Hi Du Hoa Tùng

Chương 1

Một làn gió nhẹ lùa qua tai, vuốt ve, mơn man khuôn mặt của hắn. Tiếng tiêu réo rắt vút cao từ trên không vọng lại. Bầu trời đêm quang đãng, ánh trăng vàng soi bóng xuống dòng suối, tiếng nước chảy róc rách trong đêm vắng. Một khung cảnh thật sự hữu tình.

Lưu Phong theo tiếng tiêu cứ thế đi tới, trên đường có rất nhiều kỳ hoa dị thảo, tỏa ra hưong thơm làm say đắm lòng người.

"Đại sư tôn hôm nay tâm tình có lẽ không được tốt cho lắm!" Lưu Phong đối với tiếng tiêu này rất đỗi quen thuộc, mỗi lần đại sư tôn của hắn có tâm trạng không tốt đều một mình đến Vân Mộng sơn, dùng tiếng tiêu tĩnh tâm. Mà Lưu Phong chính là người thưởng thức tiếng tiêu của sư tôn hắn. Trong ba năm qua hắn chính là người duy nhất có diễm phúc này.

Xuyên qua một bãi cỏ, nhân ảnh của đại sư tôn Tần Thủy Dao đã hiện ra trứơc mắt hắn. Nàng đang đứng trên một tảng đá bên cạnh là một thủy đàm. Một thân bạch y làm nổi bật lên phong cách cao quý, mái tóc dài đen tuyền buông xõa tựa như một dòng suối, phủ xuống tấm thân thanh mảnh, dáng vóc toát lên vẻ yểu điệu tú lệ, ngũ quan ưu nhã tinh xảo. Đích thực là một tuyệt sắc giai nhân.

"Thực là vưu vật của tạo hóa!" Lưu Phong trong đầu khẽ thốt lên như vậy, hắn chỉ dám nghĩ chứ không dám nói ra. Nếu nói ra không chừng đại sư tôn sẽ biến hắn trở thành thái giám.
Lưu Phong tiến gần đến thủy đàm, mặc cho những giọt sương đêm rớt xuống. Hắn muốn tận hưởng cảm giác lạnh lẽo nhưng khoan khoái này.

"Phong nhi, ngươi đến rồi ư? Ngươi từ tiếng tiêu của ta có thể cảm ngộ được điều gì chăng?"

"Đại sư tôn, đồ nhi ngu muội, thật sư không thể cảm nhận được tâm tình của người trong đêm nay." Lưu Phong vốn không hề nói dối. Tiêu âm của Tần Thủy Dao hôm nay quả thật rất kỳ quái, khi thì hoan hỉ vui mừng, khi thì bi phẫn thống nộ. Quả thực là khó đoán được tâm trạng của nàng.

"Có lẽ đúng là như vậy, ta hôm nay tâm trạng quả là có chút bấn loạn." Tần Thủy Dao thở dài, đoạn đột nhiên hỏi:

-Phong nhi, năm nay ngươi đã bao nhiêu tuổi rồi? Hai mười lăm tuổi hay mười tuổi.

Lưu Phong không vội trả lời mà trầm ngâm suy nghĩ. Ba năm trước khi hắn mở mắt ra tại thế giới này, khi đó sư tôn của hắn nói hắn đã hôn mê suốt một năm. Khi đó hắn mới mười tuổi, vậy thì bây giờ hắn đã mừơi ba tuổi.

"Sư tôn, đồ nhi đã mười ba tuổi." Lưu Phong thận trọng trả lời, hắn trong lòng cảm thấy rất kỳ quái. Hiển nhiên sư tôn biết rõ tuổi của hắn, như thế nào hôm nay lại hỏi hắn như vậy?

"Mười ba tuổi! Phong nhi đã trưởng thành, ta cũng đã già!" Tần Thủy Dao khẽ lên tiếng, giọng nói tựa hồ chứa đựng một nỗi buồn trong lòng.

Lưu Phong cảm thấy hôm nay quả thật đại sư tôn có chút kỳ lạ vội vàng cười, nói:

-Đại sư tôn nói sai rồi, người không biết chứ dáng bộ của người nhìn chỉ như thiếu nữ mười sáu tuổi mà thôi. Nếu ai không biết rõ sự tình chắc sẽ nghĩ người là tỷ tỷ của Phong nhi. Trong mắt của Phong nhi thì người chính là nữ tử đẹp nhất trên đời này.

