Kim Vận phu nhân cười, gật đầu:
"Ây, A Mỗ nói đúng, là ta nguyện ý." "Vận à, lần này ta xem người đã bị đứa nhỏ Lưu Phong kia mê hoặc, chỉ mong ngươi được hạnh phúc, nếu không dù cho A Mỗ liều mạng cũng phải khiến cho hắn trả giá." Nói những lời này, A Mỗ rõ ràng mang theo một chút sát khí trong lời nói.
"A Mỗ, ngươi không thể làm vậy đối với công tử, các ngươi đều là người thân nhất của ta. Nếu các ngươi đối đầu với nhau, ta thật sự không biết phải làm thế nào." Kim Vận phu nhân có chút lo lắng, nói.
A Mỗ cười nói:
"Nữ sanh ngoại tộc, chưa gì đã bênh vực cho hắn. Bất quá Vận à, ta nói là thật, nếu hắn đối với ngươi không tốt hoặc lừa gạt ngươi thì A Mỗ sẽ không tha cho hắn." "A Mỗ yên tâm, công tử không phải là người như vậy." Kim Vận phu nhân vội vàng nói.
"Ha ha." A Mỗ cười nói:
"Vận à, ta chỉ là tùy tiện nói mà thôi, ta xem tiểu tử này cũng không giống kẻ cùng hung cực ác. À, mà bây giờ ngươi định tiếp tục giữ dung mạo này ở chung với hắn hay muốn khôi phục lại dung mạo thật của ngươi?" "Đương nhiên là dung mạo thật." Kim Vận phu nhân không hề nghĩ ngợi, trả lời ngay.
"Nhưng bây giờ hắn đang nghĩ ngươi là thục phụ, nếu ngươi khôi phục lại chân diện mạo thì hắn có bất ngờ lắm không?" A Mỗ lo lắng hỏi.
Kim Vận phu nhân khẽ cười một tiếng, nói:
"A Mỗ, Ta tuyệt đối tin tưởng dung mạo thật của ta, nếu hắn thấy, tin rằng hắn sẽ còn thích ta hơn." Kim Vận phu nhân ở bên Lưu Phong bấy lâu nay cũng hiểu được tâm tư của hắn. Hắn không những thích thục nữ mà còn thích tuổi trẻ, xinh đẹp, vóc người gợi cảm, kêu to khi ân ái.
"Ây, ngươi tự tin vậy sao?" A Mỗ trầm tư một lát chợt nói:
"Vận à, ta vẫn còn lo chuyện ngày mười lăm tháng sau." "A Mỗ yên tâm, mười lăm tháng sau ta vị tất đã thất bại." A Mỗ lo lắng nói:
"Ngươi đã từ bỏ thánh linh, lực lượng không còn năm phần trước kia, ta lo ngươi không phải là đối thủ của hắn." "A Mỗ, bất kể vô luận như thế nào thì mười lăm tháng sau ta cũng sẽ phó ước, chỉ có giải quyết xong chuyện này ta mới chính thức được giải thoát." Kim Vận phu nhân cắn môi nói:
"A Mỗ, nếu mười lăm tháng sau có chuyện gì xảy ra ngoài ý muốn thì xin ngươi hãy nói hết cho công tử biết mọi chuyện." "Vận à, không được nhắc đến chuyện xui xẻo, ngươi nhất định sẽ không sao." A Mỗ nghiêm mặt nói:
"Vạn nhất hắn thật sự hạ sát thủ với ngươi thì ta tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn." "A Mỗ, ân oán giữa ta và người đó không thể nhờ ngoại lực nếu không thì vĩnh viễn cũng không được an bình." Tháng sáu, bầu trời chuyển biến đột ngột, vừa hửng nắng đã biến thành mưa to.
Lưu Phong nhàn nhã đứng bên cửa sổ nhìn mưa rơi, nhíu mày suy nghị, dường như hắn đang có tâm sự.
