Rõ ràng nàng là một nữ nhân dám yêu dám hận.
Lúc trước, nàng căm hận Lưu Phong, thậm chí còn tính tới việc giết hắn.
Nhưng hôm nay nàng lại đã yêu hắn.
Thiết nghĩ mối tình này cũng thật là khắc cốt minh tâm. (tình cảm được cảm nhận sâu sắc)
Lưu Phong cảm thấy có phần tự hào, hắc hắc, lão tử cuối cùng cũng cứu được người bị chứng
"bách hợp" (les) này rồi.
"Tứ sư tôn, ta cũng thích nàng!" Nữ nhân đã bộc bạch tâm tình, tất nhiên Lưu Phong cũng không cam lòng yếu thế.
Mặc dù trước đây hai người có những ham muốn tình dục khác nhau nhưng cuối cùng vẫn yêu nhau, quả là một kết cục đẹp.
"Phong nhi, ta hy vọng ngươi cũng lấy được Tam tỷ." Trương Mỹ Nhân nói ra lời này đúng là xúi người ta phạm tội mà. Nhưng quả thật nàng cũng rất mong như thế. Mặc dù nàng đã nghĩ thông suốt, quyết tâm làm nữ nhân của Lưu Phong, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy áy náy với Nghê Thường. Dù gì thì Nghê Thường cũng là mối tình đầu của nàng (ack ack).
Lưu Phong mỉm cười:
"Hắc hắc, Tứ sư tôn, nàng yên tâm, Tam sư tôn thích ta, ta cũng thích Tam sư tôn. Sớm muộn gì nàng ấy cũng là người của ta."Dừng một chút, Lưu Phong đột nhiên hi hi cười nói:
"Tứ sư tôn, ta phải đi rồi, không bằng chúng ta hôn tạm biệt nha."Trương Mỹ Nhân nghe vậy, cũng không làm bộ giả tạo. Nàng tiến đến gần một chút, hé mở đôi môi anh đào khẽ chạm lên môi của Lưu Phong một cái.
Lưu Phong có phần sửng sốt, kỳ thật hắn chỉ nói giỡn mà thôi. Không ngờ Trương Mỹ Nhân lại đồng ý.
Hắn đâu biết rằng, Trương Mỹ Nhân một khi quyết định chuyện gì, tuyệt đối sẽ không thay đổi. Kể cả những ước thúc luân lý của nhân gian đối với nàng mà nói căn bản vô dụng.
Theo quan điểm của nàng mà nói, lão nương dek thèm quan tâm.
Sau khi Trương Mỹ Nhân rời đi thì Mộ Dung Tuyết lại tới.
"Tuyết nhi, sao tối hôm qua nàng lại không tới?"-Lưu Phong rất kỳ quái, tối hôm qua không thấy Mộ Dung Tuyết đến.
Mộ Dung Tuyết mỉm cười:
"Tối hôm qua, đại bá mẫu nhận ta làm nghĩa nữ. Gia tộc tổ chức tiệc cho nên không đến được."Âm mưu, tuyệt đối là âm mưu. Vì sao lại đúng tối hôm qua thì thu nhận. Dám chắc do Mộ Dung phu nhân không muốn Mộ Dung Tuyết được ân sủng.
Con gái không vội, ngươi là trượng mẫu thì gấp cái gì?
Mộ Dung Uyển Nhi nhà ngươi còn chưa có ý kiến gì mà.
"Lão công, nghĩa mẫu nói sau này ta và Uyển Nhi đều là nữ nhi của nàng, nàng coi hai chúng ta đều như nhau. Người còn để ta bắt đầu quản lý sự vụ gia tộc.". Mộ Dung Tuyết có vẻ rất cảm kích với những gì Mộ Dung phu nhân làm.
Không phải chỉ là về chuyện lên giường sao. Hy sinh một cơ hội ân ái cùng Lưu Phong, để đổi lấy nhiều chỗ tốt cũng đáng giá lắm.
Ngày tháng sau này còn dài mà.
"Tuyết nhi, xuất chinh lần này ta muốn mang Uyển Nhi đồng hành. Nếu nàng đã nhận nghĩa mẫu thì nên ở lại nhé. Nếu Mộ Dung phu nhân đối xử với nàng không tốt, ta sẽ vì nàng ra mặt. Còn nữa, nếu nàng không muốn quản lý sự vụ, hãy nói ta biết. Ta đi nói chuyện với Mộ Dung phu nhân nha?"-Mộ Dung Tuyết bây giờ cô đơn một mình, Lưu Phong sợ nàng bị hại.
