Hi Du Hoa Tùng

Chương 679

"Chỉ cần chủ nhân thích, Phỉ Nhi nguyện ý làm tất cả vì người. ." Nói xong, nàng chủ động cúi thấp người, đầu hướng vào hạ thân Lưu Phong. Mở miệng anh đào xinh xắn đem tiểu đệ đệ của Lưu Phong ngậm vào.
Nhất thời, một dòng khoái cảm mãnh liệt như thủy triều dâng lên khiến hắn vô cùng thoải mái.
Một lát sau, Lưu Phong bắt đầu động tình, hắn liền bảo Phỉ nhi đổi tư thế 1 chút, kéo hương đồn phì mỹ của nàng lại, dùng ngón tay nhẹ nhàng hí lộng
"A!"
Phỉ Nhi rốt cuộc nhịn không được bắt đầu rên rỉ, nhưng bởi vì cái miệng nhỏ nhắn đang bị lấp bởi đệ đệ khủng bố của Lưu Phong nên chỉ có thể truyền ra vài tiếng "Ư, ư "rất nhỏ.
Ngay lúc đó, đột nhiên nàng cảm thấy 1 vật gì mềm mại, ẩm ướt đi sâu vào thân thể của mình, khiến làm nàng run mạnh, cực kì thoải mái.
Nguyên lai Lưu Phong đã bắt đầu tấn công, đầu hướng về khu vườn bí hiểm của nàng đáp trả kịch liệt.
Rất nhanh những kích thích đã khiến cho Phỉ Nhi cảm thấy say trong sóng tình, khoái cảm đến nghẹt thở.
"Chủ nhân, thiếp không chịu được nữa, nhanh lên một chút. . thiếp." Một lúc sau, toàn thân nàng không ngừng run rẩy, hạ thân như trống rỗng, cảm giác được miệng của Lưu Phong không đủ lấp đầy.
Lưu Phong cười hắc hắc, xoay người đứng lên, thô bạo tách cặp đùi đầy đặn của nàng ra hung hăng tấn công
Nhất thời, cơn khoái cảm như bắt đầu dâng lên thủy triều bắt đầu dâng lên, Phỉ Nhi nhịn không được bật lên tiếng rên lớn, đôi mắt đẹp, sáng ngời, lộ đầy xuân sắc.
Lý Hương Quân thấy Phỉ Nhi đi vào phòng Lưu Phong mãi chưa thấy ra, quyết định đi xem có chuyện gì.
Nàng nhẹ nhàng tới cửa phòng Lưu Phong. Đột nhiên, những thanh âm đầy dục vọng lọt vào tai.
"Xú tiểu tử này, ở cùng một chỗ với nữ nhân là lại bắt đầu." trong lòng nàng có rất nhiều thắc mắc "Chẳng lẽ Công Chúa cũng nguyện ý cùng hắn sao???"
Với những nghi vấn ko thể giải thích, Lý Hương Quân muốn nhìn xem việc gì đang xảy ra.
Nàng dùng tay, đục một lỗ nhỏ trên cửa sổ nhưng lại không đục được.
Đáng chết, sao lại là bằng thủy tinh.
Nàng đâu biết rằng Lưu Phong đã sớm tính đến trường hợp này. Để tránh bị người khác rình coi khi đang hành sự nên đã lệnh cho gia nhân thay cửa sổ bình thường thành cửa kính, vừa an toàn lại còn đẹp mắt.
.
Ngay lúc này, trong phòng lại truyền đến 1 loạt rên rỉ kiều mỵ.
Lý Hương Quân không khỏi đỏ mặt, tim bỗng đập thình thịch, thân thể mềm mại yêu kiều bắt đầu nóng lên.
"Tiện nhân, là công chúa mà sao có thể rên lớn thế nhỉ? "Chẳng biết tại sao, nghe âm thanh trộm hoan ái, trong lòng bỗng nổi lên một cảm giác khác thường.
Nàng tự nhủ "Quên đi, ta phải đi thôi"
Do dự 1 hồi, đang chuẩn bị rời bước, trong phòng lại đột nhiên truyền đến 1 loạt rên rỉ dồn dập.
"A!", Phỉ nhi rên lớn đầy dục cảm, tiết thân thêm một lần nữa. Thanh âm kiều mỵ của nàng từ trong phong vọng ra: "Chủ nhân, Phỉ Nhi còn muốn nữa."
