Editor: Trịnh Phương.
Kim Trâm nói: "Là một người tên Kiều Hạnh. Nghe nói hoa văn này là do nàng mời tú nương (người làm nghề thêu) thêu lên."
"Thì ra là nàng." Minh Phỉ châm chọc cười một tiếng: "Nếu di nương thích, ta cũng không ngại việc cho họ đồ mới."
Kiều Hạnh xem như tiếng tăm lừng lẫy ở Thái gia, chính là người có công tố giác người của Nhị di nương. Vừa nói ra tên của nàng, Tam di nương cũng biết nàng là ai. Nàng ta (Kim Trâm) vốn có chút xúc động muốn thử, suy nghĩ một chút rồi lại lắc đầu: "Chắc chúng ta không cần đưa đâu. Đây đều là vật liệu may đồ cho tiểu cô nương mặc."
Minh Phỉ biết nàng không gây ra phiền toái rồi bị Trần thị chú ý tới, liền cười nói: "Ai nói là vật liệu may đồ cho tiểu cô nương mặc? Đổi lại hoa văn không được sao? Chẳng lẽ di nương biết ta muốn đưa đồ thay ta ca ca mà vẫn cố ý nói giận ta sao?" Nói xong liền cho Hoa ma ma đặt hai bộ y phục bằng vải hoa lên bàn, mở túi quần áo ra cho Tam di nương nhìn.
"Màu sắc thật là đẹp!" Tam di nương vui mừng hỏi: "Là đại công tử mua được từ Phủ Minh?" Làm như không nghĩ tới nàng cũng sẽ có.
Minh Phỉ gật đầu: "Đúng vậy, bốn cuộn lụa hoa bảy màu, hai vị di nương mỗi người một cuộn, bốn tỷ muội chúng ta, may ra cho mỗi người một bộ. Ta để màu sắc tươi đẹp lại, di nương chọn một trong hai cuộn đó?"
Tam di nương cười nói: "Không bằng chờ Tứ di nương của ngươi tới rồi lại nói?" Nàng sợ đắc tội mấy di nương có nhi tử, mọi việc luôn nhường nhịn khắp nơi.
Minh Phỉ nghe được tiếng bước chân ở sau lưng, biết là Tứ di nương đến, liền cố ý cất cao giọng nói: "Ngài nhiều hơn vài tuổi, lẽ ra phải do ngài lựa chọn trước."
Tam di nương có chút quẫn bách, Kim Trâm thấp giọng ho một tiếng. Lúc này Minh Phỉ mới quay đầu lại, chỉ thấy Tứ di nương hầm hừ đứng ở cửa bên, Tiểu Hồng trề môi, thấy nàng nhìn sang, tiểu hài nhi dường như dậm chân một cái, sẵng giọng: "Các ngươi thật quá đáng! Có tốt đồ cũng không chịu chờ ta cùng chọn, liền tự phân chia cho nhau ở sau lưng ta!"
Minh Phỉ không khỏi bật cười, đây là nàng chưa từng thấy qua một mặt khả ái của Tứ di nương, đoán chừng lão Thái (ý nói Thái Quốc Đống) chính là yêu thích một mặt này của nàng. Tam di nương thấy Minh Phỉ không tức giận vì những lời này của Tứ di nương, ngược lại cười cười, vội nói: "Xem nàng đi, đã lớn như vậy mà vẫn giống như đứa trẻ."
Hoa ma ma cười tiến lên kéo Tứ di nương đến bên cạnh bàn, để nàng ngồi xuống, cười nói: "Di nương, không phải là đồ đều vẫn còn ở đây sao? Tam di nương lại vẫn luôn tưởng nhớ đấy. Không tin ngài hỏi nàng một chút xem?"
Tứ di nương soi mói mà lật đi lật lại cuốn lụa hoa trên bàn, miễn cưỡng nói: "Rất đẹp, dù gì cũng có chút giá trị." Kém xa so với lụa Liễu Lăng của Trần thị. Tuy vậy, nàng ta lại không nhịn được mà nhìn cuốn lụa hoa màu tím nhạt thêm mấy lần.
Phản ứng này của nàng ta hoàn toàn trùng khớp với suy nghĩ và dự đoán của Minh Phỉ, vì vậy Minh Phỉ chỉ cười mà không nói.
