Nữ nhân đã lên giường, Lưu Phong nhanh chóng cởi bỏ xiêm y của Liễu Thanh Nghi ra, để bộ ngực trần trụi trắng nõn lộ ra trước mắt mình.
Ngực của nàng nhờ có Lưu Phong kích thích đã lớn hơn lúc trước mới vào Phượng viên rất nhiều.
Nhìn hai núm vú đỏ hồng dựng đứng lên, Lưu Phong chậm rãi cúi đầu dùng lưỡi liếm lấy hai hạt anh đào mê người này, làm cho Liễu Thanh Nghi một trận kịch chấn, trong miệng cũng bắt đầu thốt ra những âm thanh rên rỉ mơ hồ.
. Sau cơn mây mưa, Liễu Thanh Nghi vẻ mặt rạng ngời hạnh phúc, tiễn Lưu Phong rời phủ, còn cẩn thận dặn dò hắn nhớ về sớm. Lưu Phong âm thầm cười nàng trong lòng. Người ta nói dục vọng của thiếu phụ thật mạnh mẽ, bây giờ hắn mới chân chính được lĩnh giáo.
Nửa đường hắn liền chạm phải Vương Đông Đông. Bất quá đây không phải là vô tình mà hình như nàng đã cố ý đợi sẵn.
"Công tử, chàng có thời gian không, có thể đi theo thiếp một chút không?" Trải qua vài lần cùng Lưu Phong hội ước. Vương Đông Đông cũng đã trở nên dạn dĩ hơn rất nhiều, vẻ ngượng ngùng ban đầu cũng không còn nữa.
Trư Tam à, Trư Tam ơi, vị hôn thê của ngươi lại định câu dẫn ta, xem ra ngươi thật là xui xẻo. Lưu Phong cố gắng nghiêm chỉnh nói:
"Thì ra là Đông Đông. Vài ngày không gặp xem ra mông nàng cũng căng hơn trước, ngực cũng săn chắc hơn trước." Đại sắc lang, đại bại hoại. Vương Đông Đông mặc dù trong lòng đã có chủ ý cùng Lưu Phong kết duyên thế nhưng thấy hắn vô sỉ như vậy, đề cập đến những bộ phận nhạy cảm của mình, không khỏi cảm thấy bực bội.
Nhưng vì đại cục của Vương gia, nàng vẫn phải nhẫn nhịn.
"Đông Đông, nàng cứ về trước đi. Ta gặp ca ca nàng có chút việc. Sau đó sẽ tìm nàng uống trà." Sắc vẫn là sắc nhưng việc chánh sự thì không thể quên. Nguyên tắc làm người của hắn chính là như vậy.
"Công tử, ca ca thiếp vừa mới bảo thiếp ra đây. Hắn nói chuyện kinh doanh buôn bán hắn đã thu xếp ổn thỏa." Ta khinh, Vương Bảo Nhi làm gì mà dám nói như vậy.
"Đã như vậy thì chúng ta sẽ đi cùng nhau. Được rồi, chẳng biết nàng có nghe ta đề nghị sử dụng Đại An Phân không?" Vừa mới đi vài bước Lưu Phong lại tiếp tục cợt nhả.
Vương Đông Đông thầm mắng một tiếng đại sắc lang, vốn nàng đang muốn nói chuyện, không ngờ hắn lại làm cho cụt hứng.
"Hỗn đản, còn không mau buông tay!" Lưu Phong nghe vậy liền ngước đầu nhìn xung quanh.
Vừa lúc này tiếp tục một thanh âm vang đến:
"Nhìn cái gì, ta nói ngươi buông tay ra. Nữ nhân của Chu Tam công tử ngươi dám vô lễ sao?" Lưu Phong nghe vậy liền hiểu, âm thanh đó chính là đang nói tới mình.
Vương Đông Đông sắc mặt thay đổi, nói khẽ với hắn:
"Chu Phi Cao đến." Lưu Phong lập tức cảm thấy bực bội trong lòng. Té ra là hôm nay Vương Đông Đông biểu hiện với mình rất ôn thuận, ngay cả những lời trêu ghẹo của mình cũng không phản ừng thì ra là Trư đầu heo đã đến Giang Nam. Xem ra là có chút phiền toái đây.
Vương Đông Đông tựa hồ như cố ý thị uy, làm cho mâu thuẫn càng lớn. Vốn là tay của Lưu Phong chỉ khẽ quàng qua eo nàng một chút nhưng nàng thì chủ động giữ chặt lấy tay của hắn. Vẻ mặt hết sức mập mờ.
"Cái thứ hỗn đản kia, muốn chết? Còn không buông tay ra?" Người nọ nhìn Lưu Phong như vậy, hận không thể ngay lập tức nuốt hắn vào bụng.
