Editor: Thư
Minh Phỉ ngồi đến đau lưng, không nhịn được âm thầm than thở, chuyện này rõ rành rành là tìm ngược đãi a. Rõ ràng là Trần thị muốn làm mai cho Minh Tư, lại còn muốn kéo các nàng đến làm thịt. Cũng không biết Minh Tư trêu chọc Trần thị như thế nào nữa?
Rốt cuộc, bóng dáng mập mạp của nương tử Trương quản sự ở bên trong cũng xuất hiện trước cửa, cười híp mắt nói, "Phu nhân, Hồ quản sự dẫn người đến trả lời, hiện tại liền bắt đầu câu hỏi sao?"
Trần thị khẽ vuốt cằm: "Để cho bọn họ ở ngoài rèm trả lời."
Thì ra là lần này chuẩn bị quần áo mùa đông cho tất cả mọi người Thái phủ, lại đồng thời mời hết mấy chưởng quỹ của mấy cửa hàng kinh doanh vải vóc lụa, muốn so sánh giá cả ba nơi, gặp mặt bàn giá. Nàng xem hàng mẫu, lại nghe tất cả các chưởng quỹ nói một loạt chuỗi quảng cáo ở ngoài mành xong, rốt cuộc cũng định ra một cửa hàng, rồi lại tiếp tục bàn bạc từng giá tiền của từng loại một cùng tên chưởng quỹ cách rèm.
Bất tri bất giác nhiễm, đã qua hơn nửa canh giờ.
Thấy Trần thị nhiều lần khẽ xoa eo, thỉnh thoảng Dư ma ma lại quay đầu nhì các tiểu thư, chỉ thấy Minh Ngọc sớm ngả sang người Minh Phỉ ngủ thiếp đi, Minh Bội cũng lấy khen tay che miệng ngáp một cái, mặc dù Minh Tư còn ngồi rất đoan đang, vẻ mặt không nhịn được lộ vẻ khinh thường cùng phiền muộn, chỉ có một mình Minh Phỉ vễnh tai nghe, nghe đến say sưa ngon lành, không khỏi âm thầm thở dài một tiếng.
Rốt cuộc Trần thị cũng định được giá tiền, đợi quản sự dẫn chưởng quỹ đi ra ngoài, không còn người ngoài nữa, mới mở miệng: "Giá tiền ta đã bàn bạc ổn thỏa, hiện tại bốn tỷ muội của các con tính tính toán toán, năm nay trong nhà chuẩn bị quần áo mùa đông tổng cộng là bao nhiêu tiền?"
Tất nhiên là Minh Ngọc há hốc mồm cứng lưỡi, mặt đỏ tới mang tai, cái gì cũng không biết, Trần thị cũng không làm khó nàng, chỉ bảo Chu ma ma dẫn nàng về ngủ, lại dặn dò chú ý chớ để lạnh. Khó khăn lắm Minh Bội mới kiếm ra được vài chữ số, bị Trần thị vô tình ném sang một bên: Minh Phỉ đã sớm tính nhẩm trong lòng về chi tiêu của Thái gia theo danh sách nhân khẩu theo như nam nữ, số tuổi, cấp bậc đến tầng thứ, tính ra các chi tiêu từng nhóm, cho ra con số, nhưng thấy thái độ của Minh Tư hôm nay quá mức ly kỳ, nàng cũng không nói, chỉ bảo là còn phải lại suy nghĩ một chút, muốn chờ xem Minh Tư biểu hiện.
Khóe miệng Minh Tư khẽ nở nụ cười đắc ý, tự đắc sờ sờ đầu ngón tay, hé mồm nói, "Trong nhà tổng cộng 123 người, mỗi người hai bộ áo bông tổng cộng cần bốn cân bông, ba trượng sáu vải, lại bởi vì người có mập cao gầy thấp, gia gia giảm giảm...... Vì vậy cần tổng cộng 102 lượng bạc ròng."