"A, nàng thật là dâm đãng, hai lần còn chưa đủ à." Lưu phong vỗ vào đồn bộ phì nhiêu của nào, cười hắc hắc đầy dâm đãng "Yên tâm, ta sẽ hảo hảo chăm sóc nàng."
Nghe được thanh âm chưa thỏa mãn của của Cao Lệ công chúa, Lý Hương Quân thầm nghĩ: "Cao Lệ công chúa cũng thật là lợi hại quá, đã 2 lần rồi mà vẫn chưa thoải mãn".
Ngay sau đó, thanh âm nam hoan nữ ái lại vang lên.
Thời điểm này Lý Hương Quân đã không muốn rời đi nữa, nàng trộm nghĩ, đứng bên ngoài nghe lén quả nhiên là lựa chọn đúng đắn. Thật sự kích thích a.
"Chủ nhân, thiếp không được nữa rồi."
Theo tiếng thở dốc của nam nhân, âm thanh rên rỉ của nữ nhân lại càng dồn dập, hai người lại một lần nữa lên. Lên. (mịa. lên gì phải tự biết chứ)
Cùng lúc, tiếng nam hoan nữ ái đầy kích thích làm cho thân thể Lý Hương Quân trở nên nóng bỏng, đã có chút không thể kìm chế được.
Dựa vào cửa, nàng thoáng do dự, rốt cục cũng hướng bàn tay vào giữa 2 chân mình, vừa nghe tiếng hoan ái, vừa tự vuốt ve.
Ngay lúc này trong phòng hai người đạt tới đỉnh lần thứ tư thì ở bên ngoài, thân thể Lý Hương Quân cũng rung lên, từ trong địa phương thầm kín truyền đến khoái cảm mãnh liệt dâng trào, nàng cũng đã lên theo hai người kia.
Sau khi đã kích tình, Lý Hương Quân vội vàng sửa sang lại quần áo, xoay người đi, sợ bị Lưu Phong nhìn thấy.
.
Ngày thứ hai. Dưới sư chủ trì của Lưu Phong, góp mặt cả Mộ Dung Uyển Nhi, Khuynh Thành cùng Lãnh Nguyệt, cuộc đàm phán bắt đầu. Giữa không gian lạnh lẽo của cái tháng lạnh nhất trong năm, Lưu Phong và Phỉ Nhi công chúa, một hiệp định đã được ký kết. Nội dung thì tất nhiên là giống y như 2 người đã thỏa luận trước khi "tác chiến"
Về phần khi nào cứu Nhị vương tử, Lưu Phong cuối cùng vẫn chưa đưa ra 1 thời điểm chính xác.
Đối với việc này, Phỉ Nhi cũng không thể kêu ai đc, tất cả đều là Lưu Phong vô sỉ mà ra.
Theo lời Lưu Phong giải thích, hắn phải thu thập 1 lần nữa những tư liệu về Thiên chiếu thần xã. Biết người biết ta trăm trận trăm tháng.
Ngoài ra, hắn cũng còn một số việc chưa xử lí xong nên tạm thời trong vòng mười ngày còn không thể đi được.
Phỉ Nhi bất đắc dĩ không biết làm gì hơn là tiếp tục ở lại cạnh hắn tiếp tục cuộc sống nô đãi.
.
Kinh đô-hoàng cung.
Dưới sự xúi giục của Trần hoàng hậu, Thái Tử phi cùng lão hoàng đế lại một lần nữa đối lập.
Hoàng đế đích thân dẫn Chân Long Vệ đến Đông Cung.
"Giết hết bọn cẩu nô tài này!"
Theo mệnh lệnh của Hoàng đế, mấy tên tiểu thái giám và cung nữ Đông Cung xung quanh đều bị Chân Long Vệ giết sạch.
Thái Tử phi nhìn mấy cỗ tử thi, hơi đổi sắc mặt, thất thanh kêu lên: "Bệ hạ, đây là ý gì?"
Hoàng đế hiện ra 1 tia cười lạnh, trầm giọng nói: "Điềm nhi, ngươi còn nhớ lần ta đã nói gì với ngươi ko? Ta đã nói nếu còn một lần nữa, ta sẽ giết ngươi, nhưng có vẻ ngươi vẫn bỏ ngoài tai lời của ta"
"Bệ hạ, ta không hiểu", Thái tử phi cảm thấy có chút mơ hồ, trong trí nhớ của nàng, khoảng thời gian gần đây nàng không hề gây ra sai lầm gì cả.
