Hi Du Hoa Tùng

Chương 305

Hồi phục tâm thần, Ân quý phi phát giác ra bàn tay hắn đang vuốt ve cặp mông của mình.
 
Ân quý phi trong lòng căng thẳng, sắc mặt nhất thời ửng hồng, mặc dù loại cảm giác này làm cho nàng vô cùng hưởng thụ nhưng lí trí lại nói phải đẩy Lưu Phong ra. Lưu Phong không phải ai khác mà chính là cháu rể của nàng.
 
Lưu Phong đang cảm thụ cảm giác ấm nóng, mềm mại của nữ nhân thì Ân quý phi khẽ đẩy hắn ra, tâm thần cả kinh, vội buông hai bàn tay đầy "tội ác" của mình ra.
 
"Không phải ta háo sắc mà là vì ngươi quá mê người." Lưu Phong trong lòng âm thầm niệm câu này, khẽ có chút xấu hổ.
 
Ân quý phi trong lòng cũng tràn ngập mặc cảm tội lỗi. Nàng cảm thấy hành vi của mình quả là vô sỉ, dâm đãng.
 
"Phong nhi, cũng không còn sớm nữa, ngươi mau trở về đi." Ân quý phi có chút sợ hãi nhìn Lưu Phong. Nàng chỉ sợ mình và hắn ở cùng một chỗ, cuối cùng không kìm chế được, có thể làm ra chuyện có lỗi với Tố Tố.
 
"Cô cô, vậy người bảo trọng. Phong nhi cáo từ, có cơ hội sẽ lại đến đây phụng bồi nói chuyện với người." Lưu Phong cũng nhận thấy thần sắc xấu hổ của Ân quý phi vội vàng cáo từ.
 
"Ây, ngươi về trước đi, có cơ hội thì hãy nói suy nghĩ trong lòng cho bệ hạ biết, bệ hạ chắc sẽ thích." Ân quý phi cẩn thận dặn dò.
 
Rời khỏi tẩm cung của Ân quý phi, tâm tình của hắn khó có thể bình lặng được. Hồi tưởng lại hai lần cùng Ân quý phi có chút mập mờ, vừa kích thích, vừa sợ hãi, quả thật làm cho người ta khó quên.
 
Trương công công như cười như không, hỏi: "Tước gia, hình như người có tâm sự?"
 
Lưu Phong kinh hãi, lão thái giám này quả nhiên là con mắt cũng độc địa à, đáng tiếc là việc này không nói cho ngươi nghe được. Lưu Phong tùy ý cười ha ha, nói: "Ta làm gì có tâm sự gì."
 
"Tước gia, ta có một câu không biết có nên nói không?" Trương công công tựa như nửa muốn nói, nửa không muốn, so với vẻ mặt xấu hổ của Ân quý phi quả thật là giống nhau.
 
Lưu Phong nghiêm nghị nói: "Thỉnh mời công công chỉ giáo."
 
"Tước gia, nếu có thời gian thì nên đến nói chuyện với nương nương nhiều một chút, nương nương ở đây thật là buồn khổ." Trương công công nói chuyện, trên mặt mang theo một tia bi thương.
Lưu Phong âm thầm cảm thấy kỳ quái, theo lời của lão thái giám này thì hình như trong cung có chuyện gì sao? Muốn hắn tiến cung bồi tiếp Ân quý phi là ý gì? Thực ra hắn đối với chuyện này cũng rất có nhiệt tâm. Bất quá hoàng cung đại nội không phải là nơi bình thường có thể tự do lui tới.
 
Trương công công dường như nhìn thấu được suy nghĩ của Lưu Phong, nói: "Tiểu Tước gia, chỉ cần ngươi nguyện ý thì chuyện tiến cung cứ giao cho ta. Chỉ cần cửa cung chưa đóng thì ta có thể dắt ngươi vô sự đi gặp Nương nương."
 
Vô sự hiến ân cần, Lưu Phong rất hoài nghi động cơ của lão thái giám này.
 
"Công công, đây là hậu cung của hoàng đế, ta thật không dám tùy ý tiến, xuất." Lưu Phong lạnh nhạt nói.
 