"Ngươi là gì của Đông Đông?" Lưu Phong chưa từng gặp qua Tam đầu heo nhưng hắn dám chắc là người trước mặt tuyệt không phải là Chu Phi Cao. Ít nhất là dung mạo của hắn so với lời đồn đại thì không hề giống tí nào.
"Đông Đông?" Người nọ rõ ràng là không hiểu được câu nói của hắn.
Lưu Phong thở dài một hơi. Chó thời cổ đại quả thực là không có văn hóa à.
Vương Đông Đông thông mình, nàng nhìn người nó, mỉm cười nói:
"Ngu ngốc, công tử chính đang hỏi ngươi là ai?" Người nọ nghe Vương Đông Đông chế giễu cũng không dám nổi giận. Dù sao nàng cũng chính là nữ nhân của chủ nhân.
"Tại hạ là tri khách của Yến vương phủ Trình Phi." Người nọ đắc ý giới thiệu thân phận của mình.
"Cút ngay, ta không cần biết ngươi là ai, đừng làm phiền chúng ta nữa." Vương Đông Đông đối với Lưu Phong càng muốn chứng minh với Lưu Phong mình đứng về phía hắn, cố ý làm cho Lưu Phong và Tam đầu heo trở nên thế bất lưỡng lập.
"Đông Đông, ta tìm ngươi khắp nơi thì ra ngươi đang ở đây." Lúc này chợt xuất hiện vài nam tử đi đến. Cầm đầu là một nam nhân thân bận bạch y, phong lưu tuấn dật, nhìn Vương Đông Đông chào hỏi.
"Hắn chính là Tam đầu heo?" Lưu Phong nhíu mày hỏi.
Vương Đông Đông nhỏ giọng nói:
"Đúng, hắn chính là Chu Tam, hắn bí mật đến Giang Nam đã mấy ngày nay. Mấy ngày nay cứ bám lấy làm phiền thiếp." Lưu Phong cười nhạt nói:
"Thì ra là nàng tìm ta cũng không có ý gì tốt cho lắm." Vương Đông Đông mỉm cười, không phủ nhận. Lưu Phong đã đoán được ý nàng. Nàng chính là muốn thông qua Lưu Phong cự tuyệt hôn sự của Yến phủ. Nhưng có một chuyện kỳ quái nhất là Chu Tam đã đến Giang Nam vài ngày nhưng tựu chung vẫn không hề đến Vương phủ cầu hôn.
"Công tử, người có thể không tin lời Đông Đông nói nhưng không thể hoài nghi tình cảm của thiếp được." Vương Đông Đông u oán, buồn bã nói, thanh âm của thực khiến cho người ta thương xót. Đáng tiếc Lưu Phong không phải là con nít. Hắn đương nhiên là biết nàng đang đóng kịch. Bất quá chuyện như thế nào hắn cũng không hề lo lắng.
"Chu Tam công tử, xin lỗi ta đã có đính ước." Mấy ngày nay Vương Đông Đông thấy Tamn đầu heo đối với chính mình dường như rất tự tin. Nhớ lại lần đầu bái phỏng Vương gia, Tam đầu heo đã từng trước mặt Vương Đức Vọng nói không đầy nửa tháng sau nhất định sẽ làm cho Vương Đông Đông tình nguyện đi theo hắn. Có nhưng lời này của hắn, nàng cũng không còn cố kỵ gì cả chỉ cần ngươi không dùng sức mạnh thì cho dù ngươi là cao thủ tình trường hay là hoa hoa công tử. cũng đừng hy vọng lão nương yêu ngươi.
Đương nhiên là đại sắc lang Lưu Phong lại là một ngoại lệ, dù sao mông nàng cũng đã bị hắn xoa bóp chán chê, hơn nữa cứu mạng cho Vương phủ cũng chỉ có hắn mà thôi.
Trình Phi đứng bên cạnh Chu Phi Cao, vẻ mặt cũng thật khó coi. Nghĩ thầm chủ nhân của mình cũng thật là hồ đồ. Nữ nhân của ngươi nắm lấy tay người khác ngay trước mặt mà ngươi vẫn tươi cười nói chuyện. Thật là có phong độ.
"Tam công tử, hay là chúng ta đi trước." Trình Phi do dự nửa ngày, hiểu được cứ như thế này cũng không phải là biện pháp. Lập tức lên tiếng nhắc nhở.
"Đi cái con mẹ ngươi." Chu Phi Cao nhấc chân đá Trình Phi một cước. Lão tử để cho ngươi theo dõi Vương Đông Đông. Ngươi thấy nàng nắm tay người khác, không hề có hành động gì, còn bảo ta chạy?
Trình Phi lập tức câm như hến, không dám nói câu nào nữa. Hắn bây giờ mới tỉnh ngộ Chu Phi Cao có phong độ như vậy, hoàn toàn là vì Vương Đông Đông mà kìm nén.