Mộ Dung Tuyết có phần động tâm, vội nói:
"Lão công. Chàng đừng lo lắng quá. Phu nhân đối với ta rất tốt, coi ta như là con ruột. Được rồi, phu nhân còn nói, chờ chàng trở về, sẽ tổ chức chuyện vui cho chúng ta. Nàng còn nói đến lúc đó, ta cùng Uyển Nhi tỷ tỷ đồng thời gả cho chàng."Lưu Phong mỉm cười:
"Ân. Nàng ta như vậy thật sự rất tốt với nàng.""Uyển Nhi tỷ tỷ đối với thiếp cũng tốt lắm. Y như thân tỷ muội của nhau."-Mộ Dung Tuyết nói:
"Lão công, thiếp thật sự cám ơn chàng. Nếu không phải quen chàng, thiếp nghĩ bây giờ thiếp đã phải sống trong cảnh nước sôi lửa bỏng. Quen chàng, cuộc sống của thiếp đã có biến hóa thật lớn. Thiếp rất thỏa mãn với cuộc sống bây giờ. lão công, Uyển Nhi tỷ tỷ sẽ chăm sóc chàng lần này. ngàn vạn lần chàng đừng khi dễ nàng ta. Nếu không, chờ chàng trở về ta cùng phu nhân sẽ không buông tha chàng.""Tuyết nhi, nàng thật tốt."-Lưu Phong có chút cảm động. Trong mấy ngày nay Mộ Dung Tuyết đã trải qua thật nhiều biến cố. Nhiều biến cố như vậy tâm lý nàng cũng đã trưởng thành nhiều.
Thật nhiều nữ nhân a!
Oa ha ha, tất cả nữ nhân của lão tử đều thật tốt.
Phúc khí a! Nhân phẩm a!
"Tuyết nhi, nàng chờ ta chiến thắng trở về. Ta nhất định cho nàng một danh phận."-Lưu Phong hứa hẹn.
Mộ Dung Tuyết nghe vậy trong lòng mừng thầm, nàng gật đầu lia lịa.
Sau khi nhất nhất cáo biệt. Lưu Phong phân phó Hắc Vân cùng Thiên Đại chỉnh quân, vào canh ba buổi trưa, chuẩn bị xuất phát.
Đến đây thì phiền toái lại tới.
Tiểu Linh Nhi sống chết không nghe khuyên can, nói gì cũng muốn đi theo Lưu Phong xuất chinh đánh trận.
Lưu Phong đương nhiên không đáp ứng.
Nói đùa sao, đây là chiến tranh, đi xâm lược, ai cũng là người trưởng thành có gia đình. Đem theo một tiểu hài tử đi đánh trận, từ cổ chí kim, sợ là chưa từng có.
"Không được. Ba ba dẫn quân đi đánh trận, con đi theo quá nguy hiểm."-Mặc cho Tiểu Linh Nhi van xin như thế nào, Lưu Phong vẫn cự tuyệt.
Tiểu Linh Nhi xoa con mắt đỏ hồng, một bên khóc, một bên la lên:
"Ba ba xấu, ba ba xấu.""Mụ mụ, ba ba xấu không muốn chúng ta, hắn không muốn chúng ta..."-Tiểu Linh Nhi nhào vào trong ngực Liễu Thanh Nghi, khóc rất thương tâm.
Liễu Thanh Nghi không muốn Lưu Phong phải khó xử, nàng la con:
"Linh Nhi, ngươi như thế nào càng ngày càng không nghe lời? Ngươi là một tiểu hài tử, đi theo cuộc chiến không phải hồ đồ lắm sao? Ba ba đi đánh trận rất khổ cực, thời gian đâu chiếu cố ngươi."Tiểu Linh Nhi đang khóc, đột nhiên ngẩng đầu lên, kiêu hãnh nói:
"Con không cần ai chiếu cố. Con có đủ khả năng tự chiếu cố mình. Binh lính của ba ba năng lực yếu vậy cùng đi theo được, vì sao Linh Nhi mạnh hơn lại không thể đi. Con không chịu, con sẽ đi cùng ba ba..."-Từ thời khắc Lưu Phong cứu mẫu nữ Tiểu Linh Nhi, Lưu Phong đã chiếm một địa vị rất lớn trong lòng nàng không thể diệt được. Chia ly đã lâu, hôm nay mới gặp lại, lại muốn chia lìa, Tiểu Linh Nhi đương nhiên không muốn.
"Hồ đồ, thuộc hạ của ba ba đều là quân nhân..."-Liễu Thanh Nghi khóc cười không xong. Tiểu nha đầu năm tuổi ngang bướng, ngang nhiên không xem đám quân nhân trước mặt ra gì.
"Hừ, Linh Nhi thật sự mạnh hơn bọn hắn..."-Tiểu Linh Nhi thấy mẫu thân không tin, vẻ mặt đầy ủy khúc.
