Hi Du Hoa Tùng

Chương 302

Dương thị đối với con gái tựa hồ cực kỳ cung kinh, vội vàng nói: "Đại nhân, người yên tâm, dựa theo sự phân phó của đại nhân, Lưu Phong không hề lộ ra vẻ hoài nghi."
 
"Được rồi, ngươi thấy biểu hiện của Lưu Phong hôm nay như thế nào?" Thiếu nữ tiếp tục hỏi.
 
"Rất có tài, nhưng cũng rất háo sắc. Hoàn toàn giống trước kia." Dương thị cười nói: "Có đôi khi ta nghĩ ra nam nhân như hắn sao lại có thể làm thành đại nghiệp được."
 
Thiếu nữ, ranh mãnh chớp mắt, mỉm cười: "Ta xem Lưu Phong này mặc dù là rất háo sắc nhưng bổn sự của nam nhân cũng không kém chút nào. Hơn nữa tuổi của hắn đang là sung mãn nhất, hay là ngươi hí lộng cùng hắn làm chuyện tốt đi. Ngươi khổ cũng đã nhiều, cũng nên hưởng thụ tư vị nam nhân một chút. Sau đó thông qua thủ đoạn khống chế hắn."
 
Dương thị nghe vậy sắc mặt chuyển thành ửng hồng: "Đại nhân, người không phải nói không cho ta và hắn phát sinh quan hệ sao?"
 
"Ý nghĩ của ta bây giờ đã có chút thay đổi. Ta sẽ dạy cho ngươi Mị Thuật cao nhất của Thánh giáo, ngươi sẽ dùng nó mê hoặc Lưu Phong. Chỉ cần ngươi trên giường phục vụ hắn cho tốt thì dám chắc hắn sẽ quỳ dưới gấu quần của ngươi." Thiếu nữ lộ ra thần sắc mập mờ nói.
 
"Đại nhân, trước kia ta đã từng câu dẫn hắn nhưng đã thất bại. Lưu Phong này mặc dù là đại sắc lang nhưng trên thực tế hắn rất tinh minh. Muốn dụng kế với hắn quả thật rất khó." Nói đến câu dẫn, Dương thị quả thật không tự tin chút nào.
 
"Yên tâm, trước kia khác, bây giờ khác. Chỉ cần ngươi học xong tầng cao nhất Mị Thuật của Thánh giáo thì hắn dám chắc không cách nào chống lại Mị Thuật của ngươi." Thiếu nữ không cho rằng Lưu Phong lợi hại như vậy. Nàng đã gặp qua Lưu Phong vài lần, mặc dù tu vi của hắn quả là lợi hại nhưng nàng không tin là định lực của hắn cũng mạnh như tu vi của hắn.
 
"Đại nhân, nếu nói vậy thì ta an tâm rồi." Dương thị kỳ thật rất tự tin về dung mạo của mình, nàng rất rõ thân thể của mình có lực hấp dẫn cường đại đối với nam nhân. Bất quá Lưu Phong quả là một tên quái thai. Nên trước kia mới thất bại. Bây giờ thì tốt rồi, một khi học được tầng cao nhất của Mị Thuật thì nàng tuyệt đối tin tưởng câu dẫn được Lưu Phong.
 
Dương thị kỳ thật đối với Lưu Phong đã sớm động tình, chỉ là thân phận của nàng. Nghĩ lại Lưu Phong nhìn chằm chằm vào bộ ngực của mình, Dương thị bất giác khẽ run lên, trống ngực đập liên hồi. Đại nhân nói không sai, ta cũng nên hưởng thụ chút tư vị của nam nhân.
 
"Ngươi tiếp tục xuống bắt chuyện với Lưu Phong, ta phải đi chuẩn bị một lát. Nhớ kỹ, ngươi không được để lộ ra sơ hở gì, phải biểu hiện lạnh nhạt như trước thì Lưu Phong mới có hứng thú đối với ngươi."
 
"Đại nhân, ta biết, người yên tâm đi."
 
Trở lại đại sảnh, Lưu Phong như trước nhìn chằm chằm vào ngực Dương thị, trong mắt toát ra dâm ý.
 
"Công tử, ngươi chờ một lát, Liên Nguyệt sẽ tới đây ngay." Dương thị cung thân nói.
"Ây, ta biết." Lưu Phong vẫn giữ vững lập trường, nhìn chằm chằm vào nơi mẫn cảm của nữ nhân. Dương thị bất giác một trận trống ngực loạn đả, nhưng không dám để lộ ra ngoài.
 
