Hi Du Hoa Tùng

Chương 603

Thanh âm Thái tử phi lảnh lót như vàng anh, khiến Lưu Phong không khỏi cảm thấy trong lòng rung động, nhìn Thái tử phi cười nói:
"Mấy ngày nay, ta luôn nghĩ tới chuyện của chúng ta. Cuối cùng ta đã thông suốt, không kể ra sao, ngươi cũng là mẫu thân của ta, là ngưòi đã cho ta cơ hộị sống trên cõi đời. Nhưng ta vẫn giữ câu nói kia, ta muốn những gì vốn thuộc về ta."
Lưu Phong cố ý nói như vậy, mục đích nhằm khiến cho Thái tử phi bỏ đi nghi vấn trong lòng.
Quả nhiên, Thái tử phi nghe Lưu Phong nói xong, tâm tình trở nên buông lỏng.
Chỉ cần Lưu Phong không biết rõ chân tướng là tốt rồi.
Thái tử phi có ý tiếp tục dùng tình mẫu tử níu kéo Lưu Phong.
"Hài tử, mẫu thân đáp ứng ngươi, nhưng ta hy vọng ngươi cho ta thêm thời gian, công bố thân phận của ngươi là một chuyện trọng đại, tuyệt đối không thể để cho ngưòi ngoài chê cười. Ta phải chuẩn bị tất cả, làm cho vạn vô nhất thất (mọi việc đều hoàn hảo)." Thái tử phi vẻ mặt xấu hổ nói.
Lưu Phong lạnh nhạt cưòi:
"Mẫu thân, không phải là ta bức ngưoi, chỉ là ngươi vẫn không biểu lộ thái độ gì."
Thái tử phi nghiêng đầu nhìn Lưu Phong, trong mắt ánh lên một tia vui mừng, cưòi nói:
"Hài tử, ngươi có thể nghĩ vậy mẫu thân cũng yên tâm. Ta đáp ứng ngươi, những gì vốn thuộc về ngươi, sớm muộn cũng sẽ trả lại cho ngươi. Nhưng, ta hy vọng ngươi đáp ứng ta không đuợc làm thương tổn tới Triệt nhi."
Mẹ kiếp, không thương tổn? Ngươi nói nghe thật dễ dàng, ngươi sao không quản tiểu súc sanh kia, tam thiên lưỡng đầu (hầu như mỗi ngày) lại đến tìm ta gây phiền toái. Ngày nào đó tính tình ta không tốt có khi sẽ giết hắn thật.
"Mẫu thân, ngươi yên tâm, chỉ cần hắn không đến trêu chọc ta, ta sẽ không chủ động đối phó hắn. Chỉ là ta muốn ngươi cho ta một lời giải thích, chuyện của hắn cuối cùng là như thế nào?" Lưu Phong đối với thái tử đã hứa hẹn, nhất định phải tìm ra tên thông gian với Thái tử phi, cha của tên tiểu tạp chủng kia.
Thái tử phi nghe vậy, ánh mắt có chút bối rối: "Hài tử, tha thứ cho ta. Ta bây giờ chưa thể nói đuợc. Có một số việc nếu nói ra, sẽ khiến cho trời long đất lở."
"Ta biết. Ngươi cần phải có thời gian?" Lưu Phong cưòi mỉa mai: "Trong lòng ngươi, địa vị của ta vẫn thua kém hắn."
"Không nên nói như vậy, các nguời đều là hài tử của ta." Thái tử phi vội nói.
Lưu Phong đột nhiên hỏi: "Mẫu thân, hắn cũng là cốt nhục của phụ thân sao?"
Thái tử phi lúng túng, vội nói ngay "Đúng vậy, thật ra các ngươi chính là thân huynh đệ. Được rồi, hài tử, chúng ta không nói chuyện này nữa. Có một số việc thật sự không thể nói ra." Thái tử phi sợ Lưu Phong tiếp tục hỏi, mình có thể sẽ lộ ra sơ hở, vội vàng chuyển đề tài. : "Hài tử, ngươi trông kìa, hoa sen bên kia thật đẹp quá. Mau theo ta đi xem."
Đúng là người đàn bà vô sỉ, ngươi cứ đóng kịch đi. Lão tử sớm muộn cũng tra ra nhân tình của ngươi là ai.
. Lưu Phong thuận thế nắm lấy cánh tay nhỏ bé của Thái tử phi, chậm rãi bước.
"Nơi này thật đẹp. ." Mỗi lần cùng Lưu Phong tiếp xúc da thịt, Thái tử phi trong lòng đều sinh ra một cảm giác kích động kì lạ. Lúc này, vẻ mặt nàng thật vui sướng giống như một thiếu nữ thanh xuân bình thường.