Mặt Kim Trâm xanh như tàu lá, ngoài cười nhưng trong không cười mà nói: "Tất nhiên, di nương lớn lên ở kinh thành tới, vật gì tốt chưa từng thấy qua?" Nàng hận nhất chính là loại người không biết điều này, lại thêm ngày trước đã quen ở bên cạnh Trần thị, căn bản không them đặt những di nương này vào mắt, cách nói chuyện liền vô cùng không khách khí.
Tứ di nương nghe vậy liền giận dữ, trừng mắt nói: "Ngươi lại vẫn không tin! Nhớ năm đó, khi ta còn ở trong phủ Thái phó, phục vụ bên cạnh phu nhân Thái phó, quả thật là đã gặp được không ít đồ tốt! Liễu lăng nhẵn bóng, ta còn thấy được mười hai màu! Ngươi từng thấy chưa?"
Kim Trâm cười lạnh: "Thấy được nhưng không sờ được. So với không còn thấy còn không có ý nghĩa hơn!"
Tứ di nương nhìn bộ dáng phách lối của nàng kia, không khỏi tức giận gần chết. Nghĩ thầm, Tiểu Đề Tử, ngươi còn tưởng rằng ngươi là tâm phúc bên cạnh phu nhân sao? Hôm nay lão nương không đem khiến ngươi mất hết mặt mũi, lão nương liền theo họ ngươi! Vì vậy đứng dậy chống nạnh: "Vậy liền so xem ai hai lúa hơn! Có câu nói gì ấy nhỉ, có mắt không biết xem vàng xem ngọc, thứ ngươi thấy được cũng chỉ xứng với đậu hũ chiên!" di(enda&nl#e$qu^y’d-0n
Kim Trâm nói: "Đúng nha đúng nha, nô tỳ xem vàng xem ngọc cũng chỉ coi như đậu hũ chiên, di nương thấy đậu hũ chiên liền nhớ tới vàng ngọc—— nhưng cũng chỉ có thể là thầm muốn trong lòng một chút mà thôi!"
Diệu ngôn diệu ngữ (*), Minh Phỉ nhịn không được, bật cười một tiếng.
(*) Mau mồm mau miệng, ăn nói sắc sảo, khéo ăn khéo nói.
Tứ di nương "oa" một tiếng rồi nhảy dựng lên, ngón tay run rẩy chỉ vào Minh Phỉ: "Tam tiểu thư, ngươi dung túng nha đầu chết tiệt kia ăn hiếp ta, là có ý gì?"
Tam di nương thấy tình thế không được, mau chóng giảng hòa, chỉ vào Kim Trâm mắng: "Con nha đầu này, miệng lưỡi bén nhọn, cũng may Tam tiểu thư không so đo với ngươi, mau mau ngậm miệng!
Lại khuyên Tứ di nương: "Ngươi so đo với một tiểu nha làm cái gì?"
Minh Phỉ cũng mắng Kim Trâm: "Dù sao ngươi cũng nha hoàn đi ra từ phòng phu nhân, sao lại không hiểu chuyện như vậy? Trong mắt có còn quy củ hay không? Còn không mau bồi tội với di nương?"
Kim Trâm cũng liền tiến lên hành lễ bồi tội với Tứ di nương.
Tứ di nương vẫn không chịu bỏ qua, níu lấy Kim Trâm hét lên: "Chúng ta tới phòng phu nhân giảng đạo lý."
Cho nàng một nụ cười, nàng lại thật sự học khỉ con mà nhảy nhót. Minh Phỉ miễn cưỡng đứng dậy: "Nếu di nương không vừa mắt đồ ca ca ta đưa tới. ta liền không miễn cưỡng nữa. Nếu lại trả về thì sẽ khó nhìn mặt ca ca, không bằng mời Tam di nương lấy hết! Mặc dù không phải là đồ tốt gì, nhưng một bộ cũng đáng giá năm mươi ngân lượng. Nếu di nương không thích, lưu lại để tặng người khác cũng rất tốt."
Dứt lời, liền thật sự muốn bọc mấy cuộn vải lại.
Tay nàng vừa mới chạm vào túi da bọc mấy cuốn vải đó, Tứ di nương liền nhào tới ôm lấy cuộn lụa hoa màu tím nhạt kia, nói: "Ai nói ta không muốn? Đồ đại công tử tặng cho ta, sao lại có đạo lí cho người khác?"
