Mặc dù tìm được một cái cớ rời khỏi Lưu Phong nhưng Ân quý phi với chuyện vừa rời vẫn cảm thấy ngượng ngùng không thôi. Mặc dù Lưu Phong là hoàn toàn trong sáng nhưng vẫn làm cho nàng xuất hiện một cảm giác đã lâu không thấy. Đó là cảm giác kích tình.
"Phong nhi đây là Bách Hoa lộ do hải ngoại tiến cống, ngươi nếm thử xem." Ân quý phi hai tay bưng một chén canh, bất quá hai má vẫn ửng hồng, chưa tiêu tan hết.
"Cám ơn cô cô." Lưu Phong đưa tay đỡ lấy chén canh, uống thử một ngụm. Quả thật là ngon, so với đồ uống của kiếp trước dường như còn hoàn hảo hơn.
"Phong nhi, thế nào?". Cảm giác vừa lạ vừa quen lúc này khiến cho Ân quý phi lại liếc mắt nhìn Lưu Phong, trống ngực đập nhanh hơn một chút. Vừa rồi kích tình trong nháy mắt, quả thực vẫn tồn tại trong người nàng.
Trong lòng đang nổi sóng nhưng Ân quý phi bề ngoài vẫn phải giữ bình tĩnh, chỉ sợ bị Lưu Phong nhìn thấy tâm tình của mình, sẽ coi thường mình.
"Cô cô, Bách Hoa lộ quả thật là uống rất ngon." Lưu Phong không phải là kẻ ngu, hắn đã từ vẻ mặt của Ân quý phi phát hiện ra gì đó lạ thường.
Kỳ thật là lúc nãy hắn đã cố ý dùng đầu mình cọ xát vào bộ ngực bão mãn của nàng. Hắn không phải là Liễu Hạ Huệ, đối mặt với thục phụ mê người như vậy, hắn không có khả năng thánh khiết, trong sáng được. Bất quá nghĩ đến thân phận của hai người nên hắn chỉ khẽ dùng đầu ma xát một chút mà thôi.
Nhưng biểu hiện của Ân quý phi lại vượt ngoài dự đoán của hắn. Dục vọng của thục phụ quả nhiên là cường đại.
Đương nhiên hắn không muốn tiếp tục nữa, dù sao thì vị mỹ nhân xinh đẹp này cũng là cô cô của thê tử mình, cũng là cô cô của mình. Nếu có chuyện gì xảy ra thì thật là phiền toái đây.
"Cô cô, Phong nhi phải quay về." Nhớ tới lời dặn của Trương công công, Lưu Phong cũng không dám nấn ná lại lâu nữa.
"Phong nhi, cô cô lúc nãy đã nói với ngươi. Sao ngươi lại quay về sớm như vậy? Ta đã lâu rồi không có ai nói chuyện." Ân quý phi tiến lên ôm lấy Lưu Phong vào ngực mình, ngữ khí mang theo thập phần quan tâm:
"Kinh đô hết sức phức tạp, ta hy vọng người nghĩ lại, rời xa nơi này." Bị nữ nhân ôm vào ngực, tiểu phúc Lưu Phong nhanh chóng phát sinh biến hóa, hắn lớn mật lấy hai tay ôm lấy eo nàng:
"Cô cô, người thật sự không cần lo lắng cho Phong nhi, Phong nhi tự biết làm thế nào." Da thịt hai người chạm nhau, thân thể mềm mại của Ân quý phi khẽ run lên, hô hấp trở nên dồn dập, vô số hương khí sộc vào mũi hắn.
Lưu Phong ôm chặt eo nàng, trong lòng cố gắng áp chế tà niệm trong lòng:
"Cô cô, sau này người nên tự bảo trọng." Vốn hắn không khinh bạc vị cô cô đáng yêu này nhưng hơi thở của thục phụ quả nhiên là rất có mị lực. Tay hắn đã từ từ di chuyển xuống dưới, chạm vào mông nàng.
Một dòng điện mãnh liệt nhất thời từ mông truyền đi khắp toàn thân, cảm giác thật mơ hồ khó tả.
Có lẽ vì ngượng ngùng, có lẽ vì đã lâu chưa kích tình. nàng cũng không trách cứ Lưu Phong. Nàng đang suy nghĩ, đó chỉ là chuyện Lưu Phong vô ý gây ra. Nhưng mà vô ý thì sao lại tiếp tục xoa miết mông của mình chứ?