Vương Đông Đông thấy vậy biết là Chu Tam muốn giết gà dọa khỉ, đáng tiếc Lưu Phong không phải là hầu mà hắn là long, nhân trung chi long (rồng trong loài người). Một chút kỹ xảo nhỏ của tam đầu heo, hắn căn bản không để mắt vào đâu cả.
Lưu Phong cố ý kéo sát người Vương Đông Đông vào người mình, cố ý hỏi:
"Vị nhân huynh này là bằng hữu của Đông Đông sao? Sao trước giờ chưa nghe nàng nhắc đến?" Chi Phi Cao hai mắt khẩn trương nhìn chằm chằm vào hữu thủ của Lưu Phong, chỉ còn cách chút xíu nữa là có thể chạm đến bộ ngực của Vương Đông Đông. Trời đất ơi, đó chính là nhũ trư của ta, Chu Tam công tử mà.
"Nhìn cái gì?" Vương Đông Đông phát hiện ánh mắt Tam đầu heo nhìn chằm chằm vào ngực mình, bực bội hỏi.
Chi Phi Cao hai mắt trợn tròn, phong độ lúc nãy quẳng mất, giơ ngón tay chỉ vào Lưu Phong nói:
"Ngươi tại sao lại để cho tên tiểu tử này ôm ngươi?" Lưu Phong cười hì hì nói:
"Vị nhân huynh này, Đông Đông là nữ bằng hữu của ta, ta ôm nàng quan hệ gì đến ngươi?" Vương Đông Đông tiếp tục hùa theo, tiếp tục làm cho mâu thuẫn của Chu Tam và Lưu Phong được đẩy lên cao, mỹ mục trừng lên nhìn Chu Tam nói:
"Tam công tử, chuyện của ta mà ngươi cũng muốn quản sao? Đừng nói là hắn ôm ta, cho dù hắn hôn ta hay lên giường với ra thì ngươi cũng chẳng làm gì được." Vì ích lợi của gia tộc, vì phụ thân. Vương Đông Đông lần đầu tiên lớn mật nói ra những câu như vậy.
Chu Phi Cao không nghĩ tới nữ thần trong mắt mình hôm nay lại không biết vô sỉ, nói những thứ đó ngay trước mặt mình. Hắn tức giận đến nỗi toàn thân phát run.
Lưu Phong đương nhiên là có thể dể dàng ôm ấp nàng như vậy nhưng chuyện lên giường cùng nàng thì hình như có chút khó khăn. Vương Đông Đông nói như vậy không phải là cố ý sao?
Mẹ nó, đã nói như vậy thì có cơ hội ta nhất định phải đưa nàng lên giường sau đó sẽ tính tiếp.
Vương Đông Đông cũng không biết trong lòng Lưu Phong đang suy nghĩ đến ác tâm như vậy. Chỉ nghĩ Lưu Phong đang suy nghĩ để đối phó với Tam đầu heo.
"Đông Đông. Ta biết nàng hay nói giỡn, nàng nhất định là đang nói giỡn với ta có đúng không?" Chu Tam tâm tình đã cảm thấy mệt mỏi. Từ khi bảy tuổi bắt đầu trêu hoa ghẹo nguyệt, cho đến bây giờ chưa từng thất bại. Bằng vào thế lực của nhà hắn, kết hợp với thủ đoạn của hắn, cho tới bây giờ chưa có nữ nhân nào dám cự tuyệt hắn.
Kỳ thật chuyện kết thân với Vương gia, nếu hắn mang danh nghĩa Yến vương phủ trực tiếp đề nghị thì dám chắc là Vương gia không dễ dàng cự tuyệt. Nhưng là hắn muốn Vương Đông Đông phải có chút tình nguyện nên muốn thi triển bản lãnh hoa hoa công tử của mình thu phục nàng. Ai mà biết nàng đã sớm có người khác.
Đương nhiên là cướp đoạt nữ nhân của người khác càng làm cho Chu Tam kích thích, cho nên mặc dù buồn bực nhưng hắn quyết định sẽ tranh đấu với Lưu Phong đến cùng.
Vương Đông Đông nhấn mạnh từng chữ nói:
"Tam công tử, nếu không còn chuyện gì nữa thì xin người rời đi cho. Chúng ta không muốn làm phiền." "Ngươi." Chu Phi Cao trong lòng bốc hỏa, bất quá đối mặt với Vương Đông Đông lúc này hắn cũng không thể phát tiết. Ít nhất là trước khi cùng nàng lên giường thì vẫn phải nhẫn nhịn. Dựa theo kinh nghiệm của hắn thì chỉ cần nữ nhân lên giường lần đầu với hắn thì sau đó mọi chuyện cũng đều phải phục tùng hắn.