Phỉ dùng phương thức im lặng đi vào tầm mắt mọi người. Đại lượng biết lễ, hiểu đại thế, săn sóc chu đáo, là đánh giá của các trưởng bối trong tộc với nàng. Chỉ là mỗi người khi nhắc tới nàng, cũng đều thở dài, thanh danh khủng bố như thế không phải một sớm một chiều một hồi cúng bái hành lễ là có thể khiến cảm nhận của người khác mờ nhạt đi.

Hôm nay Thái gia làm việc, tuy là nữ khách ở nội viện, nam khách ở ngoại viện, nhưng nhiều người nhiều việc, khó tránh khỏi có nhà quan hệ tốt, hoặc quan hệ xấu, cũng có khách lạ vô tình hoặc hữu ý xâm nhập nội viện. Vì tránh cho phiền toái, cũng vì che dấu tai mắt người khác, Kiều Đào đón Minh Phỉ, Minh Ngọc một đường đi trước theo con đường bí ẩn bên hàng hoa.

Mấy ngày nay thời tiết quang đãng, ánh mặt trời sáng lạn, cây liễu đã nẩy mầm, hoa nở đón xuân, hoa sơn trà cũng nở vô cùng tươi đẹp, Minh Ngọc vốn tình tình trẻ con, sớm ghét bỏ bữa tiệc khó chịu, lúc này đi đến trong viện, không thiếu được muốn trêu hoa chọc cỏ một phen. Chu mẹ cùng Kiều Đào liên thanh thúc giục nàng, nàng cũng làm bộ như không có nghe thấy.

Minh Phỉ thấy chung quanh hoa và cây cảnh rậm rạp, âm thanh náo nhiệt trong bữa tiệc dường như không truyền tới đây, có cảm giác tương đối an tĩnh, nhân tiện nói: "Đi từ từ thôi." Hơn nữa nàng cũng không muốn nhanh chóng về xem náo nhiệt.

Kiều Đào nhìn quần áo ba người dính đầy dầu mỡ một cái, khó xử nói: "Nếu gặp phải người ngoài, phải làm sao bây giờ?"

Minh Phỉ cười nói: "Làm gì gặp người ngoài đúng dịp thế được?"

Dường như là vì xác nhận lời nàng nói lời không đúng, một giọng trẻ con thanh thúy vang lên từ sau cây hoa Nghênh xuân, vui mừng nói: "Hỉ Phúc, nó tên là Hỉ Phúc? Hỉ Phúc... Ha ha ha ha trách..."

Sau đó là giọng Mai Tử nhút nhát: "Hồi bẩm công tử, đây là đại danh phu nhân nhà ta ban cho."

Người kia còn đang cười, không nhịn được cười, giống như là nghe được chuyện gì đó vô cùng buồn cười vậy.

Minh Phỉ khó chịu nhíu mày: "Ngươi đi xem, không phải để Mai Tử ở nhà giữ nhà à? Nàng làm sao lại chạy đến nơi đây? Đó là ai? Con chó tên là Hỉ Phúc có cái gì buồn cười?"

Kiều Đào tuân lệnh, bước nhanh tới. Minh Phỉ liền mang theo Minh Ngọc đứng ở dưới cây liễu đợi. Không bao lâu, Kiều Đào thần sắc xấu hổ đi ra, vừa đi tới liền nháy mắt với Minh Phỉ.

Minh Phỉ còn chưa kịp phản ứng, một cây gậy trúc hoa lệ liền xuất hiện ngay sát nàng đằng sau cây hoa Nghênh xuân, là Đại công tử Cung gia Cung Viễn Hòa. Trong lòng hắn ôm Hỉ Phúc, một đôi tay tuyết trắng thon dài ôn nhu xoa xoa trên đầu Hỉ Phúc, khóe mắt đuôi mày đều là ý cười, nhìn qua sáng như hoa xuân, chỉ là Minh Phỉ có như thế nào cũng đều cảm giác nụ cười kia mang theo ý xấu.

"Hóa ra là hai vị muội muội, tiểu sinh hữu lễ." Cung Viễn Hòa làm bộ hơi khom lưng.

Bộ dạng hai tỷ muội mình như thế này, lại bị một nam nhân gặp phải, Minh Phỉ xấu hổ không thôi, hơi nghiêng người che đi vết dầu mỡ trên quần áo, phúc đáp: "Cung gia ca ca vạn phúc."

Minh Ngọc không cảm giác có gì không ổn, ngược lại vui mừng nhảy lên cướp Hỉ Phúc trong lòng Cung Viễn Hòa: "Cung đại ca, con chó này là huynh tặng cho Tam tỷ chứ gì? Huynh bất công, muội cũng muốn!"

Hai người rõ ràng là cực kỳ quen biết, Cung Viễn Hòa cười nói: "Được thôi, có điều chó Mẫu Đan như thế này là không có nữa, qua một thời gian huynh cho muội một con càng thích hơn, có thể một phát ném con mèo ngay. Có điều, con chó kia cũng không được gọi là Hỉ Phúc nữa, Hỉ Phúc có một con là đủ rồi..." Nói xong liếc Minh Phỉ một cái.

Minh Phỉ có cảm giác vô cùng bất thường, vô cùng không thoải mái, nhưng lại nói không rõ là chỗ nào không thoải mái. Chỉ đành cười nói: "Lục muội muội, chúng ta cần phải đi." Rồi nắm tay Minh Ngọc chào Cung Viễn Hòa, ý bảo Mai Tử đứng một bên sợ hãi rụt rè tiến lên nhận lấy Hỉ Phúc.

Cung Viễn Hòa cười nói: "Tam muội muội, muội là không thích Hỉ Phúc?"

Minh Phỉ kinh ngạc nói: "Vì sao có lời này?"

Cung Viễn Hòa chậm rãi nói: "Muội cũng chưa cảm ơn ta."

Trắng trợn muốn người ta cảm tạ như vậy, cũng không quá phù hợp yêu cầu nội liễm của người đọc sách cổ đại, Minh Phỉ kinh ngạc, nháy mắt nở nụ cười tươi rói, nghiêm chỉnh hành lễ với Cung Viễn Hòa: "Tạ ơn Cung đại ca ca tặng chó."

Cung Viễn Hòa cũng cười hì hì nói: "Không khách khí." Vô cùng kỳ lạ là lại nói một câu: "Nếu là cần, nơi đó của ta chó mèo gì đó, là nhiều nhất.  Nuôi chó dưỡng mèo, ta cũng có nhiều bí quyết, khiến chúng đi hướng đông, chúng nó quả quyết không dám đi hướng tây, khiến chúng nó ăn cá, chúng nó quả quyết không dám ăn gà."

Vì sao lại nói tới mèo rồi? Minh Phỉ kinh ngạc nhìn hắn một cái, trên mặt hắn vẫn là nụ cười ngọt đến phát ngấy, cũng không nhìn ra được điều gì."Về sau có cơ hội, chắc chắn phải lãnh giáo Cung đại ca ca một phen." Minh Phỉ gật gật đầu với hắn, mang theo Minh Ngọc tiếp tục đi về phía trước.

Cung Viễn Hòa lại vẫn gọi to phía sau: "Lục muội muội, chờ tay muội khỏi, ta sai người mang chó tới.”
Bình Luận (0)
Comment