Hỉ Doanh Môn

Chương 60

Thái Quốc Đống rũ mí mắt nói: "Ta và nàng là vợ chồng một thể, có cái gì không thể nói." Hắn đã phiền não tới cực điểm, sắp hỏng mất, ước gì Trần thị nhanh chóng đổi đề tài hoặc là biến mất trước mặt hắn, nhưng một Trần thị bình thường hết sức thiện giải hiểu ý người khác lúc này lại hết sức om sòm, ánh mắt cũng không chút tinh tường.

Trần thị thấy vẻ mặt hắn tỏ ra không kiên nhẫn, trong lòng vui vẻ. Cho nên nàng không cho hắn ngơi nghỉ một giây phút nào, chính là muốn ép hắn càng thấy phiền, nàng càng dễ lợi dụng sơ hở. Nàng nghiêm túc nói: "Chuyện cận thân của Minh Nhã lần này cho thiếp thân một manh mối rất lớn. Thiếp thân cho là, nế lòng người không đồng đều, vô luận bao nhiêu phú quý cũng không giữ được. Có lẽ, còn có thể biến thành họa to ngày sau cũng không chừng."

Thái Quốc Đống cả kinh: "Vì sao nói thế?"

Trần thị nói: "Lão gia, ngày đó Đại bá mẫu nhà ta ( Thái gia Tộc trưởng phu nhân) dạy dỗ thiếp thân nói: hôm nay trong nhà hai vị di nương đều có nhi có nữ, lại không chịu thua lẫn nhau. Ngài lại là người làm quan, nếu là chỉ làm quan nhỏ, vậy cả đời này, khoảng cách thê thiếp nam nữ thứ xuất cũng không có gì ghê gớm, tối đa cũng chỉ là một chuyện truyền miệng, để mọi người cười nói bàn bạc sau lưng mà thôi. Nhưng ngài là hy vọng của tộc nhân Thái thị, sau này nhất định muốn đi lên trên, muốn làm lớn quan, thế nên thiếp thân mặc kệ chuyện gì nhưng chuyện đó tuyệt đối không được. Tề gia trì quốc bình thiên hạ, cận thân trông nom không tốt gia đình, nếu là làm ầm ĩ thành vài chuyện gì đó ra ngoài, đó chính vật kéo chân sau của ngài, cho các Ngự sử kiếm chuyện chơi! Thiếp thân nghe Đại bá mẫu dạy bảo thật là xấu hổ a."

Vị Thái gia tộc trưởng phu nhân này đến từ một nhà công khanh đã lụi bại trong kinh thành, bình thường nói chuyện làm việc rất có kiến giải, Thái Quốc Đống vẫn tương đối kính trọng. Cho nên Trần thị cố ý mượn tên của nàng để nói chuyện này ra, để tránh Thái Quốc Đống cho là mình đang dạy dỗ hắn.

Thấy sắc mặt Thái Quốc Đống lập tức thay đổi, Trần thị vội vừa cười vừa nói: "Năm nay ngài bốn mươi tuổi rồi, mắt thấy bọn nhỏ sẽ phải trưởng thành, lại đều là thông tuệ khắc khổ, tương lai không thể thiếu ngày đi sĩ đồ, ngài lên trên phải càng cao, cũng càng dễ cho mấy đứa nhỏ thêm chút trợ lực phải hay không?" Nàng cố làm ra vẻ mặt bất cứ giá nào, "Ngài chớ ngại thiếp thân lắm mồm, những thứ khác không nói, của cải phong phú chút, tiền đồ của bọn họ khá hơn một chút, về sau cũng trôi qua thoải mái chút, giữa huynh đệ không đến nỗi vì nửa gian phòng một mẫu đất mà tổn thương hòa khí. Chúng ta già rồi cũng đỡ thao tâm."

Nếu như không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tương lai cái nhà này, không thể thiếu Thái Quang Đình thân là trưởng tử thừa kế, mấy thứ xuất con trai khác coi như ở riêng cũng không chia được bao nhiêu. Thái Quốc Đống đau lòng mấy con trai thứ xuất, thế nào chịu bọn họ chịu khổ?

Thái Quốc Đống quả nhiên bị đánh động, từ xưa vì chút tiền tài này mà huynh đệ đánh nhau cho bể đầu chảy máu không ít, trong lòng hắn cũng có suy tính, trầm giọng nói: "Vậy nàng nói, phải làm sao?"