Minh Phỉ rất kinh ngạc, Minh Tư coi vậy mà tính toán không kém nàng chút nào. Minh Tư đắc ý nhìn Trần thị, lại liếc xéo Minh Phỉ.
Mặt Trần thị không chút thay đổi, chẳng nói đúng sai quay đầu lại hỏi Minh Phỉ: "Con tính ra thế nào?"
Ý định của Minh Phỉ xoay chuyển ngay, quyết định cuối cùng là giả bộ khờ một lần, liền thật ngại quá nói, "Nữ nhi hổ thẹn, tính ra hơn Tứ muội muội 30 lượng bạc ròng, lại quên phân biệt nam nữ, mập cao, gầy thấp."
Trần thị gật đầu một cái, cũng không có vẻ thất vọng, giống như Minh Phỉ mắc lỗi là ở trong dự liệu của nàng.
Minh Tư cắn lấy Trần thị không thả: "Mẫu thân, nữ nhi có tính toán đúng không?"
Trần thị khẽ mỉm cười: "Tính toán quả đúng cực. Con ấy, đoạn thời gian này tiến bộ không ít, lão gia cùng ta khen con, nói con đi học viết chữ vẽ tranh đánh đàn đều đứng nhất, hôm nay xem ra, con quản gia càng thêm tài giỏi. Nếu đã như vậy, ngày mai con liền theo Tam tỷ tỷ con cùng nhau giúp ta làm việc thôi."
Rồi lại mắng Minh Bội: "Con cũng không còn nhỏ hơn Tứ tỷ tỷ con bao nhiêu, còn cái gì cũng không biết! Nếu như con cũng biết tranh khí chút, ta cũng nhanh chóng dạy con thứ khác, cũng tiết kiệm ngày ngày con luôn nói ta nặng bên này nhẹ bên kia. Lúc không có chuyện gì thì thường xuyên học hỏi Tứ tỷ tỷ con một chút!"
Trong lòng Minh Phỉ giật mình, xem ra Trần thị muốn khiến Minh Bội cùng Minh Tư đối địch với nhau, nghe mắng thì cũng cúi đầu rũ mắt, làm ra dáng vẻ cũng rất xấu hổ.
Minh Bội bị mất mặt trước mặt mọi người, giận đến không được, liếc mắt nhìn Minh Tư, thấy gương mặt Minh Tư hài lòng, cũng không khỏi càng tức giận, chỉ cảm thấy đều là Minh Tư làm hại nàng.
Trần thị nói: "Các con đều đi theo Minh Tư học một chút chuyện tính toán sổ sách đi"" nói xong rồi bảo mệt mỏi, tự vào trong phòng nghỉ ngơi, chỉ chừa mấy nữ hài tử hai mặt nhìn nhau.
Minh Bội lập tức nã pháo về phía Minh Tư: "Làm sao đột nhiên tỷ lại trở nên lợi hại như vậy rồi hả?"
Minh Tư khinh miệt liếc nàng một cái, căn bản không để ý tới nàng, hiên ngang thi lễ rồi đi ra ngoài.
Minh Phỉ thấy việc không liên quan đến mình thì vắt giò ngồi xem, lập tức sửa sang lại cũng muốn trở về Ỷ Tú viện, Minh Bội nhanh chóng đuổi theo ra đến ngoài kéo nàng: "Tam tỷ tỷ, mới vừa rồi tỷ cố ý nhường nàng ta phải không?"
Minh Phỉ cười lắc đầu: "Không phải, thật sự ta không bằng Tứ muội muội." Nàng căn bản không có tâm tình quan tâm hai cô bé này, chỉ cần họ đừng trêu chọc nàng và Minh Ngọc, Thái Quang Đình là được, họ thích vụ cáo cắn lấy nhau thì cứ vu cáo cứ cắn nhau đi, chẳng có bất kỳ quan hệ với nàng cả, vì vậy đương nhiên không sanh ra chút ý niệm dàn xếp ổn thỏa mọi chuyện.