"Ngoan, nghe lời, theo mẫu thân trở về. Chờ ba con khải hoàn trở về."-Liễu Thanh Nghi thấy Linh Nhi vẫn chưa chịu đi, nàng nổi giận, mạnh mẽ kéo tay con gái đi.
Thực ra với lực lượng của Linh Nhi muốn thoát khỏi tay của Liễu Thanh Nghi là chuyện rất dễ dàng. Nhưng Liễu Thanh Nghi là mụ mụ của nàng, nàng có một thân bản lãnh nhưng lại không dám thi triển. Không làm gì hơn là khóc lớn lên, ánh mắt đáng thương nhìn Lưu Phong, trong mắt tràn ngập kỳ vọng cùng không muốn đi.
Lưu Phong thở dài một hơi, đi tới, nắm lấy tay Tiểu Linh Nhi, ôn nhu hỏi:
"Con là đứa bé ranh mãnh. Thật sự muốn đi cùng ta sao? Không sợ nguy hiểm sao?""Ân, con phải ở cùng ba ba. Con không sợ nguy hiểm."-Tiểu Linh Nhi mặc dù rất nhỏ nhưng cũng hiểu ra được ý của Lưu Phong. Nàng vội lấy từ trong ngực ra một huyền phù, sau đó ném lên giữa không trung, hai tay xếp thành ấn huyền, giữa không trung đột nhiên mây đen hội tụ, sấm vang oanh long không dứt.
Lưu Phong hơi kinh hãi, hắn không ngờ Tiểu Linh Nhi mới là hài tử năm tuổi mà đã có được năng lực thi triển Vạn Lôi huyền.
"Không xong, dừng lại!"Lưu Phong nóng nảy, tiểu nha đầu còn nhỏ không biết lợi hại của Vạn Lôi Huyền này, nếu chánh thức thi triển ra sẽ gây phiền toái lớn. Tối thiểu đối bách tính phổ thông trên phố này là tai họa.
Nghe Lưu Phong thét lên. Tiểu Linh Nhi tựa hồ cũng ý thức được mình suýt gây ra đại họa, vội vàng dừng Vạn lôi huyền.
Mọi người chung quanh, một phần lớn đều bị lôi điện làm cho sợ hãi. Trong lòng không khỏi cảm khái. Quả thật là ghen tị muốn chết. Một tiểu cô nương năm tuổi cũng có năng lực cường đại như thế.
Ngay cả Lý Hương Quân cùng Khuynh Thành cũng giật mình không thôi. Nếu như ra tới chiến trường, Tiểu Linh Nhi một người thi triển lôi huyền, không biết sẽ có bao nhiêu người phải chết.
Các nàng không biết, vạn lôi huyền của Tiểu Linh Nhi thật ra là chỉ dọa người mà thôi, chứ năng lực cùng thao tác của nàng hiện giờ căn bản không có khả năng thành công dẫn động vạn lôi.
Đương nhiên hù dọa người, tuyệt đối là thanh thế quá đủ.
"Ba ba, người xem Linh Nhi có lợi hại không?"-Tiểu Linh Nhi tựa hồ có chút tự hào, nhảy vào trong ngực Lưu Phong, hai tay bám chặt cổ hắn, làm nũng nói.
Lưu Phong gật đầu, nói:
"Ân, Linh nhi thật sự lợi hại. Bất quá sau này nếu không có ba ba cho phép, con không được tùy ý thi triển."-Đánh phá hoa cỏ thì không nói, chứ nếu chết người thì phiền toái cực lớn. Tiểu cô nương năm tuổi giết người, cũng quá đáng quá.
"Ân, Linh Nhi nghe ba ba."-Tiểu Linh Nhi ngả đầu vào ngực Lưu Phong. Hai tay ôm chặt cổ hắn, nói gì cũng không buông tay.
Liễu Thanh Nghi sau khi hết kinh hãi bởi cơn động đất thanh tĩnh lại. Nàng nắm lấy Linh Nhi:
"Linh Nhi. Không được hư, theo mụ mụ đi."Tiểu Linh Nhi miệng trề ra, nhìn Lưu Phong, dáng bộ sắp khóc.
Lưu Phong quay về hướng Liễu Thanh Nghi cười nói:
"Thanh Nghi, bỏ đi, ta sẽ dẫn con đi theo."-Đối với Tiểu Linh Nhi, Lưu Phong cũng có chút chịu thua. Mặc dù không phải con gái ruột của hắn, nhưng trong lòng hắn xem nàng là con ruột. Hài tử lớn như vậy, cần được yêu thương. Nhưng Lưu Phong lại chưa thực sự làm đầy đủ trách nhiệm của một người cha. Lần viễn chinh này, thời gian dài, có thể là một cơ hội tốt để bồi thường cho Tiểu Linh Nhi.