Ngay lúc này thì trong viện hiện lên một đạo nhân ảnh hạ xuống ngay trước mặt Lưu Phong. Bất quá phản ứng của Lưu Phong lại cực nhanh, trong chớp mắt Hạo Thiên Kiếm đã kề ngay cổ người đó.
Người này mặc y phục màu trắng, khuôn mặt cũng che bằng một khăn trắng, chỉ chừa lại hai mắt nhìn Lưu Phong.
Lưu Phong khẽ cười một tiếng, thu lại Hạo Thiên Kiếm, nói:
"Y Đẳng tiên sinh cần gì phải biến thành bộ dạng này?" Người này thân thể khẽ run lên, thoáng do dự một chút, bỏ khăn che mặt, cười hì hì nói:
"Bá tước đại nhân quả nhiên là ánh mắt sắc bén, chỉ liếc mắt một cái đã phát hiện ra thân phận của ta." "Ta lạy ngươi, cho dù ngươi biến thành hạt gạo nhưng Hắc Ám khí tức trên người ngươi hôi nồng nặc như vậy thì làm sao dấu được ta. Y Đẳng tiên sinh, không phải ngươi lại muốn nói chuyện hợp tác đấy chứ? Lần trước chẳng phải ta đã nói rõ ràng rồi sao? Ta không có hứng thú hợp tác với tổ chức của các ngươi. Trừ phi các ngươi bỏ hết các mối quan hệ hợp tác khác." Y Đẳng mỉm cười:
"Bá tước đại nhân hiểu lầm rồi, ta không phải là đến đây nói chuyện hợp tác. Ta chỉ muốn đến đây thăm ngài mà thôi." "Bớt nói sàm đi, ta cũng không có thời gian giao du với ngươi." Lưu Phong cắt đứt lời Y Đẳng, lạnh nhạt nói:
"Nếu không có việc gì thì xin mời ngươi rời đi, không nên tại chỗ này cản trở bổn Tước gia ngắm trời mưa." "Bá tước đại nhân, người đừng vội đuổi ta đi, ta có chuyện muốn nói với ngươi." Y Đẳng khóe miệng lộ ra một nụ cười đầy ẩn ý.
"Nghe nói Bá tước đại nhân tại Giang Nam còn có một trạch viện?" "Ngươi tới cùng là muốn nói gì?" Lưu Phong sắc mặt sầm xuống, quát lên:
"Y Đẳng, nếu các ngươi dám nghĩ như vậy thì đừng trách ta không nhắc nhở trước, tổ chức các ngươi chuẩn bị diệt môn đi là vừa." Y Đẳng nghe vậy thoáng kinh hãi nhưng nhanh chóng phục hồi lại vẻ tươi cười:
"Bá tước đại nhân, không nên kích động, ta thực ra cũng không có ý gì." Lưu Phong cười lạnh nói:
"Ý của ngươi ta đã hoàn toàn thông suốt, các ngươi muốn dựa vào nữ nhân của ta mà uy hiếp ta?" Y Đẳng đột nhiên lạnh nhạt cười:
"Bá tước đại nhân, đây chỉ là suy đoán của ngươi. Tổ chức chúng ta luôn mang theo tinh thần võ sĩ đạo. Ngươi nói cái gì uy hiếp. loại chuyện hèn hạ này chúng ta không làm." Lưu Phong nghe vậy khinh miệt nói:
"Y Đẳng, nếu ngươi hôm nay tới đây để nói nhảm thì ta nghĩ ngươi đã đạt được mục đích của mình rồi, ngươi có thể đi đi.
Y Đẳng cười một tiếng: "Bá tước đại nhân, chẳng lẽ ngươi sẽ không hợp tác với chúng ta thật dao? Chúng ta biết ngươi bây giờ đang phát triển thế lực của riêng mình. Nếu ngươi nguyện ý thì tổ chức chúng tôi sẽ phân ra một phần ba lực lượng trợ giúp ngươi. Lúc đó không phải trong tay ngươi có thêm trợ thủ đắc lực sao?
