Hi Du Hoa Tùng

Chương 844

"Thẳng thắn lắm!" Thái tử phi mỉm cười nói: "Chàng có thể nói lòng mình ra như vậy, xem ra ta cũng không có nhìn lầm nam nhân. Ta tin tưởng, tương lai chàng sẽ hoàn toàn yêu ta."

"Điềm nhi, ta nói cái này nhé, thứ cho ta mạo muội, ta có một câu hỏi cho nàng. Hãy nhìn thẳng vào mắt ta mà nói, liệu có phải nàng đem ta làm vật thế thân cho Thái tử điện hạ không?" Tuy rằng giờ phút này Lưu Phong cũng không có tình cảm luyến ái với Thái tử phi, nhưng hắn không muốn trở thành vật thế thân cho người khác. Đó là sự tôn nghiêm của nam nhân.

Đối mặt câu hỏi của Lưu Phong, Thái tử phi hơi chút trầm mặc một chút, lập tức nàng ngẩng đầu lên, chậm rãi nói: "Phong nhi, chàng đối xử với ta rất thẳng thắn, ta cũng không nghĩ muốn lừa chàng. Không sai, đã có lúc, khi ta thấy chàng như thấy bóng dáng Thái tử. Bởi vì đối với Thái tử ta còn rất hoài niệm và có chút hỗ thẹn nên ta mới thích chàng. Nhưng mà đó đều là chuyện quá khứ, hiện tại ta thực lòng thích chàng. Ta thích Lưu Phong, một nam nhân sống động chứ không phải người ở trong trí nhớ xa xưa của ta"

"Ta biết!" Lưu Phong thản nhiên lên tiếng rồi đi ra phía sau nàng, một lần nữa đem ôm nữ nhân vào trong ngực, bàn tay linh hoạt hướng về phía cổ áo của nàng và lại một lần nữa thưởng thức bộ ngực nữ nhân.

Thái tử phi khoan khoái rên rỉ vài tiếng, không biết đã bao nhiêu năm rồi cặp đào tiên của nàng mới lại một lần nữa được cảm nhận sự sưởi ấm của nam nhân. Thật tình cảm, thật mạnh mẽ, thật ấm áp.

"Điềm nhi, thoải mái không?" Lưu Phong nhẹ giọng hỏi một câu, bàn tay bắt đầu đi xuống phía dưới rõ ràng là nhằm giữa ngọc thối nữ nhân.

Dường như hiểu rõ ý định của Lưu Phong, tim Thái tử phi bắt đầu đập nhanh hơn. Thân mình cũng nhẹ nhàng run rẩy.

"Đừng động vào!" Ngay lúc bàn tay Lưu Phong sắp sờ tới chỗ đó, Thái tử phi kẹp chặt hai chân ngăn cản Lưu Phong tiến thêm.

Lưu Phong nao nao, trong bụng thầm nghĩ nữ nhân này sao còn giả bộ đứng đắn.

Tuy nhiên trên thực tế, dường như hắn đã đoán nhầm.

Thái tử phi đỏ mặt thẹn thùng nói: "Phong nhi, hôm nay không được, hôm khác được không?"

Đang ngày đại di mụ thăm hỏi? Lưu Phong dường như đã rõ nguồn gốc vấn đề. Số mình không may. Chỉ có thể để hôm khác.

"Điềm nhi, lúc này không còn sớm, ta nghĩ ta phải đi, nàng yên tâm sau này ta sẽ thường đến Đông cung gặp nàng." Nếu không thể đắc thủ, Lưu Phong cũng không muốn tiếp tục mất thời gian ở đây. Nói cho cùng, hôm nay tới Đông cung thu hoạch thật lớn. Không nói đến chuyện lập quan hệ mờ ám với Thái tử phi, chỉ riêng việc đã biết thân phận chân thật của Hoàng Gia cũng đã khiến Lưu Phong rất vui mừng.

Hắn quyết định lựa chọn một thời cơ thích hợp để gặp mặt Yến vương.

.


Sau khi Lưu Phong rời đi, Á Đương lại đi đến hỏi: "Điện hạ, chẳng lẽ người thật sự sẽ vì nam nhân này mà từ bỏ ý định làm Nữ Hoàng?"