Tam di nương nhân cơ hội này khuyên nàng: "Ngươi xem một chút, màu sắc đẹp biết bao? Có thể tôn lên nét đẹp của ngươi, nếu làm thành loại váy giống như trên người Tam tiểu thư, chẳng phải là có thể khiến màu da của người đẹp hơn sao?"
Việc Tứ di nương thích nhất chính là ăn diện, mới vào phòng liền phát hiện Minh Phỉ mặc váy mới. dIe_nd+anl;e!quy*don
Lúc này nghe Tam di nương nói xong, hai mắt nhìn kĩ, quả nhiên rất xinh đẹp. Tam di nương nhìn vẻ mặt nàng, lại nói: "Ở dưới ánh trăng thì càng thêm xinh đẹp, ánh sáng lung linh."
Tứ di nương càng phát ra nhìn chằm chằm vào váy của Minh Phỉ, trong giọng nói chứa đầy sự tiếc nuối: "Đây là đồ Đại công tử mua được từ Phủ Minh, trong Thủy thành làm gì có tú công làm được đồ đẹp như vậy?"
Tam di nương cười nói: "Căn bản không phải, chính là do người trong phủ chúng ta tự làm."
Tứ di nương lập tức có hứng thú.
Minh Phỉ thấy Tứ di nương vào tròng, cũng không nhiều lời với nàng, cười nhẹ một tiếng, gót sen nhẹ nhàng rời đi. Tứ di nương cùng với Tam di nương đưa nàng tới cửa, thấy váy của nàng quả thật tỏa ra ánh sáng lung linh dưới ánh sáng, không kém lụa Liễu Lăng bao nhiêu.
Ý niệm muốn có vẻ đẹp áp đảo Trần thị quanh quẩn trong đầu Tứ di nương, nàng nhìn trên bàn này thất màu khinh, lập tức nảy ra ý hay. Sau khi trở về liền lập tức phái người tới phòng may vá tìm người vội tới nàng làm váy.
Sáng sớm ngày thứ hai, Trần thị cố ý gọi Thái Quang Đình đi, để tỏ lòng cảm tạ Thái Quang Đình chuẩn bị quà tặng quý giá như vậy cho mình, nàng cố ý lấy hai nha hoàn xinh đẹp được tỉ mỉ dạy dỗ, Kim Quế cùng Kiều Đào cho Thái Quang Đình. Phân phó hai nha hoàn này nhất định phải tận tâm phục vụ Đại công tử, không được sai sót.
Thái Quang Đình cười híp mắt nhận người, mơ hồ nói tới chuyện hắn chỉ một lòng muốn thi lấy công danh với Trần thị, không rảnh lo những chuyện khác. Trần thị rất tán thành, bảo hắn an tâm đi học, toàn lực chuẩn bị cho kì thi vào mùa xuân sang năm, còn lại, tất cả đều có nàng. Lại thảo luận với hắn về vấn đề nuôi dạy Minh Phỉ cùng Minh Ngọc, bày tỏ muốn đặc biệt mời một nhạc công cùng họa sĩ cho các nữ nhi trong nhà. Die*end^anl$e@quYd)on
Thái Quang Đình trả lời rằng tất cả do nàng làm chủ, còn nói mình không ở nhà có mấy ngày, Minh Phỉ cùng Minh Ngọc lại hiểu chuyện hơn rất nhiều, mẫu thân quan tâm, v.v...
Trần thị đáp là cần phải làm vậy. Lại hỏi chuyện của Cung Viễn Hòa cùng Lý Bích, không ngừng nhắn nhủ hắn nhất định tiếp đãi chu đáo, nhiều bạn nhiều đường.
Vì vậy, tất cả đều vui vẻ.
Chỉ là, sau khi Thái Quang Đình lĩnh hai nha hoàn về, liền bị Cung Viễn Hòa vô tình cười nhạo một phen, cười đến khi hắn bực mình vô cùng, nguyền rủa Cung Viễn Hòa tìm được một cọp mẹ (một người phụ nữ dữ dằn).
Năm ngày sau, lúc mọi người Thái gia cùng ngồi chung một chỗ để ăn cơm chiều, Tứ di nương đặc biệt mặc vào váy hoa màu tím nhạt, làn váy làm rất lớn, lại dài, phía trên dùng sợi bạc thêu đằng la, tơ tằm quấn quanh. Trong lúc hành động quang hoa sáng chói, giống như nước chảy mây bay, càng tôn lên vòng eo mảnh khảnh, tư thái lả lướt của nàng. Không chỉ Thái Quốc Đống, chính là các nữ nhân trong phòng cũng không nhịn được mà nhìn nàng nhiều thêm mấy lần.