Hoàng đế khép hờ đôi mắt, hít một hơi dài, trầm giọng nói: " Ta nói rồi, Trần hoàng hậu mới là người đứng đầu hậu cung, ngươi chỉ đứng đầu Đông Cung. Chính là cho tới bây giờ ngươi vẫn không xem trọng lời của ta. Tại sao thái giám và cung nữ Đông Cung lại kiêu ngạo đến thế, ngay cả đến Trần hoàng hậu cũng không để vào mắt. Hơn nữa, ta còn nghe nói ngươi phái người giám sát Phượng Nghi Cung?"
Thái Tử phi khẽ nhíu mày, vẻ mặt vô tội nói: " Bệ hạ, làm sao có chuyện đó được? Sao mà ta dám phái người dám sát Phượng Nghi Cung chứ? Kể từ lần gặp trước, ta rất cung kính đối với hoàng hậu nương nương, ta tuyệt không làm ra chuyện gì bất kính với nàng."
Thái Tử phi liếc nhìn những thái giám và cung nữ đã bị giết, vội vàng giải thích: "Ngay cả thái giám và cung nữ mạo phạm đến Hoàng hậu nương nương cũng không không liên quan đến ta, không phải chủ ý của ta"
Hoàng đế vẻ mặt bình thản, nhưng chân mày hơi nhíu lại: "Nếu là như vậy, trẫm sẽ giết hết thái giám và cung nữ trong cung của ngươi, trẫm sẽ phái một số hiểu chuyện đến hầu hạ ngươi"
Thái tử phi mặc dù vô cùng khó chịu nhưng vẫn gật đầu: "Hết thảy nguyện nghe theo lời phân phó của bệ hạ!"
"Động thủ"
Theo mệnh lệnh của Hoàng đế, Chân Long Vệ đồng loạt hướng về các cung nữ và thái giám Đông Cung đại khai sát giới.
Không lâu sau, gần năm mươi thái giám và cung nữ đều bị giết, cả Đông Cung tràn ngập trong máu tanh.
Lão hoàng đế tựa hồ rất hưởng thụ cảnh chém giết và mùi vị máu tanh nồng đậm này, mỉm cười lạnh nhạt nói: "Ngày mai, những cung nữ và thái giám mới sẽ đến Đông Cung báo danh"
Thái Tử phi nghe vậy liền gật đầu, xoay người rời đi.
Lão hoàng đế cũng hừ một tiếng, lập tức mang Chân Long Vệ ly khai.
Đi vào tẩm cung, Thái Tử phi đập mạnh xuống bàn, hung hăng nói: "Trần hoàng hậu, con tiện nhân này, bổn cung từ chuyện lần trước đã cùng ngươi nước sông không phạm nước giếng. Nhưng ngươi lại bức ta như thế, ra nếu không giết ngươi thì không làm người."
"Điện hạ, chuyện này có vẻ không đơn giản như vậy"-Hắc phượng hoàng phân tích: " Ta nghĩ bệ hạ tuyệt đối không đơn giản vì Trần hoàng hậu mà xuất đầu như vậy, theo ta thấy, hẳn là hắn nhân cơ hội này để áp chế Đông Cung, tiện thể cho chúng ta một cái giáo huấn"
Thái Tử phi nghe vậy, cẩn thận suy nghĩ 1 chút, thấy rằng lời của Hắc phượng hoàng không phải không có đạo lý, chỉ là không rõ nguyên nhân. Hơn nữa nghĩ đến việc xúi giục của Trần hoàng hậu, càng không nuốt được cục tức.
"Điện hạ, nếu người không thể hạ hoả, hãy để ta đi tìm Trần hoàng hậu nói chuyện"
Hắc phượng hoàng tựa như đoán được tâm tư của thái tử phi, chủ động đưa ra đề nghị.
"Ngươi. ?" Thái Từ phi hoài nghi hỏi.
"Điện hạ yên tâm, ta sẽ đem cả lý và tình ra để khuyên bảo Trần hoàng hậu buông tay, nếu không được, ta cũng có biện pháp của mình. Tóm lại, ta cam đoan sau này sẽ không cho Trần hoàng hậu phạm tới người". Hắc phượng hoàng trong lòng cũng âm thầm tức giận, Trần hoàng hậu cũng thật là, lần trước rõ ràng chủ công đã cảnh cáo với nàng tạm dừng xuống tay với thái tử phi, nhưng nàng lại không nghe.