Minh Bội kiên quyết không tin: "Không thể nào! Coi như bình thường nàng đi học lợi hại, nữ công lợi hại, đó cũng là vì ngày ngày thức đêm nàng không ngủ dụng công khổ luyện, mới có thể miễn cưỡng theo kịp tỷ. Nếu nàng và tỷ cũng bận rộn cả ngày giống tỷ, cũng liền không sai biệt lắm so với muội. Tỷ đi theo mẫu thân quản gia lâu như vậy cũng không tính đúng, bình thường căn bản nàng không có tiếp xúc với những thứ này, ngay cả trong nhà chúng ta có bao nhiêu người cũng không biết, thế nào có thể chỉ một lần mà tính đúng được? Nhất định là nàng có quỷ!"
"Có lẽ là bình thường nàng liền nhớ kỹ trong lòng thì sao? Chỉ là ta ngươi không biết mà thôi." Minh Phỉ trấn an nàng, "Nhưng dù có thế nào đều là kết quả do nàng nỗ lực. Các muội cùng ở trong một viện, vừa đúng lúc muội có thể cùng nàng học một ít. Có nhiều hơn một nghề trong người vẫn là tốt." Dứt lời dứt tay Minh Bội ra rồi đi thẳng.
Minh Bội cắn khăn đứng ở đó một lúc, hầm hừ mà chạy về viện của Tứ Di Nương.
Gặp được Tứ Di Nương, liền nhào qua ôm lấy cổ của Tứ Di Nương mà khóc, "Di Nương nên giúp con hả giận......"
Gần đây Tứ Di Nương luôn chiến bại, khi soi gương càng xem càng cảm giác quả nhiên là mình đã già rồi. Liền có chút miễn cưỡng, giờ phút này thấy nữ nhi khóc đến uất ức, miễn cưỡng lên tinh thần lau nước mắt cho nàng, "Cái con bé này, chuyện như thế nào? Mấy ngày trước đây không phải con làm ầm ĩ muốn đi theo phu nhân học quản gia, cha con không phải đã nói với phu nhân rồi sao? Ta nghe nói vừa rồi phu nhân liền gọi tất cả các con đến rồi, chẳng lẽ không phải là vì chuyện này?"
Minh Lâm cắn y phục trên trên vai nàng, khóc ròng nói: "Người còn nói sao! Phu nhân gọi tất cả chúng ta đi qua, bảo chúng ta học tính tính toán toán quần áo mùa đông trong nhà may thêm tổng cộng cần bao nhiêu bạc. Nhưng tất cả danh tiếng đều do một mình Minh Tư đoạt đi, ngay cả Tam tỷ tỷ cũng không tính toán được chính xác. Làm hại con bị phu nhân mắng trước mọi người! Nói mấy câu đều là con không bằng nàng ta!"
Tứ Di Nương nâng trán than thở: "Đó là do tự con không có tiền đồ, làm sao oán người khác được? Con cũng đừng theo học Minh Tư, tính khí như nàng chúng ta không học nổi đâu."
Minh Bội khóc ròng nói: "Không phải vậy đâu! Đầu người nhà ta có bao nhiêu nàng ta cũng không biết, lại càng chưa từng làm một bộ y phục nào, làm thế nào tính chuẩn như vậy được? Rõ ràng có quỷ! Hơn nữa trước đó phu nhân cũng không nói tính toán đúng thì có thể được cùng Tam tỷ tỷ học quản gia, có thể thấy được nàng tính đúng rồi liền lập tức mở miệng. Thiên vị, đây là thiên vị! Nàng ăn gian, ăn gian! Ô ô —— phu nhân thật thiên vị! Phụ thân cũng thiên vị!Ta không dám so với Tam tỷ tỷ, nhưng nàng cũng là thứ xuất, phía trên còn có một di nương cùng ca ca lòng dạ hiểm độc, tại sao nàng ta vẫn cứ cưỡi trên đầu con? Luôn nói con đần, con không phải đần, là nàng ta quá gian hoạt."