Trương công công đầu tiên là ngẩn người ra, sau đó cười nói: "Tước gia đa tâm, không dối gạt ngươi, nương nương đối với chúng ta cũng giống như đại ân nhân có công tái sinh vậy. Vài năm nay nương nương phải chịu nhiều khổ sỡ, ta rất hiểu nên hy vọng Tước gia có thể tiến cung bồi tiếp nàng nói chuyện mà thôi."
 
Thì ra là như vậy, trách sao lão già này không nhiệt tâm cho được.
 
"Công công, ngươi yên tâm, chỉ cần có thời gian thì ta nhất định sẽ tiến cung bồi tiếp cô cô. Được rồi, sau này nếu cô cô có tâm tình bất hảo hay có chuyện gì khó khăn thì phiền ngươi báo cho ta một tiếng."
 
"Đương nhiên." Trương công công thấp giọng nói: "Mấy ngày trước ta nghe Nương nương nói Tước gia là người làm đại sự. Sau này ta ở bên cạnh Hoàng thượng, nếu biết được chuyện gì nhất định sẽ nói cho ngươi nghe."
 
Lưu Phong đang chuẩn bị nói mấy câu cảm tạ thì cách đó không vang lên tiếng quát tháo, náo loạn.
 
"Bất hảo, có hỏa hoạn." Trương công công sắc mặt kinh hãi, hô lên một tiếng.
 
"Tiểu Tước gia, trong cung đã có đại sự, ngươi nhanh về lại tẩm cung nương nương tạm lánh. Ta đi tìm hiểu một chút." Trương công công dù sao đã trải qua nhiều năm làm việc, thần sắc nhanh chóng trấn định lại.
 
"Công công, ngươi là hỏa hoạn ở nơi nào?" Đang ban ngày, mà có hỏa hoạn, Lưu Phong cũng cảm thấy có chút khác thường.
 
"Hẳn là tại Dưỡng Tâm điện."
 
"Dưỡng Tâm điện là nơi nào?" Lưu Phong nhướn mày hỏi.
 
"Là nơi bệ hạ thường ngày phê chuẩn các tấu văn." Trương công công sắc mặt nhất thời đại biến, toát mồ hôi lạnh.
 
Lưu Phong trong đầu linh quang chợt lóe lên, không phải là có người muốn mưu sát lão hoàng đế sao?
 
Nghĩ tới đây, Lưu Phong bất giác sợ hãi, lão hoàng đế nếu chết thì hắn sẽ có phiền toái lớn. Lưu Phong sẽ không có cơ hội chứng minh thân phận của mình, cũng không cách nào thu hồi lại những gì thuộc về mình. Nếu lão hoàng đề chết thì Hoàng thái tôn hoặc Yến vương sẽ làm hoàng đế. Vậy nếu muốn báo thù cho Chu Phong, hắn chỉ còn con đường duy nhất là dùng vũ lực.
 
"Công công, ngươi đi xem chuyện gì xảy ra. Nếu bệ hạ có nguy hiểm thì đến tẩm cung của cô cô tìm ta." Lưu Phong trầm giọng nói.
 
"Hảo, cứ như vậy đi. Ngươi đến tẩm cung bảo vệ Nương nương, ta sẽ đi xem tình huống như thế nào. Nếu có chuyện gì ta sẽ cho người thông tri đến Tước gia." Trương công công nói xong vội vã chuyển thân rời đi.
 
Lưu Phong theo đường cũ quay lại tẩm cung của Ân quý phi.
 
Vừa mới bước vào cửa cung đã thấy Ân quý phi mang theo một cung nữ và một thái giám xuất cung.
 
Lưu Phong vội vàng nói: "Nương nương, phía trước Dưỡng Tâm điện có hỏa hoạn, dị thường nguy hiểm, người tạm thời không nên ra ngoài."
 
Ân quý phi lúc này mới nhận ra tiểu thái giám trước mắt chính là Lưu Phong.
 
Ân quý phi nghe vậy cả kinh, vội phái gã tiểu thái giám đi tìm hiểu tình hình, mình thì kéo Lưu Phong vào tẩm cung nói chuyện.
 