Thái tử phi lạnh nhạt cười: "Gấp cái gì? Chẳng lẽ ngươi thật sự tin tưởng ta sẽ cam tâm làm kẻ phụ thuộc vào nam nhân sao? Tuy rằng Lưu Phong đích thực là một nam nhân ưu tú, chỉ tiếc là nam nhân đã đã làm thương tổn lòng ta. Ta tuyệt đối không dễ dàng tin tưởng hứa hẹn vả lời thề của nam nhân nào nữa. Kinh nghiệm nói cho ta biết. Nữ nhân nếu muốn sống tốt, sống hạnh phúc thì nhất định phải có quyền lực, có thế lực trong tay mình. Nhất định ta phải làm nữ hoàng. Tuy nhiên Lưu Phong là nam nhân ưu tú như vậy, ta cũng sẽ không buông tha"

"Ta muốn nam nhân ưu tú nhất trong giang sơn!" Thái tử phi suồng sã cười ha hả.

Á Đương khẽ nhíu mày nói: "Điện hạ, tiểu Hầu gia không dễ dàng bị lừa như vậy?"

"Ngươi sai rồi!" Thái tử phi sửa lại: "Ta đích xác thích hắn, điểm này ta không có nói sai. Ngươi xem, sớm hay muộn ta sẽ khiến hắn phải thích ta. Đến lúc đó, thế lực của hắn cũng để ta sử dụng. Tương lai ta làm nữ hoàng, hắn sẽ là nam phi duy nhất của ta. Bản cung sẽ ngày qua ngày sung sướng, đêm đêm hoan ca!" (DG: Đúng là thần dâm nãi nãi. : 113:)

Lưu Phong sau khi rời khỏi Đông cung cũng không lập tức trở về, mà là lén lút tới phủ đệ hiện giờ của Yến vương trong Hoàng cung.

.

Yến vương lúc này vừa mới bàn xong chuyện công đạo với Thiên Chiếu, đang một mình một người ngước nhìn không trung suy tư các việc trong lòng. Đột nhiên, Vương cảm ứng được một tu chân Nguyên Anh đang đi về phía mình.

Yến vương biến sắc mặt, lòng đầy cảnh giác, ánh mắt trầm xuống, bắt đầu lạnh lùng chăm chú nhìn về cửa cung.

Rất nhanh, thân ảnh của Lưu Phong cũng đã ra hiện ở cửa.

"Là ngươi. Sao ngươi lại tới đây?" Yến vương nhìn thấy Lưu Phong, trong nháy mắt liền cảm thấy đại sự không ổn, đoán hơn phân nửa Thái tử phi đã bán đứng Vương.

"Vương gia, không mời ta ngồi sao?" Lưu phong khóe miệng lộ ra một tia đáng giá nghiền ngẫm tươi cười, nói: "Tốt nhất bảo thuộc hạ của ngươi rời đi. Kẻo bị ta nhỡ gây thương tích thì không tốt lắm." Lưu Phong cảm giác được rõ ràng, lúc hắn vào cửa thì cũng có hơn mười đạo sát khí đang lao đến. Đối với lũ tiểu lâu la đó, chỉ cần Lưu Phong muốn thì trong khoảnh khắc có thể giết chết bọn họ.

Yến vương tuy chưa từng giao thủ với Lưu Phong, nhưng đã âm thầm đấu với nhau đã lâu như vậy nên Vương cũng rõ được bản lĩnh của Lưu Phong. Đừng để ý việc khí tức của hắn vẫn là Nguyên Anh kỳ, ngay cả tu chân Thiên Nhân kỳ cũng có vài người chết trong tay hắn. Đối với nhân vật như vậy thì cho tới giờ Vương không dám coi nhẹ.

"Hầu gia, mời!" Nếu có ý xấu thì không dám đến (nv: Lai giả bất thiện, thiện giả bất lai), Yến vương rốt cuộc là người đã trải qua sóng to gió lớn nên vẻ mặt tức thì thay đổi mỉm cười với Lưu Phong mời hắn vào cửa.

Cho dù là Lưu Phong đến với mục đích gì, đối với Yến vương mà nói cũng không thể nói rõ ra.

Hai người ngồi xuống, sau khi Yến vương sai người dâng trà thơm thì lập tức thét tả hữu lui ra, đóng cửa cung lại.

"Tiểu Hầu gia, mọi người đều là người thông minh. Nói đi, tìm ta có chuyện gì?" Yến vương trầm giọng hỏi.

"Bản hầu mới từ Đông cung ra!" Lưu Phong ung dung nói.

Tiện nhân quả nhiên đã bán đứng ta. Yến vương thật sự hối hận đã phạm sai lầm a. Cũng tự trách mình bị mê muội, đương nhiên lại tin rằng nữ nhân điên sẽ bị sự chân thành của mình làm cảm động.

Một bước sa chân ngàn năm hận.

Yến vương cười lạnh rồi nói: "Ngươi từ đâu đến, có quan hệ gì tới ta đâu? Điều ta muốn biết là rốt cuộc ngươi tìm ta vì chuyện gì?"