Trần thị nói: "Muốn sau này không náo, thanh thản ổn định, giữ khuôn phép một lòng hầu hạ lão gia, vậy còn phải cùng họ nói quy củ. Không có quy củ, mọi người học quy củ thì sẽ không có rất nhiều phiền não thế này."

Trần thị vừa mới dứt lời, chỉ thấy Thái Quốc Đống nheo mắt nhìn nàng từ trên xuống dưới, tim nàng cuồng loạn mà đạp, cố gắng trấn định nói: "Thiếp thân chỉ là một phụ nhân trong nhà, ánh mắt thiển cận, cũng không biết cong cong quẹo quẹo trong quan trường, chỉ là muốn tận hết khả năng giúp ngày của lão gia trôi  qua thoải mái như ý, thuận lợi trôi chảy. Từ lúc vào cửa Thái gia ngày đó lên, thiếp thân liền nhớ kỹ, ngài là phu quân của thiếp, là trời của thiếp, cũng là trụ cột của tất cả mọi người, bất luận thiếp thân có ra chủ ý gì, suy nghĩ cách gì, nếu  ngài không thích, thiếp thân cũng quả quyết không trái ý của ngài. Mặc kệ tương lai như thế nào, thiếp thân luôn cùng ngài cùng tiến cùng lùi."

"Ta hiểu rõ nàng là tốt rồi." Lúc này Thái Quốc Đống mới cười nhẹ một tiếng, "Nói rõ chủ ý của nàng xem nào." Trần thị nhắc nhở, hắn mới nhớ tới mình đã bốn mươi trở lên, không còn trẻ nữa rồi, muốn làm cái gì cũng phải nhanh chóng an bài mới đúng.

Trần thị đỏ mặt nói: "Thiếp thân cho là, mấy vị di nương nhà chúng ta bất hòa, đó là bởi vì lão gia ngài mưa móc không đều, mới có thể khiến họ sinh lòng oán hận, ganh đua so sánh lẫn nhau. Nếu như lão gia không ngại, để cho cận thân sắp xếp cho ngài, đến lúc đó ngài qua đêm ở chỗ mấy vị di nương theo lịch, cũng không lạnh nhạt người nào, cũng không quá thiên ái người nào, chẳng phải là tất cả đều vui vẻ sao?"

Thấy Thái Quốc Đống không nói, nàng lại nói: "Ngài không biết, hôm đó Đại bá mẫu răn dạy thiếp thân thì cận thân thật sự xấu hổ muốn chết. Ngay cả Tứ di nương nửa đêm đến phòng thiếp thân gây chuyện cũng bị truyền ra ngoài, loại chuyện như vậy phát sinh một lần nữa, về sau thiếp thân thật sự không có mặt mũi gặp người."

Nếu như mình không thích ai muốn trừng phạt người nào, hôm đó liền nghỉ đến trong thư phòng đi, hoặc là đi phòng người khác nghỉ cũng giống như nhau, chẳng lẽ còn ai dám đến kéo mình ra ngoài hay sao? Còn tốt hơn là để các nàng biết sợ một chút, tránh cho ở trước mặt mình liền làm ầm ĩ đến vô pháp vô thiên đấy! Thái Quốc Đống vừa nghĩ liền đáp: "Theo ý nàng thôi."

Trần thị cười nói: "Một tháng ba mươi ngày, không bằng ba người bọn họ thì mỗi người bảy ngày, còn dư lại chín ngày ngài tự do an bài như thế nào?"

Thái Quốc Đống cười như không cười nhìn nàng một cái: "Lão gia cao tuổi rồi, không có nhiều tinh lực như vậy, mỗi người sáu ngày tốt lắm rồi, còn dư lại mấy ngày, lão gia do ngươi an bài. Tháng này hủy bỏ phần của Nhị Di Nương, Tứ Di Nương ba ngày! Tất cả đều để lại cho ngươi."

Trần thị hếch mày, cười nhẹ một cái: "Lão gia...... Người cứ chọc thiếp thân như thế, thiếp thân há không tuân theo." Nàng khinh! Hắn thật đúng là xeem mình thành miếng mồi ngon rồi!

