Hi Du Hoa Tùng

Chương 613

Trần hoàng hậu nghe vậy, nhẹ nhàng thở dài một tiếng: "Vui mừng ở đâu ra, sự tình của hậu cung, chắc hầu gia cũng biết."
Nói đến đây, ánh mắt nàng nhìn Lưu Phong nói: "Mã hoàng hậu đã chết, Thái Tử Phi nhân cơ hội nắm giữ hết quyền lực của hậu cung, hôm nay ta tuy có phượng ấn, nhưng lại vô dụng không có thực quyền."
Lưu Phong hơi động tâm, hoàng hậu tuổi còn trẻ như vậy chính là đang hướng vào ta.
"Hoàng hậu nương nương, tại sao lại nói cho ta biết điều này? Đó đều là sự tình của hoàng tộc?" Lưu Phong cố tình thử thăm dò.
Trần hoàng hậu phất phất tay nói, hướng cung nữ và thái giám đứng cách đó không xa nói: " Ta cùng hầu gia dạo quanh một chút, các người không cần đi theo."
"Hầu gia, ta biết, ngươi cùng Đông cung không thể hào giải mâu thuẫn, cho nên ta mới huy vọng, chúng ta có thể hợp tác. Bởi vì, chúng ta có chung một địch nhân." Trần hoàng hậu nói thẳng ra mục đích của mình.
Lưu Phong cẩn thận suy nghĩ một hồi, hỏi: " Người cần ta làm gì?"
"Gì cũng không cần." Trần hoàng hậu mỉm cười: " Chỉ cần để Thái Tử Phi biết, chúng ta có thể hợp tác với nhau. Còn chuyện khác, ta sẽ tự mình giải quyết."
Lưu Phong cười cười, hỏi lần nữa: " Ta hợp tác thì có thể được cái gì tốt?"
"Ta có thể nói tốt giúp ngươi trước mặt bệ hạ, nếu như ngươi cần, ta còn cung cấp cho ngươi hành tung, lời nói của bệ hạ mỗi ngày." Trần hoàng hậu cười nói: " Hầu gia, kỳ thật hợp tác của chúng ta đối với ngươi mà nói bất quá chỉ dễ như trở bàn tay. Chẳng lẽ ngươi không muốn đáp ứng ta sao? Phải biết rằng, nếu để cho Thái Tử Phi nắm chắc được quyền lợi của hậu cung, đối với ngươi mà nói cũng chưa chắc là một chuyện tốt."
Lưu Phong cười cười, nói: " Ta nghĩ người đã thuyết phục được ta. Cứ thỏa thuận thế đi."
"A a, ta biết hầu gia sẽ không cự tuyệt mà." Trần hoàng hậu đi vài bước, đột nhiên quay đầu lại nói: " Bởi vì ta là mỹ nữ."
Nhìn bóng dáng thướt tha của Trần hoàng hậu, Lưu Phong theo bản năng nuốt một ngụm nước miếng, thầm nói: " Mẹ nó, mỹ nữ thì sao? Ngươi thực nghĩ ta là sắc lang sao?"
Tham gia viễn chinh đối với Lưu Phong mà nói, là kỳ ngộ mà cũng là thách thức.
Nói nó là kỳ ngộ, bởi vì lập được quân công là một chuyện tốt với Lưu Phong. Có thể nhân cơ hội tạo cho hắn uy tín trong quân đội. Bất cứ lúc nào, bất cứ thời đại nào, quân đội đều được quốc gia coi trọng. Có người đã nói, chỉ cần nắm chặt được cán súng mới có thể nắm giữ được chính quyền."
Lần viễn chinh này, không nghi ngờ gì chính là cơ hội để Lưu Phong tiến vào quân đội.
Nói là thách thức, tự nhiên cũng có đạo lý của nó.
Lão hoàng đế trong lòng đang tính toán chủ ý gì, hắn trong lòng rất rõ ràng.
Không cần hoài nghi, Lão hoàng đế đưa Thần Thánh quân đoàn của hắn trở thành cứu tinh, cũng là vật hi sinh.
Viễn chinh sắp tới, đối với thần thánh quân đoàn của Lưu Phong mà nói, đích thật là một khảo nghiệm nghiêm khắc.
Hơn nữa, giống như lời lão hoàng đế nói, hắn phải rời đi trước, chuẩn bị xong tất cả. Bên Phong thành nhất định phải giao phó ổn thỏa, tuyệt không thể vì sự vắng mặt của hắn mà khiến cho sự phát triển của Phong thành bị đình trệ.
Trên đời này vĩnh viễn không có bức tường nào không lọt gió, Mộ Dung Bác cuối cùng cũng đã biết hung thủ sát hại con mình chính là Lưu Phong.