"
"Y Đẳng, xem ra ngươi không hiểu ý ta nói. Ta và các ngươi đạo bất tương đồng. Hôm nay ngươi đến đây muốn uy hiếp ta. Ngươi cho rằng ta có thể hợp tác với ngươi sao? Ta khuyên các ngươi một câu. Nếu các ngươi dám xuống tay với Di Hồng viện thì các ngươi đã rước cái họa diệt môn rồi đấy. Đương nhiên là với thực lực của các ngươi vị tất đã làm gì được Di Hồng viện.
" Di Hồng viện ngoại trừ Tố nương còn có Phượng vệ trấn thủ.
Huống hồ Trương Mỹ Nhân trước khi Lưu Phong đi đã hứa với hắn sẽ chiếu cố Di Hồng viện cho hắn. Lưu Phong vì vậy cũng không hề lo lắng.
Y Đẳng nghe vậy thở dài, thấp giọng nói: "Kỳ thật ta chỉ muốn cảnh báo cho công tử nhưng công tử lại nghĩ sai về ta. Đáng tiếc là lão gia của tổ chức không nghe lời khuyên của ta.
"
"Lão gia?
" Lưu Phong hỏi tiếp: "Nói như vậy thì chủ ý dùng Di Hồng viện uy hiếp ta là chủ ý của trưởng lão các ngươi?
"
Y Đẳng gật đầu: "Ta và đại ca đã phản đối vài lần nhưng mấy vị trưởng lão vẫn kiên trì muốn áp dụng. Bất đắc dĩ ta chỉ còn cách tự mình lại đây chứng minh sự phán đoán của ta và đại ca là chính xác.
"
"Hay lắm. Chuyện này ta sẽ ghi nhớ. Lão gia kia sớm muộn cũng phải trả giá.
" Kỳ thật Lưu Phong rất rõ ràng Y Đẳng nói vậy chẳng qua là muốn mượn đao giết người mà thôi.
"Y Đẳng tiên sinh, vậy chuyện ám sát trong cung cũng là chủ ý của trưởng lão sao?
" Lưu Phong đột nhiên quát lớn hỏi.
Y Đẳng khẽ run lên: "Bá tước đại nhân, ăn có thể ăn tạp nhưng nói thì không thể nói lung tung. Chuyện đó không hề quan hệ đến tổ chức chúng ta.
"
"Đừng trước mặt ta giả vờ nữa. Ta lúc đó có mặt tại hiện trường, hơn nữa còn giao thủ với một vị trưởng lão. Bọn họ khí tức Hắc Ám rất dày đặc. Nếu ta nhớ không lầm thì lão già kia gọi là cái gì Hắc Minh kiếm khách gì đó.
"
Y Đẳng do dự một chút, thấp giọng nói: "Thật sự thì chuyện gì cũng không gạt được ngươi.
"
"Bên cạnh Lão hoàng đế có một cao nhân, chắc thân phận các ngươi hắn cũng đã biết?
" Lưu Phong lạnh nhạt hỏi.
"Biết làm sao được, hắn không có chứng cứ gì, hơn nữa không ai có thể tìm được cứ điểm của chúng ta.
"
"Y Đẳng không bằng chúng ta giao dịch một chút?
" Lưu Phong đột nhiên đưa ra chủ ý tốt.
"Ngươi muốn giao dịch với ta?
" Y Đẳng nhíu mày: "Tước gia, ngươi không phải muốn từ ta biết được người chủ mưu vụ ám sát lão hoàng đế?
"
"Ha ha, nói chuyện với người thông minh quả thật rất thú vị.
" Lưu Phong thản nhiên nói: "Nói cho ta biết ai đứng đằng sau vụ việc đó. Tương lai ta sẽ tha cho ngươi một con đường sống."