"Đúng vậy, nơi này quả thật là đẹp, nhưng so sánh với dung nhan của mẫu thân thì có phần thua kém." Lưu Phong mỉm cười nói.
Thái tử phi nghe vậy trong lòng hoan hỉ, nũng nịu nói: "Ngươi, tiểu tử này chỉ biết nói lời dễ nghe. Mẫu thân đã ngoài bốn mươi rồi."
Lưu Phong nghe vậy làm bộ nghiêm mặt nói: "Mẫu thân, ngươi nói gì vậy? Nếu ngươi không nói ra, người khác còn tưởng rằng ngươi năm nay còn chưa tới hai mươi ấy chứ. Mẫu thân xem, da tay của ngươi thật trơn mịn nha. ."
Thái tử phi bật cười, như nụ hoa hé nở, khoé miệng toát ra một vẻ ngọt ngào say đắm lòng người. Đôi mắt ánh lên một tia hứng phấn: "Hài tử, ngươi thật sự nghĩ vậy sao?"
"Đúng là như vậy" Lưu Phong làm bộ dáng rất nghiêm túc, đứng đắn.
Thái tử phi trong lòng càng cảm thấy vui vẻ, thậm chí có cảm giác như thiếu nữ đang yêu.
Đang lúc nói chuyên, hai ngưòi tay trong tay đã đi tới một toà đình thai ở bên hồ. Đình thai do bạch ngọc chế thành, xinh đẹp tuyệt trần mà trân quý, chung quanh có rất nhiều hồng hoa xanh mướt che phủ. (hồng hoa = safflower = cây hoa rum)
Một mùi hương thơm ngát xộc vào mũi, thanh hương thật ích nhân.
(ý nói mùi hương tốt cho con ngưòi)
Thái tử phi đứng dưói một cành liễu, dưới cảnh sắc tương phản xung quanh tựa như một tiên tử, hiện lên một vẻ kiều mị không thể che dấu.
Lưu Phong không khỏi có chút động tâm, đôi mắt không tự giác đã nhìn ngắm Thái tử phi, thằng nhỏ phía dưới đã ngóc lên.
Trước kia, Lưu Phong không biết chân tướng, vẫn nghĩ Thái tử phi là mẫu thân của Chu Phong. Mỗi dịp tiếp xúc cũng không dám sinh ra suy nghĩ bậy bạ.
Nhưng hôm nay lại khác, hắn đã biết chân tuớng sự việc, ngưòi đàn bà vô sỉ này cũng không phải là mẫu thân của "thân thể" mình.
Cho nên trong lòng hắn cũng không còn thấy áy náy và cố kị.
"Hài tử, ngươi." tựa hồ cảm nhận được ánh mắt của Lưu Phong, đôi mắt đẹp của Thái tử phi hiện lên vẻ tức giận. , khẽ xoay người và nghiêng mình, không cho Lưu Phong có thể nhìn được bộ ngực nàng.
Lưu Phong a a cười: "Mẫu thân đại nhân, ngươi có vóc người thật tuyệt hảo "
Thái tử phi nghe vậy, mặt ngoài làm ra vẻ nhíu nhíu mày, nhưng thực tế trong lòng lại cảm thấy cực kì ngọt ngào. Không có người đàn bà nào lại không thích nam nhân tán dương mình. Huống chi nàng đối với Lưu Phong tựa hồ tồn tại một loại tình cảm khác thường.
Tiếp xúc một thời gian dài, Thái tử phi càng ngày càng phát hiện Lưu Phong cùng với Thái Tử có nhiều nét tương tự, khí chất nho nhã, trí tuệ hơn người, rất có phong độ, quả thực như bản sao của Thái Tử.
Lúc đầu, Thái tử phi chính là coi trọng những điểm này của Thái tử, mới đem lòng thích hắn.
Nhất thời suy nghĩ lại, Thái tử phi có chút hối hận. Nàng hối hận lúc truớc lẽ ra không nên mắc thêm lỗi lầm, hại chết Thái tử.
Tuy nhiên, mọi chuyện cũng đã xảy ra, cho tới bây giờ nàng cũng không có cách nào khác. Mặc dù nàng hối hận, cũng không thể thay đổi được sự thật đó.
"Hài tử, nghe nói Mộ Dung gia tộc có ý lôi kéo ngươi. Và có ý gả Mộ Dung Uyển Nhi cho ngươi?" Thái tử phi đột nhiên đổi chủ đề.
Lưu Phong gật đầu: "Ân, đúng là có chuyện đó, chẳng biết ý của mẫu thân thế nào?"