Đợi cho Lưu Phong kể lại toàn bộ thì Trương công công đã phái thái giám tâm phúc của mình đến.
 
"Nô tài Tiểu Quế tử ra mắt nương nương, bái kiến Tước gia. Nương nương, Tước gia, Dưỡng Tâm điện đã bị lửa bao trùm, cũng may là hoàng thượng đang ở thượng thư phòng nên cũng không lo ngại. Bất quá trong cung xuất hiện một đám người nghịch tặc. Cẩm Y Vệ và Cấm quân đang truy bắt hung phạm."
 
"Là vậy sao?" Lưu Phong hỏi: "Ngươi có biết thủ lĩnh của Cẩm Y Vệ là ai không?"
 
"Hồi bẩm Tước gia, là Cẩm Y Vệ Đô Chỉ Huy Sứ Phùng Nguyệt đại nhân." Tiểu Quế tử cung kính trả lời.
 
"Phong nhi, chẳng lẽ ngươi muốn đi bắt hung phạm?" Ân quý phi hỏi.
 
Lưu Phong gật đầu: "Phong nhi đang có ý này."
 
"Cũng tốt, dù sao thì ngươi cũng có chức vụ của Cẩm Y Vệ. Chỉ là nên cẩn thận một chút." Bắt thích khách ắt là sẽ có công lao, Ân quý phi tự nhiên là không phản đối Lưu Phong. Võ công của Lưu Phong, nàng đã từng thử qua, ngay cả cao thủ đứng đầu đại nội cũng không đánh lại hắn. Cho nên nàng rất an tâm.
 
Dọc theo đường đi, các nơi đều thấy Cẩm Y Vệ và Cấm quân. Lưu Phong nếu không phải là có lệnh bài Cẩm Y Vệ thì e là di chuyển nửa bước cũng khó khăn.
 
Phùng Nguyệt và thủ lĩnh Cấm quân sắc mặt bình tĩnh chỉ huy thuộc hạ, nhanh chóng điều tra. Không dám chậm trễ.
 
Nghe được thuộc hạ hồi báo Lưu Phong cũng đang có trong cung, Phùng Nguyệt nhất thời trong lòng mừng rỡ, vội vàng sai người dẫn Lưu Phong lại gặp.
 
Gặp mặt, Phùng Nguyệt vội vàng hỏi: "Tước gia, như thế nào ngươi lại ở trong cung? Có đúng là ngươi có thông tin gì không?"
Lưu Phong nhìn thoáng qua thủ lĩnh Cấm quân Phiền Tử Kiện, trầm giọng nói: "Không sai, Phùng đại nhân, ta thu được tin tức nói có người vào cung, mưu đồ ám sát bệ hạ, chỉ là ta đến chậm một bước, không thể bắt được hung thủ."
 
"Ngươi thu được tin tức? Vậy sao ngươi không báo cho bổn tướng quân?" Thủ lĩnh cấm quân hừ lạnh một tiếng nói.
 
Phùng Nguyệt lạnh lùng nói: "Phiền tướng quân, ngươi chú ý một chút, Tước gia là Cẩm Y Vệ tuần sát sứ, không cần phải báo cho cấm quân các ngươi. Hơn nữa an toàn tại hoàng cung là do các ngươi phụ trách. Hôm nay Dưỡng Tâm điện bị cháy chính là do các ngươi sơ suất mà ra."
 
"Ngươi. Phùng đại nhân, đừng quên là Cẩm Y Vệ cũng có trách nhiệm bảo vệ an nguy của bệ hạ. Chuyện hôm nay các ngươi cũng phải có trách nhiệm." Thủ lĩnh Cấm quân, không cam lòng chịu thua, nói.
 
Lưu Phong nhìn thủ lĩnh Cấm quân, nhíu mày, trầm giọng nói: "Đủ rồi. vị tướng quân này, bây giờ không phải là lúc truy cứu trách nhiệm. Chúng ta mau kiểm tra, truy bắt hung thủ. Như vậy mới có thể giảm bớt tội chúng ta."
Bình Luận (0)
Comment