Sau khi biết được tin này. Hắn phi thường tức giận. Nhất là việc Mộ Dung Tuyết cùng vợ chồng Mộ Dung Thiên giấu diếm lại càng làm hắn thêm căm tức.
"
Mộ Dung Tuyết, ngươi cái con tiện nhân này, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi." Mộ Dung Bác trong mắt toát ra một cỗ sát ý nồng đậm.
Sau khi bình tĩnh lại, hắn quyết định tự mình đi chất vấn Mộ Dung Thiên, hỏi hắn xem hắn đảm nhiệm vị trí gia chủ như thế nào mà tộc nhân xảy ra chuyện hắn lại không quản đến, thậm chí còn giấu diếm giúp hung thủ.
Lúc Mộ Dung Bác tìm được Mộ Dung Thiên, thì vợ chồng nhà này đang thương nghị xem thế nào để nhanh chóng thúc đẩy được hôn sự của Lưu Phong và Mộ Dung Uyển Nhi.
"
Đại ca, đại tẩu, tại sao?" Mộ Dung Bác vừa gặp mặt, liền hỏi thẳng ra: " Mộ Dung Bác ta đến tột cùng đắc tội chỗ nào với các ngươi. Mà các ngươi lại muốn đối xử với ta như vậy?"
Mộ Dung Thiên nao nao, lập tức hỏi: "
Lão nhị, ngươi đây là có ý gì? Chúng ta rốt cục đã làm gì ngươi?"
Mộ Dung phu nhân thực tế đã rõ như lòng bàn tay, khẽ cau mày, thầm nghĩ, chuyện này rắc rối rồi đây.
"
Ngươi chớ có giả bộ người tốt trước mặt ta." Mộ Dung Bác bình thường không dám làm càn trước mặt Mộ Dung Thiên, nhưng hôm nay con bị giết, trong lòng phẫn nộ mới bất chấp hậu quả như vậy.
Mộ Dung phu nhân quát một tiếng: "
Lão nhị, làm càn rồi, rốt cục đã xảy ra chuyện gì, ngươi cư nhiên dám nói chuyện như thế với gia chủ. Chẳng lẽ ngươi không sợ gia pháp sao?"
Mộ Dung Bác hừ lạnh một tiếng, trong mắt hiện lên một đạo âm lãnh(nguyên văn là "
âm mai" dịch thế này không biết đúng không), nói: " Đại ca, đại tẩu, các ngươi đừng có giả bộ trước mặt ta, Vũ nhi là bị ai giết chết, các ngươi hẳn là rất rõ ràng. Ta bây giờ yêu cầu các ngươi vì Vũ nhi báo thù."
Mộ Dung Thiên âm thanh lạnh lùng nói: "
Là ai giết, ngươi bây giờ nói cho ta biết?"
"
Lưu Phong." Mộ Dung Bác trong mắt bắn ra một đạo lửa giận, hừ nói: " Hay chính là con rể tốt các ngươi chọn được Lưu Phong. Mời gia chủ làm chủ cho Vũ nhi."
Mộ Dung Thiên trong lòng thở dài một tiếng, hắn cuối cùng cũng hiểu.
"
Lão nhị, nếu ngươi đã biết. Ta cũng không dối gạt ngươi nữa, Vũ nhi đích thực là do Lưu Phong giết. Nhưng." Mộ Dung Thiên trầm giọng nói: " Mộ Dung gia tộc không thể cùng Lưu Phong đối địch. Cái chết của Vũ nhi, tự hắn phải chịu trách nhiệm. Nếu không phải hắn tìm người ám sát Lưu Phong trước thì sẽ không dẫn tới cái họa sát thân này."
Mộ Dung phu nhân nói tiếp: "
Không sai, chuyện này là do Vũ nhi sai trước. Gia chủ từng vài lần nhấn mạnh, Lưu Phong là đồng minh hợp tác của chúng ta, chúng ra phải lấy lễ mà đối đãi. Mộ Dung Vũ cư nhiên không xem lời của gia chủ vào đâu, bí mật phái người đi ám sát Lưu Phong. Hắn không tuân thủ theo gia quy. Cho dù Lưu Phong không giết hắn, gia tộc cũng sẽ không buông tha cho hắn. Điểm này, tin rằng ngươi rất rõ ràng."
Mộ Dung Bác nghe vậy, nổi giận gầm lên một tiếng: "
Đại ca, đại tẩu, các ngươi đang nói cái gì vậy? Lưu Phong hắn bất quá chỉ là một ngoại nhân, các ngươi cư nhiên nói giúp hắn."