Những lời nói này thoạt nghe thì có vẻ không thật nhưng thực sự thì cũng không khoa trương cho lắm. Dung mạo của Tần Thủy Dao đích xác là còn rất trẻ, mặc dù thời gian rất vô tình nhưng cũng chưa hề để lại trên khuôn mặt của nàng một vết nhăn nào.

Tần Thủy Dao nghe đứa nhỏ trước mặt trả lời, không khỏi bật cười:

-Phong nhi, cái miệng nhỏ của ngươi càng ngày càng biết nịnh đấy.

Tiểu tử này, ba năm trước sau khi hôn mê tỉnh dậy thì tựa hồ thay đổi thành một người khác, thông minh lanh lợi hơn trước rất nhiều. Tần Thủy Dao rất yêu thương hắn, đáng tiếc là nàng và hắn vốn hoàn toàn khác biệt về tuổi tác.

Khuôn mặt non nớt của Lưu Phong bỗng trở nên nghiêm nghị, hắn rành rọt phun ra từng câu từng chữ:

-Đại sư tôn, những lời Phong nhi nói ra hoàn toàn là sự thật, người chính là thiên hạ đệ nhất mỹ nữ.

"Phì! tiểu tử ngốc này! Ngươi ở Vân Mộng Trạch Tiên sơn này đã thấy qua được bao nhiêu nữ tử mà nói như vậy." Tần Thủy Dao nhất thời bị vẻ mặt nghiêm túc của hắn làm cho buồn cười.

"Đại sư tôn, bất kể như thế nào. Người vĩnh viễn là người đẹp nhất trong lòng Phong nhi."

Lưu Phong trong lòng đang thầm cười trộm, đại sư tôn căn bản là không biết đến quá khứ của hắn. Nếu không sẽ không nói như vậy. Năm đó tại thế giới của hắn, hắn vốn là một tên sắc lang, đã gặp không biết bao nhiêu mỹ nữ. Bất qua chưa có mỹ nữ nào có thể so sánh được với đại sư tôn của hắn. Cho nên lúc nãy hắn nói chính là thật lòng, từ tâm can mình nói ra.

"Cái gì mà siêu mẫu, ngôi sao ca nhạc, minh tinh điện ảnh. làm sao có thể sánh cùng sư tôn của ta!"

"Lưu Phong, ngươi đang suy nghĩ gì vậy?"

Lưu Phong trong đầu đang tràn ngập sắc ý, không nghĩ ra đột nhiên sư tôn lại quát lên như vậy. Thân thể run lên, trọng tâm chao đảo, xém chút nữa đã ngã vào thủy đàm.

"Đại sư tôn, ta vốn đang suy nghĩ về chuyện tu luyện. Mấy ngày nay đồ nhi tu luyện "Thái Âm Thất Tinh Huyền" không hề thấy tiến bộ, không khỏi cảm thấy lo lắng trong lòng."Lưu Phong sợ sư tôn của hắn nhìn thấu ý nghĩ của hắn vội lái sang chuyện khác.

Quả nhiên Tần Thủy Dao nghe hắn nói đến việc tu luyện liền lập tức phi thân xuống, sóng vai cùng hắn đứng trước thủy đàm, nói:

-Phong nhi, "Thái Âm Thất Tinh Huyền"vốn không phải là pháp quyết tu luyện của bổn môn, ta cùng ba vị sư tôn của ngươi cũng không thể hiểu rõ hết ảo diệu bên trong của nó. Ngươi có thiên tư hơn người, chỉ cần cố gắng chuyên cần luyện tập, ắt sẽ thành công. Ta cùng ba vị sư tôn của ngươi rất coi trọng ngươi, hy vọng ngươi sẽ không phụ lòng mong mỏi mà chúng ta đã đặt vào ngươi.

"Đại sư tôn, người nói "Thái Âm Thất Tinh Huyền"không phải là pháp quyết tu luyện của Phiêu Hương cốc chúng ta?

Tần Thủy Dao gật đầu nói:

-Không sai, Phiêu Hương cốc từ khi tổ sư gia sáng lập đã ba ngàn năm, đều chỉ thu nhận nữ đệ tử, cho nên pháp quyết tu luyện cũng chỉ phù hợp cho nữ nhân tu luyện. Sự xuất hiện của ngươi là ngoài ý muốn, nếu ba năm trước ngươi không tỉnh dậy và tam sư tôn của ngươi không vô tình phát hiện ra "Thái Âm Thất Tinh Huyền" tại một thạch động thì cũng không thể truyền thụ võ công cho ngươi được. Cho nên ảo diệu bên trong của bộ pháp quyết tu luyện này ngươi phải hoàn toàn dựa vào cảm ngộ của bản thân để tìm hiểu, chớ nên dựa dẫm vào chúng ta.