Tứ di nương dương dương tự đắc, mượn cớ đi qua đi lại bên người Thái Quốc Đống, khiến Thái Quốc Đống ngây ngất không thôi. Không cần phải nói, lão Thái tự nhiên mắc câu. Đợi đến khi Thái Quốc Đống tới viện của nàng, nàng lại dụng tâm ôn tồn, sử dụng tất cả kinh nghiệm tích lũy được trong bao năm qua cùng mười tám loại thủ nghệ (kĩ thuật) dụ Thái Quốc Đống đến tâm thần nhộn nhạo. Rốt cuộc gừng càng già càng cay, lại cướp được tám- chín phần sủng ái của Thái Quốc Đống đối với Mộ Vân.
Trần thị sớm biết được chân tướng từ Mai tử, định động viên Tam di nương cũng làm một thân, lại móc tiền riêng để Mộ Vân cũng đi làm một bộ màu hồng nhạt kiều diễm hơn, Tứ di nương cũng không mặc được. Thêu hoa tường vi lên, vừa đứng trước mặt mọi người, quả nhiên thanh xuân bức người, phong lưu uyển chuyển, không ai có thể so sánh. Tứ di nương giận đến nỗi suýt nữa nổi nếp nhăn. Di*endA4nl!equ*yd)on
Vì vậy, đang lúc Tứ di nương bể đầu sứt trán, khổ sở tìm cách đối phó thì cái người đã nhấc trận tranh đấu về trang phục này lại tự động tìm tới cửa, thông thạo tự đề cử mình. Tứ di nương vừa thấy người này, mặc dù trong lòng chua xót khó nhịn, lại cũng chỉ có thể chấp nhận. Thừa dịp qua sinh nhật năm tuổi của Thái Quang Diệu, Tứ di nương thỉnh cầu Trần thị ân điển (ban ân), bố trí một bàn tiệc rượu trong tiểu việc của chính mình, mời lão Thái qua uống một ly.
Thái Quốc Đống uống rượu đến một nửa, ánh trăng mông lung, chim choc mông lung, hoa cũng hết sức mông lung, đột nhiên nhìn thấy một eo thon mông lớn, một mỹ nhân nóng bỏng có lồi có lõm tiến sát tới, cả người không khỏi mềm nhũn. Tứ di nương chán nản đi ra, tặng chiến trường lại cho hai người, đau khổ ngồi cả đêm, rơi lệ cả đêm, chỉ chờ sáng sớm ngày hôm sau thu dọn tàn cuộc cho Thái Quốc Đống.
Kiều Hạnh chỉ sợ Thái Quốc Đống tỉnh lại liền quên nàng, buổi sáng tinh mơ ngày thứ hai liền cắn cho Thái Quốc Đống tỉnh dậy, lại vận động một lần để gia tăng ấn tượng, cuối cùng đã được như nguyện.
Trần thị biết được chuyện này, hận đến nghiến răng. Nhưng Kiều Hạnh là người có công, nàng cũng không thể quá mức, lại vì danh hiền thục, liền cho Kiều Hạnh mặt mũi, lại không chịu để nàng ở lại viện của Tứ di nương, ngược lại nhét vào viện của Tam di nương. Tứ di nương trộm gà không được còn mất nắm gạo, giận đến cắn nát cái váy gây họa kia.
Cuối cùng, chỉ có một mình Thái Quốc Đống được lợi. Khi hắn tuổi tầm bốn mươi, lúc có số làm quan, dưới sự giúp đỡ của thê tử, liên tiếp thu hai thong phòng xinh đẹp như hoa, có phong vận riêng, hoặc là thanh nhã dịu dàng, hoặc là nóng bỏng động lòng người.
Có hai thông phòng này, thê thiếp Thái gia đạt tới một thời kì hài hòa trước nay chưa từng có, cây già mầm mới, cuộc sống của lão Thái quả thật như cá gặp nước.
Khi nghe được tin đứa bé trong bụng Trần thị còn chưa ra đời, Minh Phỉ rốt cuộc có thể thở phào một cái, mấy ngày nữa vẫn có thể duy trì cuộc sống nhẹ nhõm.