Tứ di nương thầm nghĩ, nếu quả thật như thế, cái vấn đề này đã trở nên nghiêm trọng. Ngày trước Minh Tư được cưng chiều, Minh bội không thể so với nàng ta, nhưng bây giờ Minh Tư lại vẫn nghĩ đè ép Minh Bội một đầu, vậy cũng kiên quyết không được, lập tức mang giày muốn xông ra tìm Trần thị.
Nha hoàn cận thân của nàng ta, Tiểu Ngải, thấy thế, vội vàng kéo nàng lại, khuyên nhủ, "Di nương, ngài cứ đi ra ngoài náo loạn như vậy, nếu như phu nhân hỏi chứng cớ ở chỗ nào? Vậy làm sao ngài có thể nói ra?"
Tứ Di Nương vừa nghe, quả nhiên có đạo lý, liền hỏi Tiểu Ngải: "Vậy ngươi nói nên làm thế nào?" Từ trước đến giờ Tiểu Ngải là quân sư quạt mo của nàng, thỉnh thoảng vẫn có thể đưa ra vài ba ý kiến hay.
Tiểu Ngải lại có chút oán nàng đều để cơ hội tốt lại cho Kiều Hạnh, mà không chịu lưu cho mình, lập tức cũng có chút làm bộ làm tịch: "Nô tỳ cũng không biết làm thế nào mới tốt, chỉ biết là ngài đi như vậy thì không được. Có lẽ còn bị phu nhân mắng cho một trận."
Tứ Di Nương lại nhìn thấu rắp tâm của nàng ta, cười lạnh nói: "Ngươi không biết à? Ngươi không biết còn dám mở miệng à? Ngươi cho rằng ta không biết đồ tiện nhân nhà ngươi nghĩ cái gì?" Con tay trỏ vào ngực Tiểu Ngải, "Ta lại thật sự muốn cất nhắc ngươi, nhưng ngươi xem lại ngươi đi, có thể so với người ta sao? Đi theo ta đây được bao lâu rồi, vẫn không làm cho người ta nhìn ngươi lâu một chút!" Trong lòng nàng không phải là không oán, nếu như Kiều Hạnh vốn là người bên cạnh mình, thế nào Trần thị cũng không mượn được cớ bắt người đi được.
Ngực không lớn hơn có thể oán nàng ta sao? Vẻ mặt Tiểu Ngải như đưa đám nhìn bộ ngực cứng nhắc, bộ mặt u oán.
Minh Bội nghe lời kỳ cục này, đỏ mặt tằng hắng một cái, "Con đi trước!"
Tứ Di Nương cũng không giữ nàng lại, ngược lại nháy mắt với Tiểu Ngải, "Chỉ là cũng không có quan hệ, ngươi phải thật sự tìm cách khiến tiểu tiện nhân kia nặng nề ngã nhào, để Ngũ Tiểu Thư đi theo Tam Tiểu Thư học quản gia, ta liền thay ngươi nghĩ biện pháp."
Thấy Tiểu Ngải cắn môi không nói lời nào, lại nằng nặng nhéo gò má Tiểu Ngải một cái, "Vẫn cứ giả vờ với ta à, ý định kia của ngươi ta không phải mới biết ngày thứ nhất! Nhanh lên một chút, qua thôn này thì không còn cái điếm đó đâu!"
Lúc này Tiểu Ngải mới nói: "Chủ ý là nô tỳ là muốn đến nhờ một người, nhưng không biết di nương có bằng lòng hay không?"
Tứ Di Nương cắn răng nói: "Chỉ cần có thể giúp ca nhi cùng tỷ nhi có tiền đồ, có thể diện, có cái gì ta không bỏ được! Hôm nay ta đã hiểu, chỉ có thể dựa vào hai đứa bé này mới đáng tin."
Tiểu Ngải liền bĩu môi chĩa hướng viện của Tam Di Nương: "Vậy, có sẵn sao ngài không đi tìm đến cme? Dầu gì nàng cũng là người ngài kéo nâng đỡ lên cơ mà."