"Phong nhi, sau này người nhất định phải đối xử tốt với Tố Tố, có biết không?" Nghe đến tên Tố Tố, tâm thần Lưu Phong bất giác kinh tỉnh, hai tay rời khỏi mông của Ân quý phi.
Ân quý phi có chút giật mình, thân thể khẽ rung lên.
Khẽ chớp chớp mắt, che dấu vẻ thẹn thùng, Ân quý phi khẽ nói:
"Phong nhi, vai ta hơi mỏi, ngươi giúp ta xoa bóp nhé." Lưu Phong sợ run một chút, rời khỏi ngực nàng, ra phía sau, đưa tay xoa bóp bả vai cho nàng.
Ân quý phi cảm giác được thân thể của chính mình dưới sự xoa bóp của Lưu Phong không ngừng run rẩy nhẹ nhẹ, một dòng điện tê mê thỉnh thoảng lại chạy dọc theo thân thể.
Dần dần Lưu Phong cũng bị bầu không khí mập mờ này làm cho phát sinh tà niệm, hai tay hắn thỉnh thoảng lại khe khẽ chạm vào ngực nàng.
Lưu Phong cẩn thận chồm người ra trước quan sát phản ứng của Ân quý phi, thấy nàng mặc dù mặt đỏ bừng nhưng cũng không tức giận, nhất thời trong lòng cũng cảm thấy thoải mái.
Xoa bóp một lúc, lá gan hắn đã lớn lên rất nhiều, không còn giới hạn xoa bóp bả vai nữa.
Rốt cuộc hắn lớn mật, dùng hai tay áp chặt hai vú của nàng, dùng sức xoa bóp, đè nén, kích thích.
Ân quý phi trong lòng kinh hô lên một tiếng, Lưu Phong chơi ác, dày vò cặp vú của nàng, kích thích quả thật tăng lên gấp bội. Nội tâm nàng bất giác trở nên mâu thuẫn. Lý trí của nàng nói làm vậy là không đúng nhưng từ đáy sâu trong lòng thì lại trỗi dậy khát vọng được vuốt ve, được. cái cảm giác này lâu lắm rồi không thấy, thực khiến cho nàng cảm thấy thoải mái.
Trong đầu Ân quý phi bất giác phát sinh ra tranh đấu kịch liệt.
"Chỉ là xoa bóp mà thôi." Ân quý phi rốt cuộc tìm cho mình được một lý do chính đáng, bỏ đi mâu thuẫn trong đầu.
Mặc dù Hoa Hạ đại đế chỉ mới một tháng không đến nhưng nghĩ kỹ thì đã gần một năm qua nàng không quan hệ sinh lý.
Trong lúc Ân quý phi đang ngổn ngang với nhiều suy nghĩ thì hai tay của Lưu Phong đã hướng xuống mông nàng. Giờ phút này trong lòng hắn cũng có ý nghĩ như Ân quý phi:
"Chỉ là xoa bóp mà thôi." Lưu Phong sử dụng đầu ngón tay, linh hoạt vuốt nhẹ vào khe rãnh giữa hai mông của nàng. Mặc dù là còn cách lớp quần áo nhưng Ân quý phi vẫn cảm giác được hạ thể mình đang hưng phấn.
Đột nhiên thân thể Ân quý phi dũng mãnh rung lên, ngón tay của Lưu Phong từ khe rãnh giữa hai mông đã tiến đến giải tam giác thần bí.
Mặc dù vẫn có quần áo ngăn cách nhưng trống ngực Ân quý phi vẫn trở nên dồn dập, nàng còn cảm nhận được nơi nào đó của mình đã trở nên ươn ướt.
Khoái cảm trong phòng nhanh chóng gia tăng đột biến.
"Nương nương, Trương công công nhờ nô tỳ chuyển lời, thời gian đã tới, tiểu tước gia mau rời khỏi đây." Ngay khi Ân quý phi sắp tiêu tan mọi nghị lực thì âm thanh của Lâm Lang vang lên, cứu nàng thanh tỉnh khỏi bể dục.
Lưu Phong cũng vội vàng buông tay ra, đình chỉ xâm phạm. Thần trí của hắn cũng thanh tỉnh. Nhớ lại một trường kích tình mập mờ vừa rồi, trong lòng hắn vừa có chút kích thích, vừa có chút áy náy và sợ hại. Dù sao thì Ân quý phi cũng là cô cô của mình.