"Hài tử, Mộ Dung gia tộc là gia tộc tu chân duy nhất còn tồn tại của Hoa Hạ đế quốc, thế lực tích tụ mấy ngàn năm qua không phải tầm thường. Nếu có bọn họ gia nhập, thế lực của ngươi sẽ nhanh chóng đề cao. Nhưng." Thái tử phi do dự một chút rồi nói: "Có chuyện, ta muốn cầu nguơi, nhưng mà ta lại không biết có nên nói không?"
Mẹ kiếp, nếu không biết vậy thì đừng nói.
"Hài tử, ngươi thích Mộ Dung Uyển Nhi sao?" Thái tử phi thoáng do dự một chút, rồi cưối cùng quyết định nói ra: "Nếu ngươi không thật tâm thích Mộ Dung Uyên Nhi. Ta hy vọng ngươi có thể buông tha, không dám dối ngươi, Triệt nhi thật lòng rất thích Uyển nhi."
"Nói thật với ngươi. Uyển nhi chính là ngưòi đàn bà duy nhất khiến Triệt nhi động tâm." Thái tử phi chạm rãi nói: "Triệt nhi tuổi trẻ khí thịnh. Lão ái sấm họa (Nếu không giải quyết vấn đề sinh lí có thể sinh hoạ). Ta vẫn muốn tìm nữ nhân cho hắn, nhưng vẫn không có đối tuợng thích hợp. Bây giờ, hắn thật khó khăn mới động tâm với Uyển nhi. Ta hy vọng ngươi có thể cho hắn một cơ hội? Ta biết bên người ngươi có rất nhiều đàn bà xuất sắc, hẳn sẽ là không quan tâm Mộ Dung Uyển Nhi chứ?"
Nhìn khuôn mặt dối trá của Thái tử phi. Lưu Phong trong lòng không khỏi một trận ác tâm.
Nếu hắn không nhớ lầm, Thái tử phi đã lần thứ hai mưu toan cướp nữ nhân của hắn.
Lần đầu tiên là Ân Tố Tố. Ban đầu, chính là người đàn bà vô sỉ này có chủ ý làm cho lão hoàng đế ban hôn cho tên tiểu vương bát đản giả mạo.
Hôm nay cũng chủ động mở mồm bảo hắn buông tha.
Dựa vào gì? Dựa vào gì lão tử phải đem mỹ nữ nhường cho hắn?
Ta khinh, lão tử bị hắn chiếm lấy thân phận hơn mười năm không nói, bây giờ còn muốn lão tử đem đàn bà của chính mình dâng ra. Mẹ kiếp ngươi, Thái tử phi.
Lưu Phong hừ lạnh một tiếng, sắc mặt không hờn giận: "Tình yêu phải là chính mình giành lấy, cũng không phải là dựa vào ngưòi khác nhường cho. Uyển nhi không thích như vậy, huống hồ ta cũng không có ý định nhường. Nếu hắn thật tâm thích Uyển nhi. Ta cũng không ngại cùng hắn công bằng cạnh tranh."
"Hài tử, cần gì phải so đo như vậy, các ngươi dù sao cũng là huynh đệ." Thái tủ phi nghe vậy, đã có chút thật vọng, nhưng nàng vẫn cảm thấy không cam lòng.
M. K. huynh đệ ư?
Trời mới biết Tiểu vuơng bát đản là do ngươi cùng với kẻ nào sinh ra.
"Xin lỗi, khi còn chưa biết rõ chân tuớng, ta không nhận hắn là huynh đệ." Lưu Phong sắc mặt lạnh nhạt nói.
Thái tử phi khẽ thở dài một tiếng, buồn bã nói: "Quên đi, chuyện này cũng là của những thanh niên các ngươi. Ta cũng không làm xáo trộn."
Vì không muốn chọc giận Lưu Phong, Thái tử phi không nhắc lại chuyện Mộ Dung Uyển Nhi, mà nói: "Hài tử, có chuyện này phải cho ngươi biết. Cha ngươi vài ngày truớc đây, tại Thái tử cung đã tu thành Quỷ Tiên, phi thăng thành tiên."
Lưu Phong nghe vậy, thân thể run lên, thất thanh nói: "Mẫu thân, chuyện này là thật chăng? Như thế nào ta vẫn không biết. Địa phương kia ta cũng đã từng đi qua, nhưng lại thất vọng trở về. Tại sao không ai nói cho ta biết cha ở ngay bên trong, nếu không cho dù liều mạng, ta cũng sẽ tiến vào để gặp cha." Lưu Phong thể hiện ra một bộ dáng vô cùng tiếc hận.