"
Được rồi, lão nhị, cái chết của Vũ nhi chúng ta rất khó can thiệp, nhưng chuyện này là do hắn tự mình chuốc lấy, không oán trách được người khác. Ngươi là người của Mộ Dung gia tộc, ngươi hẳn phải hiểu, tại bất cứ lúc nào, chúng ta cũng phải lấy lợi ích của gia tộc là chủ. Lưu Phong là đồng minh hợp tác trọng yếu nhất của chúng ta, tương lai gia tộc phụ thuộc hoàn toàn vào hắn. Cho nên, gia tộc không có khả năng tìm hắn báo thù."Mộ Dung Thiên nghiêm túc nói.
Mộ Dung Bác nghe vậy, con mắt đỏ ngầu, nói thẳng: "
Được, được lắm. Ta mất con, các ngươi còn trả lời thuyết phục được như vậy. Lợi ích gia tộc? Chẳng lẽ vì lợi ích của gia tộc phải hy sinh con ta sao? Đại ca, ngươi thật hay, ngươi không hổ là gia chủ."
Ngừng một chút, Mộ Dung Bác đột nhiên nói: "
Mộ Dung Thiên. Từ giờ trở đi, ta và ngươi ân đoạn nghĩa tuyệt(đoạn tuyệt quan hệ). Ngươi không phải là đại ca của ta. Mối thù của Vũ nhi ta sẽ tự báo." Vừa nói Mộ Dung Bác vừa hung hăng nhìn hai người một lần, rồi xoay người rời đi.
"
Lão nhị, ngươi đứng lại cho ta, ngươi không định làm phản đấy chứ?" Mộ Dung phu nhân hừ lạnh một tiếng.
Mộ Dung Thiên an ủi: "
Phu nhân, quên đi, nhị đệ dù sao đã mất con. Trong lòng thấy khó chịu, cũng đừng quá so đó với hắn nữa."
Mộ Dung phu nhân liếc nhìn Mộ Dung Thiên một cái, khẽ thở dài một tiếng, lắc đầu nói: "
Chàng nhá, cũng mềm lòng quá đó."
Ngừng một chút, Mộ Dung phu nhân đột nhiên nghiêm mặt nói: "
Phu quân, thiếp xem lão nhị đã có chút điên, hắn nhất định sẽ phá hỏng đại sự của chúng ta. Thiếp thấy hay là như vậy." Mộ Dung phu nhân tay vạch qua cổ một cái.
"
Không được, vạn vạn lần không được." Mộ Dung Thiên vội vàng nói: " Phu nhân, hắn dù nói thế nào. Cũng là thân đệ đệ của. Ta như thế nào có thể làm ra chuyện như vậy."
Mộ Dung phu nhân nói: "
Phu quân, lão nhị trong lòng vẫn luôn định làm phản, lần này Vũ nhi chết đối với hắn là đả kích quá lớn. Thiếp lo lắng hắn sẽ làm liều, làm ra chuyện bất lợi với gia tộc. Vì ích lợi của gia tộc, chàng không thể lại mềm lòng. Gia tộc chỉ có trừ khử Mộ Dung Bác mới có thể phát triển tốt lên được." Vừa mới rồi, Mộ Dung phu nhân đã thấy được sát khí nồng đậm trong mắt Mộ Dung Bác. Người này không diệt trừ, tất có hậu hoạn.
Mộ Dung Thiên lắc đầu, trầm giọng nói: "
Phu nhân, nàng đừng nói nữa, ta không thể giết lão nhị. Dù nói thế nào đi nữa, hắn vẫn là thân đệ đệ của ta, ta Mộ Dung Thiên không thể làm ra sự tình như vậy."
Mộ Dung phu nhân nghe vậy. Trong mắt hiện lên một tia thất vọng, buồn bã nói: "
Ai, chàng luôn mềm lòng như vậy, chàng không nghe thiếp, sớm muộn sẽ phải chịu thiệt."
Mộ Dung Thiên cười nói: "
Có phu nhân ở bên cạnh ta, ta sẽ không phải chịu thiệt."
"
Chàng nha." Mộ Dung phu nhân lắc đầu: " Mọi chuyện không nên chỉ dựa vào thiếp, có chút đại sực cần phải có sự quyết định của chàng."
"
Ân, ta biết rồi."
Thừa dịp Mộ Dung Uyển Nhi cùng vợ chồng Mộ Dung Thiên vắng mặt. Mộ Dung Bác tìm đến Mộ Dung Tuyết.
"
Xú tiểu tử, tiện nhân, ngươi biết rõ Vũ nhi là bị tặc tử Lưu Phong kia giết. Ngươi tại sao không nói cho ta biết, ta khó nhọc nuôi lớn ngươi, ngươi báo đáp ta như vậy hả?" Mộ Dung Bác mắt lộ sát khí, chậm rãi tiến đến gần Mộ Dung Tuyết.
Mộ Dung Tuyết nhất thời kinh hãi, vội vàng nói: "
Là gia chủ không cho ta nói cho người. Không liên quan gì đến ta."