Đưa hắn ra cửa, vẻ mặt Ân quý phi vẫn đỏ bừng, ngượng ngùng nhìn Lưu Phong dặn dò:
"Nếu có cơ hội thì đến thăm cô cô." Lưu Phong gật đầu:
"Cô cô, người yên tâm, trong lòng Phong nhi sẽ nghĩ đến người." Thông qua đợt xoa bóp vừa rồi, Lưu Phong đã hiểu nàng tại thâm cung này cô đơn như thế nào, tịch mịch như thế nào.
"À, cô cô còn có chuyện." Đi vài bước chợt Lưu Phong nhớ đến chuyện Địch Nguyên Xuân:
"Cô cô nếu có người ra tay đối phó với Trung Nghĩa Hầu thì người nghĩ như thế nào?" Ân quý phi trầm tư một chút, nói:
"Phong nhi, có đúng là Địch Nguyên Xuân đã chọc đến ngươi?" Lưu Phong thấy Ân quý phi đã đoán ra, cũng không giấu diếm nữa, kể hết ân oán của mình và Địch Nguyên Xuân ra.
Ân quý phi cả giận nói:
"Hỗn trướng, ngay cả người thân thích cũng không buông tha, cố ý ám sát ngươi, thật sự đáng chết. Phong nhi, ngươi muốn làm thế nào thì cứ thực hiện. Cô cô sẽ làm chỗ dựa cho ngươi." Nghe được Lưu Phong suýt nữa đã chết bởi Hắc Ám võ sĩ, Ân quý phi nhất thời nổi trận lôi đình. Ánh mắt xinh đẹp nhất thời còn bắn ra một đạo sát khí. Địch Nguyên Xuân và Ân gia quả thật là có quan hệ thân thích nhưng như thế nào cũng không thân thiết bằng Lưu Phong và Ân gia. Huống hồ Ân gia và Trung Nghĩa phủ mấy năm nay cũng không hề lui tới. Cho nên Ân quý phi quyết định vì Lưu Phong mà làm chỗ dựa cho hắn đối phó Trung Nghĩa phủ.
"Cô cô, Phong nhi cám ơn người." "Nhớ kỹ, muốn làm gì thì cứ làm, cô cô nhất định bảo vệ cho ngươi." Ngày hôm sau, Trương công công truyền chỉ cho Lưu Phong vào thượng thư phòng, gặp hoàng thượng.
Sửa sang lại y phục, Lưu Phong đi theo Trương công công đến thượng thư phòng.
Bất quá hắn không nghĩ đến chính là khi gần đến Tuyên Đức cung thì hắn lại thấy Ân quý phi và Lâm Lang đang đứng trên cây cầu ngơ ngẩn xuất thần.
Lâm Lang thấy Lưu Phong, cúi đấu nói nhỏ gì đó với Ân quý phi. Ân quý phi khẽ quay sang nhìn Lưu Phong.
Lưu Phong đoán Ân quý phi chờ ở đây chắc là có chuyện gì muốn nói với mình.
Trương công công khẽ nói:
"Đến đi, nương nương chắc có chuyện trọng yếu muốn dặn dò." Lưu Phong quay lại nói:
"Thỉnh xin công công chờ ta một lát, ta sẽ nhanh chóng quay lại." Ân quý phi thấy Lưu Phong đi tới, hai mắt lộ ra một cỗ nhu tình.
"Ra mắt Quý phi nương nương." Dù sao giữa chốn cung điện uy nghiêm, Lưu Phong vẫn phải làm lễ của thần tử.
Ân quý phi phất tay, nhẹ giọng nói:
"Phong nhi, ta biết ngươi đi diện kiến thánh thượng, có mấy câu tối qua quên nói với ngươi." Nói đến tối qua, sắc mặt Ân quý phi nhất thời lại đỏ lên một chút.
"Cô cô, xin người chỉ dạy." Lưu Phong vội vàng nói. Có thể khiến cho Ân quý phi tới đây, chắc chắn là đại sự.
Ân quý phi nhìn Lâm Lang liếc mắt một cái, tiểu nha đầu hội ý, vội vàng đi ra xa.
Ân quý phi ôn nhu nói:
"Phong nhi, ta nghe Mã hoàng hậu nói bệ hạ rất để ý đến Thiên Thượng Nhân Gian của ngươi." Lưu Phong kinh hãi:
"Có chuyện này sao?" Lưu Phong tiếp xúc vài lần với Hoa Hạ đại đế, hắn thấy người quả là hùng tài vĩ lược, quả thật là minh quân. Dựa vào thân phận của mình thì lão hoàng đế sẽ không làm chuyện của cường đạo mới đúng chứ.