"Công tử, ngươi dùng một chén trà nhé." Dương thị bị ánh mắt nóng bỏng của Lưu Phong chiếu rọi, trong lòng phát hoảng, vội lấy cớ lui đi.
 
Lưu Phong gật đầu, tỏ vẻ muốn uống trà.
 
Dương thị vội vàng đứng dậy, rót cho Lưu Phong một chén trà, dùng một khay gỗ tinh xảo mang đến trước mặt Lưu Phong, khom lưng đặt lên bàn, nhẹ giọng nói: "Công tử, mời dùng."
 
Lưu Phong giờ này có nghe nói gì đâu. Tinh thần hắn hoàn toàn tập trung vào rãnh sâu trước ngực nàng. Khi nàng cúi người xuống thì khe rãnh này hoàn toàn lộ ra trước mắt hắn.
 
Vừa đặt chén trà xuống bàn, Dương thị nhìn trộm Lưu Phong thấy hắn đang chăm chú nhìn khe sâu trước ngực, bất giác khẽ run lên.
 
Lưu Phong trong chốc lát biết bị Dương thị phát hiện, vội vàng khắc chế dục vọng trong lòng, cầm chén trà lên uống, che dấu đi tặc nhãn.
 
"Mẫu thân, khách quý đâu?" Ngay tại đây thì một âm thanh trong trẻo vang lên từ cửa, theo đó là một thân ảnh nhanh chóng tiến vào. Chính là thiếu nữ sau hậu viên, vị tiểu đại nhân vừa nói chuyện với Dương thị.
 
"Công tử, đây là tiểu nữ Liên Nguyệt." Dương thị khẽ thở phào, vội vàng đứng dậy giới thiệu.
 
"Liên Nguyệt, vị này chính là Lưu Phong thúc thúc, mau ra mắt thúc thúc." Dương thị phục hồi lại sự uy nghiêm, trầm giọng quát.
 
"Mẫu thân, hắn so với ca ca của ta cũng không khác biệt lắm."
Liên Nguyệt tựa hồ có chút không tình nguyện.
"Nói càn." Dương thị sắc mặt sa sầm xuống, quát: "Liên Nguyệt, không được vô lễ, nhanh gọi thúc thúc."
 
"Không sao." Lưu Phong vội vàng đứng lên, nhìn nhóc tỳ trước mặt. Kỳ mẫu quả nhiên sinh ra kỳ nữ. Liên Nguyệt trước mắt như một viên ngọc chưa được mài giũa vậy. Mặc dù tuổi không lớn nhưng đã phát triển trước tuổi. Bộ ngực chỉ thua mẫu thân một chút, mông nhỏ mặc dù không vểnh ra như Dương thị nhưng cũng là cực kỳ tròn trĩnh.
 
Dương thị quan sát nét mặt Lưu Phong, khẽ hiện ra chút dị sắc, sau đó cười nói: "Công tử, Liên Nguyệt từ nhỏ đã không có phụ thân, không biết lễ phép, xin người đừng trách."
 
"Không sao, không sao." Ánh mắt của Lưu Phong vẫn như trước, nhìn bộ ngực của Liên Nguyệt.
 
Hai mẹ con xinh đẹp này, nếu có cơ hội chén cả hai thì chắc chắn là rất kích thích đây.
 
"Thúc thúc, nghe mẫu thân nói thì người có thể cho Nguyệt nhi tình thương của người cha đúng không?" Ngay khi Lưu Phong đang miên man trong dâm ý thì Liên Nguyệt đã ôm lấy cánh tay của hắn, thân mật hỏi.
 
Lưu Phong chỉ thấy một mùi hương nhàn nhạt bay vào mũi, trong nháy mắt thật thoải mái, bất quá vẫn phải hồi phục tinh thần, nhìn tiểu mỹ nhân trước mắt gật đầu: "Liên Nguyệt, ngươi yên tâm, ta nhất định cho ngươi cảm nhận được sự thương yêu của phụ thân." Nói xong khẽ ưỡn ngực, làm dáng vẻ trưởng bối, ôm Liên Nguyệt vào lòng, khẽ vỗ vỗ lưng tiểu mỹ nhân. Đáng tiếc, hắn là muốn lấy tay vỗ vỗ ngực nàng cơ. Nhưng trên danh nghĩa hắn đã là cha nàng nên đành vỗ lưng vậy.
 
"Thúc thúc, người sao lại sờ mông Nguyệt nhi?" Liên Nguyệt chu miệng hỏi.
 