Sắc mặt Tứ Di Nương cũng có chút khó coi, thật ra thì Kiều Hạnh cũng không đắc tội nàng, ngược lại còn thay nàng khuyên Thái Quốc Đống tới nhiều lần, nhưng nàng vẫn cứ thấy không, thấy Kiều Hạnh đã cảm thấy xa cách.
Tiểu Ngải khuyên nhủ: "Di Nương tốt của ta, ngài thật là hồ đồ. Ngài ngẫm lại xem, ban đầu nàng ta bán đứng Nhị Di Nương, xem như có thâm thù đại hận cùng Tứ Tiểu Thư Tam Công Tử, nếu là hai người này được lời, nàng có thể có được cái gì tốt? Ngài chỉ cần hù dọa một chút nàng, đương nhiên nàng sẽ ở trước mặt lão gia nói chuyện giúp Ngũ Tiểu Thư."
Mắt Tứ Di Nương sáng lên, vỗ tay nói: "Đúng nha, thế nào ta quên chuyện này chứ? Nhanh, mau đem khối gấm tơ màu xanh tím nhạt sắc song cung lấy ra đây.
Chuyện Tứ Di Nương tự mình đến viện của Tam Di Nương tìm Kiều Hạnh làm đồng minh không đề cập tới nữa. Lại nói Minh Phỉ trở lại Ỷ Tú viện không lâu, đã thấy Kiều Đào dẫn theo hai tiểu nha hoàn mang một sọt mây ước chừng hai thước vuông cười tủm tỉm đi vào hành lễ: "Đại công tử Cung gia đưa tới, vốn là để đáp ứng lời hứa cho Lục Tiểu Thư chó con gì đấy."
Minh Phỉ sai người mở sọt, chỉ thấy bên trong là một chú cún toàn thân màu vàng kim lông nhăn nhúm nằm ở trong cái giỏ, thấy nắp sọt mở ra, chú nâng khuôn mặt như giống như ông cụ trăm tuổi buồn bả ủ rủ nhìn mọi người.
"A nha, con này là chó gì chứ? Xấu xí quá rồi!" Bạch Lộ trước tiên đã che miệng cười lên, "Như lão già vậy đó, xem da lông của nó một chút này......" Nàng dùng hai ngón tay chạm vào lông của chú con, lôi kéo nó lên, mọi người xôn xao cười to, cún con bất mãn nhe răng.
Minh Phỉ đẩy tay Bạch Lộ ra, cười nói: "Đây là chó cát da phấn, từ nhỏ nó đã có cái dáng vẻ thế này, cũng đừng cười nó." Nghĩ thầm Cung Viễn Hòa ngược lại thật biết chọn chó, cho Minh Ngọc chú chó cát da này cũng không quá hung mãnh nhưng cũng không phải là giống chó dễ khi dễ, rất thích hợp cho Minh Ngọc nuôi.
Liền phân phó Bạch Lộ nhận lấy sọt mây trong tay hai tiểu nha hoàn rồi đưa đến cho Minh Ngọc, giữ lại Kiều Đào ngồi xuống dùng trà với mình, gọi người đi lấy trái cây.
Kiều Đào lấy ra một cái áo nhỏ cái màu xanh ngọc: "Chỉ ít ngày nữa là bắt đầu mùa đông, nô tỳ có làm cho cả Tam Tiểu Thư cùng Lục Tiểu Thư mấy cái áo bông, Tam Tiểu Thư thử một chút xem có vừa người không?" Nói rồi kéo Minh Phỉ vào trong phòng.
Rõ ràng là có lời muốn nói riêng với Minh Phỉ, Kim Trâm im lặng rũ mắt, tự đi ngoài cửa ngồi, ngẩn người nhìn hoa mộc trong sân từ từ khô héo.