Bây giờ tất cả đều ko thích yên bình a.
"Mẫu thân, con yêu phụ đó thật sự quá ghê tởm, nếu người muốn, con sẽ trị cho mụ một trận để người hả giận" Hoàng Thái Tôn chẳng biết đến từ khi nào, cũng nhân tiện nói lấy lòng.
"Cút"
"Con yêu phụ đó cố nhiên đáng ghê tởm, nhưng ngươi cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì, cút ngay, đừng để ta thấy mặt ngươi.". Đối với việc tâm huyết cả đời của mình cuối cùng lại bị chính thủ hạ phản bội, oán niệm trong lòng Thái tử phi càng lớn hơn.
Hoàng Thái Tôn nghe vậy, sắc mặt vẫn bình thản, đang định nói thêm thì bị Hắc phượng hoàng dùng ánh mắt ngăn lại, ý bảo hắn nhanh chóng rời đi.
Hoàng thái tôn trong lòng thở dài 1 tiếng. Sắc mặt buồn bã, đưa mắt nhìn Thái Tử phi một cái rồi xoay người đi.
Mẫu tử phút chốc thành cừu nhân, Hoàng Thái Tôn thật sự là có chút hối hận, chỉ là người cha kia đã hứa hẹn ngôi vị hoàng đế tương lai sẽ là của hắn, ngẫm lại cũng là một việc đáng làm.
Mất tình thân mà được thiên hạ, đối với hắn mà nói cũng thật đáng giá.
Chính là hắn nào có biết, sự tình nào có đơn giản như hắn nghĩ, vì mọi người đều thèm khát cái vị trí đó, phụ hoàng của hắn bề ngoài làm ra vẻ không quan tâm, nhưng trong những năm gần đây vẫn âm thầm củng cố, không hề lơ là với vị trí chí tôn này.
"Điện hạ, xin bớt giận, ta đi tìm Trần hoàng hậu nói chuyện."
Hắc phượng hoàng cẩn thận nói trấn an vài câu, trong lúc Thái Tử phi còn đang trầm mặc, đã xoay người đi ra ngoài.
.
Sau vụ việc ở Đông cung thì Thừa Kiền Cung, Duyệt Lai Cung. cũng gặp tình huống giống như thế. Tất cả thái giám và cung nữ hiện tại đều bị Hoàng đế giết sạch, sau đó lại phái người mới đến thay thế.
Chỉ cần suy nghĩ 1 chút, ai cũng có thể nhìn ra được, chủ nhân của những cung điện này đều hạ sinh hoàng tử có trong tay hùng binh, nắm giữ quyền lực to lớn.
Điều này như một tín hiệu, Hoàng đế sẽ xuống tay với tất cả kể cả kẻ đó chính là nhi tử của mình.
Sau đó vài ngày, thậm chí đến cả một vài quý tộc tại kinh đô cũng bị Chân long vệ đến diệt môn.
Nhất thời, trong lòng mọi người đều hoang mang.
Các đại thần nhận chỉ, tạm thời hoãn thượng đình ba ngày.
Ba ngày sau, thánh chỉ của bệ hạ truyền đến, triệu các đại thần vào cung.
Bất quá, thời gian đã tới nhưng vẫn không thấy hoàng đế hiện thân.
Một số người hữu tâm phát hiện rằng, trong số quan viên tựa hồ thiếu đi rất nhiều người.
Trương Tử Ngưu lòng buồn phiền liếc nhìn long y, khẽ thở dài 1 tiếng, đế quốc sợ là sẽ có nhiều thay đổi.
"Bệ hạ tới cùng là làm sao vậy, chẳng lẽ người nghĩ rằng mình có thể vạn tuế, có thể vĩnh viễn ngồi trên chiếc ngai đó ư?"
Những người tinh ý đều có thể nhìn ra được, bệ hạ lần này chính là đại thanh tẩy, nhằm vào tất cả hoàng thân, quý tộc, kể cả nhi tử của mình, về phần nguyên nhân, tất cả mọi người ai đều cũng biết đã xảy ra chuyện gì. .
Chân trời hiện ra một đám mây đen lớn, mưa to khuynh bồn. Nhưng kể cả là nước mưa lạnh lẽo cũng không làm cho tâm bọn họ an bình được, bọn họ đứng ở đại điện, mà toàn thân đổ đầy mồ hôi lạnh.
"Bệ hạ giá đáo. ! "
Bình Luận (0)
Comment