"Chẳng lẽ ta không thể đến thăm Vương gia?" Lưu Phong lạnh nhạt cười, ánh mắt nhìn chằm chằm Yến vương, vẻ mặt bỡn cợt: "Vương gia dường như có tâm sự, còn có chút căng thẳng"

"Không làm chuyện phụ lòng, không sợ quỷ gõ cửa, ta có gì mà phải căng thẳng cơ chứ." Yến vương không chịu kém thế, tuy rằng từ lời của Lưu Phong đã đủ sáng tỏ, nhưng mà Vương vẫn thản nhiên.

"Thật không?" Lưu Phong cười lạnh nói: "Lời của Vương gia thực không có sai, chỉ là dùng vào lúc này lại có chút không ổn đó nha."

"Chuyện tình năm đó, ta đều đã biết!" Lưu Phong đơn giản chọn cách nói rõ.

"Ngươi muốn gì?" Yến vương đột nhiên trở nên căng thẳng.

"Báo thù!" Lưu Phong trả lời rất đơn giản.

"Đừng có làm càn, nơi này là Đại nội Hoàng cung." Yến vương mặc dù có chút khẩn trương, nhưng mà trong lòng cũng không e ngại. Lưu Phong đương nhiên lợi hại, nhưng hắn cũng không phải là đô bỏ đi. Từ năm ba tuổi, Vương đã bí mật tu luyện Tử Hư Chân Long quyết do mẹ đẻ Mã Hoàng hậu truyền cho. Tuy rằng không biết tu vi tới mức độ nào, nhưng Vương tin tưởng có thể đánh một trận với Lưu Phong. Hơn nữa, Vương cũng không cho rằng Lưu Phong lại ngu đến mức động thủ trong hoàn cảnh như vậy.

"Yên tâm, ta sẽ không động thủ đâu." Lưu Phong lạnh nhạt cười nói: "Trực tiếp giết ngươi, ta biết không hề đơn giản như vậy. Nói cho cùng thì để ngươi chết như vậy há chẳng phải là quá tiện cho ngươi."

Ngừng một chút, Lưu Phong nói: "Vương gia, ngươi làm nhiều việc như vậy, chuẩn bị bao năm như vậy, không phải là muốn ngồi lên chiếc ghế kia sao? Nếu ta thành công ngồi trên ghế kia, không biết tâm tình của ngươi sẽ như thế nào?"

"Ngươi muốn tạo phản?" Yến vương thấp giọng quát.

Lưu Phong khinh thường cười cười: "Hoàng Gia, e là người muốn tạo phản chính là ngươi đó?"

"Bản hầu là Thái tôn đích thực, ghế kia vốn vẫn thuộc về ta. Thẳng thắng mà nói. cái này trước sau hoàn toàn là một âm mưu, một ý đồ tạo phản soán ngôi của kẻ tiểu nhân đê tiện." Lưu Phong trách mắng.

"Tiện nhân kia quả nhiên đã phản bội ta." Yến vương nghiến răng nói: "Lưu Phong, ta biết tiện nhân kia nhất định đã thỏa huận gì đó với ngươi. Ta phải nhắc nhở ngươi tốt nhất là rời xa nữ nhân kia. Nếu không người cuối cùng bị thương khẳng định chính là ngươi. Đó là một người điên, một nữ nhân điên hoàn toàn. Ngươi không biết, nữ nhân một khi nổi cơn điên cuồng thì đáng sợ cỡ nào." Tuy rằng Thái tử phi đã bán Vương, nhưng là từ ở sâu trong nội tâm, Yến vương không hy vọng Lưu Phong và Thái tử phi liên minh. Bởi vì trong lòng Vương đang đố kị.

"Ngươi lầm rồi, vốn cho tới bây giờ, nàng chưa bao giờ trung thành với ngươi. Thái tử phi tuy nhiên chỉ là nữ nhân đáng thương, kẻ đầu sỏ gây tội thực sự là ngươi." Lưu Phong cười lạnh nói: "Ta sẽ làm cho ngươi trắng tay"

"Cái gì thuộc về ta, thì ta sẽ lấy lại toàn bộ!" Lưu Phong tự tin nói.

"Ngươi đấu không lại ta đâu." Yến vương cố gắng khiến tâm tình của mình tỉnh táo lại, trầm giọng nói: "Ta đã chuẩn bị đã hơn hai mươi năm, ngươi căn bản không biết trong tay ta có lực lượng cường đại thế nào đâu, "

"Ngươi thực tự tin? Nhưng vì sao ta lại thấy sự sợ hãi trong ánh mắt của ngươi vậy?" Lưu Phong cười châm chọc.
Bình Luận (0)
Comment