Lưu Phong lúc này mới phát hiện ra hai tay mình đã tự giác từ trên lưng trượt xuống mông Liên Nguyệt.
 
Lưu Phong cười hắc hắc, che dấu sự xấu hổ của mình, nghiêm trang nói: "Liên Nguyệt, quần của ngươi mặc không thích hợp với độ tuổi của ngươi."
 
Hắc Vân đứng bên nghĩ thầm, chủ nhân quả thực là cực phẩm vô sỉ.
 
Như Hoa thì âm thầm cười lạnh. Sờ mông cọp đã nguy hiểm, sờ mông Liên Nguyệt còn nguy hiểm hơn. Lưu Phong ơi là Lưu Phong, sớm muộn ngươi cũng phải trả giá cho hành vi khinh bạc này của ngươi.
 
Dương thị thì âm thầm cảm thấy kỳ quái. Theo tính tình của vị tiểu đại nhân này thì khi bị nam nhân khinh bạc, ắt phải gầm rú lên mới đúng chứ, sao hôm nay lại hiền thế?
Chẳng lẽ đại nhân đối với Lưu Phong cũng có ý gì đó mập mờ?
 
"Không thể nào, nàng là Thánh giáo. không thể cùng nam nhân. cái kia." Dương thị rất nhanh phản bác ý nghĩ của mình.
 
"Liên Nguyệt, mau rời khỏi thúc thúc, ngươi lớn rồi cũng không nên làm nũng như con nít nữa." Không biết tại sao nhưng Dương thị thấy Lưu Phong và Liên Nguyệt ôm nhau, trong lòng có chút khó chịu, như uống phải dấm chua vậy.
 
Liên Nguyệt lúc này mới vùng ra, đứng sau mẫu thân, ra dáng con ngoan của mẫu thân.
 
"Liên Nguyệt, ngươi đối vối vị thúc thúc này có vừa lòng không?" Dương thị khẽ hỏi.
Liên Nguyệt nhìn Lưu Phong, khẽ làm mặt quỷ, thè lưỡi ra. Sau đó quay sang nhìn Dương thị nói: "Hì hì, rất hài lòng. Nguyệt nhi muốn người làm cha của Nguyệt nhi."
 
Dương thị gật đầu, ánh mắt chuyển sang Lưu Phong, nói: "Công tử, nữ nhi của ta đối với ngươi rất hài lòng. Ước định của chúng ta ngày mai sẽ có hiệu lực."
 
"Không thành vấn đề." Không những trạch viện này quyến rũ Lưu Phong mà ngay cả hai mẹ con này Lưu Phong cũng cảm thấy rất hứng thú. Lúc hai mẹ con nàng trao đổi, hắn thậm chí còn xuất hiện dâm ý, nếu sau này cả hai người đồng thời lên giường cùng hắn thì thật là đại kích thích.
 
Hôm sau Lưu Phong dẫn người đến làm thủ tục, thủ tục hoàn thành. Hắn vốn là muốn cùng với Liên Nguyệt ở chung một chỗ, hảo hảo nói vài câu cho quen. Ai ngờ Dương thị nói hôm nay có việc, tạm thời hôm nay không cần phụ ái (tình yêu của cha) của Lưu Phong.
 
Bất đắc dĩ Lưu Phong phải bỏ qua cơ hội ăn đậu hũ. Đặt hết tâm tư vào việc sửa sang trang viện.
 
Giữa trưa, Liên Nguyệt chủ động tìm Lưu Phong. Ai ngờ lúc này Trương công công cho người gọi hắn cấp tốc quay về dịch trạm, có việc trọng yếu.
 
Lưu Phong không thể làm gì khác hơn là tiếp tục bỏ qua cơ hội ăn đậu hũ, chạy về dịch trạm của hoàng gia.
 
"Tiểu tước gia, quý phi nương nương mời ngươi tiến cung một chuyến." Xác định bốn phía không có người, Trương công công khẽ thấp giọng nói.
 
"Lưu Phong sợ run hỏi: "Là vị. đó?"
 
"
Đương nhiên là Ân quý phi, cô cô của ngươi." Trương công công ngoài miệng chưa nói nhưng trong lòng thầm nghĩ, ngoại trừ cô cô của ngươi thì ngươi còn biết vị quý phi nào nữa.
 
Lưu Phong ngượng ngùng cười, hỏi: "
Công công, đi như thế nào đây?"
Bình Luận (0)
Comment