"Nhưng. công tử, chàng là đi đánh trận..."-Liễu Thanh Nghi đầu tiên là lo lắng cho an nguy của Tiểu Linh Nhi, thứ hai cũng sợ Tiểu Linh Nhi làm ảnh hưởng tới Lưu Phong.
Lưu Phong mỉm cười:
"Thanh Nghi nàng yên tâm đi. Linh Nhi của chúng ta lực lượng rất mạnh, huống hồ có ta ở đây, con sẽ không có việc gì.""A di, người yên tâm, ta cùng chim nhỏ sẽ đều bảo vệ Linh Nhi tỷ tỷ."-Đột nhiên một ánh sáng màu vàng chợt lóe lên, Kiếm Linh lại huyễn hình, hiện thân ra
Lưu Phong hướng ánh mắt khinh bỉ nhìn tên Kiếm Linh.
Lão quái vật, cứ thấy đàn bà chỉ biết giả nai.
Tiểu Linh Nhi sau khi thấy Kiếm Linh, nhất thời vui vẻ trở lại, từ trong ngực Lưu Phong nhảy xuống, vuốt cái đầu bóng loáng của Kiếm Linh. A a cười to:
"Hảo a, có Kiếm Linh theo ta đi chơi, ta sẽ vui vẻ lắm..."-Tiểu hài tử dù sao cũng thích ở cùng một tiểu hài tử. Mặc dù Kiếm Linh không biết là bao nhiêu tuổi, nhưng qua mấy ngày nay Lưu Phong phát giác tâm tính hắn so với tiểu hài tử không khác là mấy.
"Ba ba, đưa chim nhỏ..."-Tiểu Linh Nhi lau lệ trên khóe mắt. Trên mặt tràn ngập nụ cười vui vẻ.
Lưu Phong nhìn nụ cười của cô bé thật ngây thơ, trong lòng không khỏi cảm thấy ngọt ngào. Hắn liền thả Phi Nhi ra.
Phi Nhi sau khi thấy Tiểu Linh Nhi. Tựa như con chuột thấy con mèo, nhanh chóng bay đi.
Tiểu Linh Nhi chu miệng, vẻ mặt không vui:
"Tiểu Kiếm, đi bắt chim nhỏ đi."Kiếm Linh nghe vậy, liền hóa thành một luồng sáng màu vàng bay đi, trong chớp mắt hắn đã bắt được Phỉ Nhi.
Phi Nhi mặc dù đã có năng lực Nguyên Anh hậu kỳ, nhưng so với thần binh Kiếm Linh thì chênh lệch vẫn còn rất lớn.
"Không được giả chết, hôm nay cho ngươi ăn trái cây!"-Tiểu Linh Nhi nhận Phi Nhi từ trong tay Kiếm Linh, xoa xoa cái đầu của con chim đang giả chết, cười nói.
Phi Nhi trợn tròn nửa con mắt nhìn thoáng qua, sau khi xác định không phải là sâu, thân thể mới đứng lên, nhu thuận đứng trên tay Tiểu Linh Nhi.
Tiểu Linh Nhi cũng không gạt nó, quả nhiên cho nó một quả màu đỏ.
"Công tử, chàng thất sự muốn dẫn Linh Nhi cùng đi sao? Nó có ảnh hưởng tới chàng không?"-Liễu Thanh Nghi vẫn còn hơi không yên tâm.
Lưu Phong cười nói:
"Thanh Nghi. Nàng yên tâm, không có việc gì. Có tiểu quang đầu (cậu nhỏ trọc đầu) cùng Phi Nhi ở đây Linh Nhi sẽ chơi rất vui vẻ. Huống hồ, ta cũng sẽ làm một người cha yêu thương con bé."Liễu Thanh Nghi nghe đến đó, ánh mắt nhu thuận gật đầu:
"Ân, thiếp nghe chàng."Sau khi cùng năm vạn Tường Long Quân hội hợp, đại quân Lưu Phong chính thức bước trên con đường viễn chinh xâm lược.
Đối với viễn chinh lần này, xét về tình cảm của Lưu Phong mà nói, hẵn vẫn rất vui vẻ.
Mặc dù thế giới này không phải thế giới trước kia Lưu Phong sống, nhưng khi dễ bổng tử cùng quỷ tử, vẫn thỏa mãn tư tưởng kiếp trước của Lưu Phong.
Sau một tháng hành quân, đại quân của Lưu Phong đã tới trước biên cảnh tiểu thành Phúc Thành.