"
Không liên quan gì đến ngươi?" Mộ Dung Bác cười lạnh nói: " Rõ ràng là tiện nhân ngươi cùng Lưu Phong âm mưu giết Vũ nhi, hôm ta phải giết ngươi báo thù cho Vũ nhi."
Vừa nói, Mộ Dung Bác vừa đánh tới.
Vốn hắn có năng lực giết chết Mộ Dung Tuyết, bất quá trong tích tắc định giết nàng, hắn đột nhiên nghĩ tới một phương pháp rất hay để hành hạ Mộ Dung Tuyết.
Đó chính là cưỡng gian rồi giết chết.
Chết kiểu này, đối với nữ nhân mà nói mới là thống khổ nhất.
Không sai, hắn chính là muốn con tiện nhân này thống khổ.
"
Tê!"
Theo vài tiếng rách vang lên, váy của Mộ Dung Tuyết đã bị Mộ Dung Bác xé, bộ ngực trắng như tuyết cùng cùng một ít thịt thà phần hông lộ ra ngoài.
"
A a, nuôi ngươi nhiều năm như vậy, trước khi chết, ta cuối cùng cũng thu hồi được một ít lợi tức(tiền lãi) từ ngươi a..."(Áp dụng đúng chính sách nuôi béo rồi thịt. ). Nhìn da thịt trắng như tuyết của Mộ Dung Tuyết, trong mắt Mộ Dung Bác bắn ra dục vọng của dã thú.
Mộ Dung Tuyết biết tỷ tỷ cùng gia chủ không ở đây, không người nào có thể cứu nàng.
Dưới tình thế cấp bách, nàng vội vàng rút tiên kiếm ra, liều mạng đâm tới lão tặc Mộ Dung Bác.
Mộ Dung Bác không nghĩ tới nàng lúc này lại liều mạng cùng mình, vội vàng tránh né.
Trong nháy mắt khi hắn tránh né, Mộ Dung Tuyết đã phá cửa chạy ra.
Chỉ trong chớp mắt này, nàng hoàn toàn nhìn rõ được con người của Mộ Dung Bác, đối với nơi đã từng nuôi nấng mình, đối với dưỡng phụ này, không có lấy nửa điểm lưu luyến, cũng không có nửa điểm tình cảm.
Nói cái gì là phải báo đáp hắn, không phải là quá bậy bạ sao. Lão súc sinh như vậy, sao còn có thể nhận hai chữ báo đáp này được đây.
Bên ngoài có gia đinh, tộc nhân. Dù Mộ Dung Bác da mặt có dày, hắn cũng không dám đuổi theo, chỉ còn nước đấm ngực dậm chân.
Nàng vừa khóc vừa chạy như điên khỏi Mộ Dung thế gia.
Trên đường chạy trốn, Mộ Dung Tuyết trong lòng chỉ còn là một mảnh hỗn loạn, tâm nàng nguội lạnh như tro, lời nói cùng hành vi của Mộ Dung Bác khiến cho nàng hoàn toàn từ bỏ nơi từng được coi là nhà.
Nàng thậm chí đang nghĩ, mình sớm nên nghe lời Lưu Phong, theo hắn rời đi.
Nàng ngơ ngơ ngác ngác chạy trốn, không có ý thức được phương hướng chạy tới, lại là Thiên Thượng nhân gian của Lưu Phong.
Cũng may giờ phút này đã là đêm khuya, sắc trời đen sẫm, trên đường lại ít người đi đường, cho nên cũng không có người nào nhìn thấy tình cảnh thảm thương của nàng.
Lưu Phong vốn đang đả tọa trong phòng, đột nhiên tâm trí nhất động, tựa hồ cảm ứng được cái gì.
Hắn vội vàng thu công, phi thân ra, vừa mới tới cửa, ở rất xa đã nhìn thấy được Mộ Dung Tuyết đang mở hết tốc lực chạy tới.
Chỉ là bộ dáng của Mộ Dung Tuyết nhìn qua có chút bất nhã.
Váy bị xé ra vài chỗ, nhất là ngực hoàn toàn bị xé rách hết. Mặc dù nàng có lấy tay che, nhưng vẫn như trước có thể nhìn thấy được vài tia xuân quang.
Mẹ nó, đây không phải là bị người khác cường bạo sao?
Lưu Phong hơi kinh hãi, vội vàng nghênh đón.
"
Tuyết nhi, xảy ra chuyện gì vậy?" Lưu Phong tay ôm lấy Mộ Dung Tuyết vào lòng ngực, vội càng hỏi.
Mộ Dung Tuyết nghe được thanh âm quen thuộc, thân thể run mạnh lên, ngẩng đầu, sau khi nàng thấy rõ ràng là Lưu Phong, trái tim đang đập loạn đột nhiên bình tĩnh
Bình Luận (0)
Comment