Thái tử phi yên lặng quan sát vẻ mặt Lưu Phong, thấy hắn bộ dáng tình thâm, không giống như là giả bộ, hoàn toàn cảm thấy yên tâm.
"Ta cũng vừa mới biết, nếu không, vi nương cho dù có chết, cũng nhất định phải thấy mặt cha ngươi. Bây giờ, cha ngươi đã phi thăng thành tiên, chỉ để lại ba mẫu tử chúng ta ở nơi này chịu khổ. Hài tử, ta thật sự rất hy vọng các ngươi có thể liên thủ với nhau." Thái tử phi cố ý rớt vài giọt nước mắt.
Lưu Phong thầm cười lạnh, người đàn bà vô sỉ này nếu sinh ra tại thế kỷ 21, lấy hành động của mụ nhất định có thể trở thành diễn viên xuất sắc.
"Mẫu thân, không nói việc này nữa, nói chuyện gì vui vẻ đi." Lưu Phong cũng không muốn tiếp tục dây dưa với ván đề này, nhất là bây giờ hắn đã biết rõ chân tướng.
"Mẫu thân, ngươi bảo dưỡng như thế nào mà đã qua bốn mươi, nhưng nhìn như chỉ mới có hai mươi. Dạy cho ta, để ta truyền thụ cho thê tử." Lưu Phong cố ý chấm dứt đề tài nhàm chán này.
Thái tử phi nghe vậy, nỗi lo lắng bỗng dưng biến mất, mặt mày hớn hở, vô cùng kiều mị, chớp chớp đôi mắt to nhìn Lưu Phong: "Tiểu tử này, lại bắt đầu nói bậy rồi?" Tuy nói như thế, nhưng trong lòng Thái tử phi lại vô cùng vui vẻ.
"Mẫu thân, ta nói đều là thật, thiên cao có thể làm chứng." Lưu Phong long trọng thề.
Thái tử phi mặt ngọc nhỏ nhắn ửng hồng, thản nhiên cười, thật là vũ mị.
Lưu Phong có chút động tâm, con mắt lại không tự chủ, nhìn về phía bộ ngực Thái tử phi, đồn bộ cùng tiểu phúc, vẻ mặt có chút không đứng đắn.
Thái tử phi trông thấy, sắc mặt có chút đỏ lên, cả giận nói: "Tiểu tử này, cứ nhìn chằm chằm ta làm cái gì?"
Lưu Phong vội vàng thu hồi tâm thần, cười nói: "Đều là do mẫu thân quá đẹp mà, hài tử trong lúc nhất thời thấy có chút xuất thần."
Thái tử phi mỉm cười, khẽ nói: "Hài tử, ngươi với cha ngươi đều giống nhau, chỉ biết nói bậy."
Lưu Phong nghe vậy, chỉ cuời cuời.
Tiếp theo, hai người tán gẫu một hỏi một đáp, đều cố gắng từ trong miệng đối phương tìm ra một chút tin tức hữu dụng. Nhưng "mẫu tử" hai người đều gian hoạt, người nào cũng hành động rất cẩn trọng.
Nhìn sắc trời lúc này cũng đã muộn, Lưu Phong chủ động nói: "Mẫu thân, lúc này cũng không còn sớm nữa, ta cần phải trở về rồi."
"Ân, thân phận ngươi còn chưa có chứng thực, theo quy củ trong cung, ta cũng không tiện giữ ngươi lại. Hy vọng ngươi thường xuyên tới thăm ta. Đối với đề nghị của ta, có thời gian hãy suy nghĩ kỹ một chút."
Thái tử phi dặn dò vài câu, rồi tự mình tiễn Lưu Phong rời cung.
Lưu Phong cự tuyệt hảo ý của Thái tử phi, chỉ là yêu cầu ủng biệt một chút. (ôm chia tay)
Ủng biệt, chính là Lưu Phong muốn nhân cơ hội ăn đậu hũ, lấy cớ để chiếm tiện nghi.
. Ôm lấy thân thể mềm mại của Thái tử phi, Lưu Phong cố ý nhu niết vài cái qua hương đồn phì mỹ của nàng.
. Thái tử phi đỏ mặt, trống ngực đập thình thịch, nàng thậm chí không có giãy dụa, một cảm giác cũ thật kích thích từ đồn bộ truyền đến trong tim.
Qua phản ứng của thân thể Thái tử phi, Lưu Phong tựa hồ cảm ứng ra tâm tư của nàng. Hắn dẫn dắt cực kì tốt, chỉ kích thích một chút rồi buông tay cáo biệt.
Nhìn thân ảnh Lưu Phong dần biến mất, đôi mắt Thái tử phi ánh lên một chút thèm muốn.
Bình Luận (0)
Comment