Bộ dạng yêu kiều của Trần thị thật sự là không tốt chút nào, Thái Quốc Đống sờ lỗ mũi một cái, vòng vo câu chuyện: "Nàng tính toán ngày nào đi xin Cung gia?"

Trần thị thoáng qua vẻ tức giận trong mắt, trên mặt vẫn cười: "Vậy thì ngày mai thôi. Thiếp thân nhìn thấy ở đìn Thiên Diệp có hoa sơn trà cũng mới nở ra, không bằng xin mời họ tới thưởng hoa sơn trà như thế nào? Vừa đúng ngày mai thiếp thân muốn đến nhà bá mẫu thương lượng chuyện xin vị ma ma kia đến, liền đều xin Đại bá mẫu mang theo mấy vị tẩu tẩu tới đây thưởng hoa sơn trà như thế nào?"

Tri Phủ phu nhân có một tính khí, nếu nhà ai mời khách mà không phải nói trước ba ngày đưa thiệp, bà ta nhất định không chịu có mặt. Thời gian này nhất định rất gấp, Tri Phủ phu nhân chắc chắn sẽ không đi, nhiều nhất sẽ bảo con dâu lớn của bà ta lộ diện, nhưng mục đích của Trần thị đúng là muốn cho Tri Phủ phu nhân không đến, tốt nhất cắt đứt niệm tưởng của Cung Nhị phu nhân.

Thái Quốc Đống gật đầu một cái: "Được, nàng xem đó mà làm thôi." Hắn xem xét sắc trời, tìm viện cớ: "Tối nay lão gia muốn đi thư phòng cùng mấy người Chương tiên sinh thương lượng chuyện kia, chuyện này tặng lễ cũng phải khắc ghi trong tâm khảm mọi người. Chương tiên sinh trong miệng hắn là phụ tá của hắn, mà vị Chương tiên sinh đúng là phụ tá hắn tin tưởng nhất.

Cũng không nghỉ ngơi ở nơi của mình, Trần thị tiễn hắn đi ra ngoài, quay đầu lại liền giao phó Dư ma ma: "Từ trương mục lấy hai ngàn lượng bạc cho vào trướng riêng của ta." Đốt chế đồ sứ tiền, ỷ vào danh tiếng Đồng Tri phủ, người ta nửa bán nửa tặng, cũng chỉ hai ngàn lượng bạc mà thôi. Nhưng vậy thì thế nào? Ở trong nhà này nàng không có gì cả, không vì mình nhiều tính toán một chút, đó mới là thật khờ đấy.

Dư ma ma cười nói: "Ngày mai phu nhân ra cửa, có muốn đổi đường về một chuyến nhà mẹ đẻ hay không?"

Trần thị không nói lời nào, Dư ma ma nhắc nhở nàng: "Lần trước chuyện nhờ Tam thiếu nãi nãi hỏi thăm, đã lâu như vậy vẫn không có tin trở lại, lúc Nhị Tiểu Thư lấy chồng gặp được nàng cũng chưa nói, ngài phải đặc biệt đi thúc giục một chút mới được."

Trần thị nói: "Ta hiểu rồi." Lần trước nàng nhờ đích tẩu Trần Tam thiếu nãi nãi của nàng giúp một tay tra một chút Nhị Di Nương bên ngoài có mấy cửa hàng, lấy của danh nghĩa của người nào mở ra, mở nơi nào. Nhưng Trần Tam thiếu nãi nãi vẫn luôn không có thơ hồi âm, rốt cuộc là tình huống thế nào cũng không có người hay tiếng gì cả, nên thúc giục một chút mới được.

Trần thị đang muốn tháo tóc ngủ, Ngọc Bàn đi vào nói: "Phu nhân, Hoa ma ma tới đây thỉnh an ngài đấy."

Lúc này vội tới thỉnh an mình à? Trần thị nói: "Để cho bà ta đi vào."

Hoa ma ma cười híp mắt đi vào hành lễ bình an, Trần thị bảo Ngọc Trâm bưng ghế con cho bà ta ngồi.