Lưu Phong chợt nhớ đến những tiểu thuyết võ hiệp mà mình đã đọc lúc trước thì những khái niệm tu chân, dị giới, ma pháp. đối với hắn cũng không xa lạ lắm. Ba năm trước, sau khi tỉnh lại, hắn nhận thấy thế giới xung quanh hắn đã hoàn toàn thay đổi, thế nhưng hắn hoàn toàn bình tĩnh đón nhận thân phận mới của mình, thay vì hoảng hốt lo sợ, hắn đã tìm cách để thích nghi với cuộc sống mới của mình. Bản thân hắn vốn dĩ là không hề đầu hàng số phận.

Lúc đó tỉnh lại, hắn nhận thức được rằng địa phương mình đang hiện diện được gọi là Vân Mộng Trạch Phiêu Hương cốc. Hắn có bốn vị sư tôn chính là bốn tuyệt sắc giai nhân. Cũng chính là phương ngoại tu luyện chi sĩ. Thấu đáo được sự tình tại thế giới này điều quan trọng nhất chính là phải có thực lực cường hãn, hắn một mực năn nỉ các vị sư tôn truyền thụ cho pháp quyết tu luyện. Bất quá hắn cũng không nghĩ tới bốn vị sư tôn lại truyền thụ cho hắn một loại pháp quyết tu luyện mà ngay cả bọn họ cũng chưa hề thấu hiểu hoặc tu luyện qua. Vạn nhất trong lúc tu luyện, không khéo lại xảy ra tẩu hỏa nhập ma hoặc nghiêm trọng hơn là đột tử thì sao?

Lưu Phong nghĩ vậy lập tức hơi tức giận, nghiêm mặt nói:

-Đại sư tôn, sự tình quan trọng như vậy, tại sao trước kia người không nói với Phong nhi?

Tần Thủy Dao khẽ mỉm cười nói:

-Ngươi không hỏi qua, một mực đòi tu luyện võ công. ta làm sao có thể giải thích đây.

"Việc này. đại sư tôn, người mau nói cho Phong nhi biết, tu luyện pháp quyết này có thể nào gây ra chết người hoặc tẩu hỏa nhập ma hay không?" Lưu Phong lo lắng hỏi tiếp.

Tần Thủy Dao vội nghiêm mặt nói:

-Phong nhi, việc tu luyện luận về bản chất đã là một việc làm nghịch lại thiên ý, cải biến lại tự nhiên chi đạo, cho nên nếu nói tu luyện hoàn toàn không gặp nguy hiểm chỉ là gạt người mà thôi.

Lưu Phong nóng nảy cắt ngang:

-Sư tôn vậy bây giờ đồ nhi sẽ lập tức dừng lại không tu luyện nữa, có được không?

Mặc dù tu tiên đích xác là có sức hấp dẫn rất lớn đối với hắn. Thế nhưng bảo toàn tính mạng dù sao vẫn là việc quan trọng hơn.

"
Đình chỉ tu luyện ư! Ngươi thực sự muốn làm như vậy sao?" Tần Thủy Dao tựa hồ có chút giật mình.

"
Phong nhi quả thực là có ý nghĩ này. Dù sao Phong nhi cũng không nghĩ bản thân có thể đắc đạo thành tiên, chỉ cần bản thân có một chút thực lực để tự bảo vệ bản thân. Hay là sư tôn chế tạo cho Phong nhi vài pháp bảo phòng thân, không phải tốt hơn sao?"

Tần Thủy Dao thở dài, đoạn nói:

-Phong nhi, tu luyện cũng giống như là đi ngược dòng nước vậy. Không tiến tất lùi. Nếu bây giờ ngươi đình chỉ tu luyện "Thái Âm Thất Tinh Huyền" thì sẽ có phiền toái rất lớn.

"Thế có nguy hiểm đến tính mạng hay không vậy sư tôn?" Là một người có ý thức của thế giới hiện đại, đương nhiên điều làm Lưu Phong quan tâm nhất chính là tính mạng của bản thân.

Tần Thủy Dao chăm chú nghe hắn nói xong, khẽ gật gật đầu:

-Ta cũng không dấu ngươi, nếu bây giờ đình chỉ tu luyện thì trong một thời gian ngắn gân cốt của ngươi sẽ bị co rút lại. Khi đó chúng ta chỉ có thể bảo toàn tính mạng cho ngươi nhưng ngươi cũng sẽ trở thành phế nhân.