"Mấy ngày nay Tứ Tiểu Thư thường mặc y phục đơn bạc lại cũ kỹ ngồi giữa đường lão gia lui tới, yên lặng rơi lệ, chờ kh lão gia hỏi, lại không nói cái gì cả, bị lão gia mắng cũng chỉ nén lệ không nói lời nào. Mấy ngày trước đây Thúy nhi bên cạnh Tam Công Tử lại đem ngọc bội của Tam Công Tử nhờ hai ma ma giữ cửa mang đi ra ngoài đổi chác, cũng bị lão gia bắt gặp. Lúc trước chỉ cho là trộm vật, đánh hai bàn tay mới nói là Tứ Tiểu Thư không có tiền trong tay, muốn thưởng phạt người làm cũng không có, thấy mấy tỷ muội thân thích trong nhà cũng không có gì để làm thân, đành bị người cười nhạo, Tam Công Tử săn sóc nàng, lúc này mới đem cầm bội ngọc của mình đổi tiền cho Tứ Tiểu Thư làm tiền tiêu. Lão gia đặc biệt giao phó phòng thu chi chi ra một trăm lượng bạc cho Tam Công Tử cùng Tứ Tiểu Thư làm của riêng. Tam Công Tử nhận, Tứ Tiểu Thư lại bảo không cần, chỉ nói là để dành lại cho chi tiêu trong toàn ga, bị người cười nhạo xem thường. Còn nói mặc dù nàng ta không giống như ngài thông minh tài giỏi, nhưng nàng ta đã rất cố gắng, cũng không nói phu nhân có địa phương nào không tốt, lại nói tuổi nàng và Ngũ Tiểu Thư đều lớn rồi, đều hiểu được Phong Hoa Tuyết Nguyệt, không biết khó khăn, muốn vì lão gia phu nhân phân ưu, cũng không còn cơ hội. Hi vọng lão gia có thể cho nàng một cơ hội, học một ít chuyện đương gia quản lý tài sản. Hoàn toàn Tứ Di Nương cũng nói với lão gia, phu nhân nặng bên này nhẹ bên kia, không để Ngũ Tiểu Thư đi theo học quản sự, lão gia liền phát tính khí."
Minh Phỉ nghe xong chuyện Kiều Đào tự thuật, giờ mới hiểu được vì sap Trần thị không hiểu vì sao phải ra một đề mục như vậy, thì ra là có ý kiến hay, muốn dẫn đến chuyện mẹ con Tứ di nương cùng Minh Tư Thái Quang Nghi đánh nhau. Từng chuyện từng chuyện liền thông suốt, tại sao Minh Tư lại tính tiền chuẩn xác như vậy, vì sao Trần thị không thấy nghi ngờ cũng liền được giải thích hết cả.
"Kim Quế có giao hảo với Mộ Vân trong phòng phu nhân, những chuyện này đều là nàng ta nói cho Đại công tử." Kiều Đào nói: " Ý của đại công tử là muốn ngài tận lực không nên dính vào."
Đã như vậy, nàng liền tìm viện cớ thối lui khỏi chuyện quản gia này đi, không cầu công lao, chỉ cầu không thất bại, cũng tránh cho Trần thị bắt lỗi Minh Tư làm liên lụy tới mình. Minh Phỉ quyết định rõ chủ ý, ngược lại hỏi Kiều Đào: "Ngươi và Kim Quế chung đụng có tốt không?"
Kiều Đào rũ mí mắt nói: "Công tử đối xử với ta cùng nàng như nhau, chính là nàng cứ muốn cùng ta náo, cũng không có cơ hội." Kim Quế len lén bò lên giường Thái Quang Đình mấy lần, Thái Quang Đình cũng không mắng nàng, chỉ là né tránh mà thôi, mặc dù trong lúc vô hình đã cố ý cổ vũ diễm khí của Kim Quế, nhưng cũng từ lấy được rất nhiều tin tức từ chỗ Kim Quế. Cộng thêm lúc bình thường Kim Quế mãi cứ có chuyện hay không đeeuf khi dễ nàng, làm thế nào nàng không khó chịu được? Nhưng Thái Quang Đình cũng có thể nhẫn nại thì nàng cũng có thể nhẫn nại. Chỉ là những chuyện này, nàng lại không tiện mở miệng nói với Minh Phỉ.