Hoa ma ma cáo tội, nghiêng thân thể ngồi xuống, cười nói mấy câu xấu, nịnh nọt   Trần thị vừa thông suốt, mới nói: "Đại công tử trở lại rồi, lúc trước muốn tới thỉnh an phu nhân, nhưng lão gia cùng phu nhân đang thương lượng chuyện, không dám vào quấy rầy, liền đi đến phòng Tam Tiểu Thư chờ. Thật dễ dàng chờ lão gia phải đi, hắn mới muốn tới, lại bị lão gia cho gọi đi. Đại công tử sợ phu nhân quan tâm, phân phó nô tỳ tới bẩm báo phu nhân một tiếng, nơi của Nhị Tiểu Thư tất cả đều rất thuận lợi."

Nghe lời này của Hoa ma ma, nói gần nói xa cũng có chút ý bênh vực Thái Quang Đình bên trong. Trần thị nhíu mày, giương mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn Hoa ma ma. Từ trước đến nay Hoa ma ma tham tiền, chắc hẳn vừa nhận gì đó của Thái Quang Đình. Nàng cũng không trở ngại người phía dưới phát tài, nhưng không thể bởi vì muốn phát tài liền trở ngại chuyện của nàng.

Hoa ma ma mới vừa nhìn thần sắc Trần thị, trong lòng liền hơi hồi hộp một chút, hơi mất tự nhiên mà nói: "Hôm qua ban đêm nô tỳ nghe Chu ma ma khóc trong phòng Tam Tiểu Thư."

Lúc này ánh mắt Trần thị mới nhu hòa chút, thản nhiên nói: "Êm đẹp mà, nàng ta khóc cái gì?"

Hoa ma ma kéo góc áo: "Con nhóc Kiều Đào này coi chừng, không thể tiến vào gần."

Trần thị đột nhiên cười lạnh một tiếng.

Hoa ma ma giống như bị kim châm đâm nhảy lên, cất tiếng lo lắng nói: "Phu nhân?"

Trần thị hạ mí mắt không nói lời nào, hồi lâu mới nói: "Cái người này mấy ngày này canh giữ ở bên cạnh Tam Tiểu Thư, cảm thấy nàng là người thế nào à?"

Mình không thể so với Dư ma ma, mình là người mẹ cả Trần thị cho, Trần thị cho tới bây giờ sẽ không yên tâm về mình. Hoa ma ma biết cái vấn đề này mình phải trả lời tốt mới được, châm chữ chước câu, lo lắng đề phòng nói: "Nô tỳ cảm thấy, Tam Tiểu Thư người này, cực kỳ, cực kỳ thông minh."

Trần thị cười nhìn  nàng: "Thế nào là thông minh?"

Hoa ma ma nói: "Cũng như nói, hôm nay nàng hai lần gặp Tứ Tiểu Thư, hoàn toàn phá vỡ sự kiện Tứ Tiểu Thư không có té xỉu."

Trần thị mặt không đổi sắc, hứ cho một tiếng.

Hoa ma ma nhắm mắt nói tiếp: "Nô tỳ cho là không phải tình cờ. Trong lúc này, nô tỳ bị nàng an bài mang theo bọn nha đầu vào trong phòng thu dọn đồ dạc cho Lục Tiểu Thư, nhưng Kiều Đào thủy chung không thấy đâu. Hơn nữa, cũng không có ở trong sân, cho đến các ngài sắp tới thì Kiều Đào mới lại lần nữa xuất hiện ở trong viện. Tiếp đến Tam Tiểu Thư đi thăm Tứ Tiểu Thư rồi."

"Ngươi muốn nói với ta chính là chút xíu thế này à?" Trần thị nhíu mày, "Cái người này làm ma ma giáo dưỡng ở trong phòng đó làm cái gì? Lúc cần ngươi không có, không cần ngươi thì ngươi cũng không có! Trong mỗi ngày ăn tốt uống tốt ngủ ngon, lúc nào muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, nghĩ cái gì thì làm cái đó đi? Ta lại không biết, Kiều Đào có thể diện được việc hơn ngươi đúng không?"

Chữ "phải không" Trần thị kéo thật dài, sắc mặt Hoa ma ma trắng bệch đứng lên: "Phu nhân, nô tỳ biết sai rồi......" Trong miệng nhận thức lỗi, ánh mắt lại lặng lẽ nhìn Dư ma ma đứng thẳng lưng phía sau Trần thị. Dư ma ma cũng thu không ít thu thứ gì đó của Đại công tử và Minh Phỉ, có mấy lần vẫn bà ta mang qua
Bình Luận (0)
Comment