"
Gân cốt co rút, phế nhân!"

Lưu Phong nghe vậy, sắc mặt đại biến, vội vàng nói:

-Đại sư tôn, lúc nãy là Phong nhi suy nghĩ chưa kỹ, Phong nhi sẽ cố gắng tu luyện, hy vọng đại sư tôn hỗ trợ cho đồ nhi tu luyện loại pháp quyết này.

Lưu Phong mặc dù không mang chí lớn nhưng cũng không muốn mình lại biến thành một phế nhân. Đến thế giới này nếu có thực lực, tiền đồ của hắn sẽ rất sáng lạn, nếu trở thành phế nhân thì còn hy vọng gì được nữa.

Tần Thủy Dao mỉm cười nhìn hắn nói:

-Ngươi yên tâm, vài ngày nữa chúng ta nhất định sẽ nghiên cứu, đề ra một biện pháp tu luyện phù hợp với ngươi, nhất định sẽ làm cho tu vi của ngươi tiến bộ.

Lưu Phong nhất thời sắc mặt trở nên hoan hỉ nói:

-Sư tôn thật là tốt, có những lời này của ngừơi, Phong nhi hoàn toàn an tâm. Hay là người chế luyện ra cái gì là Quy Nguyên đan, Bồi Nguyên đan. chính là thần dược có thể làm tăng tu vi tu luyện cho Phong nhi phục dụng, không phải là tốt hơn mỗi ngày đều phải cực khổ tu luyện hay sao?

Lưu Phong nhất thời nhớ ra trong những cuốn tiểu thuyết tu chân mà hắn đã đọc trước kia, các nhân vật chính trong truyện đều có những loại đan dược làm tăng tu vi công lực của bản thân, hôm nay nghĩ ra vội vàng năn nỉ sư tôn của hắn chế luyện cho bản thân mình.

Tần Thủy Dao khẽ giật mình nhìn hắn:

-Phong nhi, ngươi như thế nào lại biết đựơc sự tình liên quan đến Quy Nguyên đan, Bồi Nguyên đan như vậy?

Tần Thủy Dao thực sự cảm thấy kỳ quái. Ba năm này Lưu Phong quả thực chỉ quanh quẩn trong Phiêu Hương cốc, sự tình về tu chân, tu tiên không thể hiểu biết nhiều. Hơn nữa bọn họ cũng không hề kể cho hắn nghe về đan dược, như thế nào hắn lại biết được chuyện này?

"
Tốt! sự tình liên quan tới thần đan chính xác là có thật, không lẽ các tác giả viết truyện võ hiệp là từ thời đại tu chân này vựơt qua không gian đến thời hiện đại để viết truyện?" Lưu Phong ngạc nhiên, suy nghĩ như vậy.

Bất quá hắn cũng không dám nói ra chân tướng sự việc, nhất thời trên miệng hắn nở một nụ cười quái dị, đoạn nói:

-Là do Phong nhi tưởng tượng mà nghĩ ra thôi.

"
Thực sự là do ngươi tưởng tựơng nghĩ ra?" Tần Thủy Dao diện mạo nghiêm trang, nhìn chăm chú vào mặt của hắn.

"
Thật sự chính là do Phong nhi tự nghĩ ra!" Lưu Phong nghiêm chỉnh trả lời, sau đó hắn lại nở một nụ cười thật tươi cầu tài.

"
Đại sư tôn, Phong nhi có một việc không dám giấu người. Ba năm trước sau khi tỉnh dậy, đồ nhi cảm thấy trong đầu mình, không hiểu vì sao lại hiểu biết thêm rất nhiều chuyện mà trước kia mình không biết.

Vì không muốn Tần Thủy Dao nghi ngờ thân phận của mình, hắn đành nói như vậy cho qua chuyện. Bất quá hắn không ngờ sư tôn của hắn nghe xong tức thì run rẩy nói:

-Phong nhi, nếu đúng như lời ngươi nói thì cơn trọng bệnh của ngươi năm đó không ngờ lại có thể thúc đẩy, phát huy toàn bộ tiềm năng của ngươi ra ngoài.

Lưu Phong lập tức nhanh nhẩu nói:

-Sư tôn, có lẽ đây chính là ứng với câu nói từ xưa, trong đại nạn mà không chết, sau đó ắt sẽ đựơc hưởng phúc đây mà.
 
Bình Luận (0)
Comment