Hi Du Hoa Tùng

Chương 890

Vừa dứt lời, Thu Sương liền bấm tay bắt pháp quyết dùng lực đại thần thông mở khóa cho Tuyết Liên Tiên tử đi vào lục đạo. Sau khi Tuyết liên tiên tử tiến vào Lục Đạo luân hồi* thì nàng tựu thi triển pháp quyết, lấy Tuyết Như Ý hộ thân để thuận lợi bắt đầu chuyển thế trùng tu.

Một lát sau, Thu Sương tiên tử mở cửa ra gọi Lưu Phong vào dặn dò: "Phong nhi, tuy rằng ngươi đã hấp thu được cực âm tiên thiên tinh nguyên của Tuyết Liên Tiên tử. Nhưng mà tinh nguyên đó ở trong cơ thể ngươi còn chưa được Nguyên Anh hoàn toàn hấp thu. Trong khoảng thời gian này ngươi phải cố gắng tu luyện. Mặt khác, ta muốn ngươi tìm một thời gian thích hợp chuẩn bị bế quan. Ta sẽ đích thân hộ pháp cho ngươi tranh thủ tu thành Thất Anh. Đến lúc đó, ngươi có thể chuyên tâm tu luyện Tử Hư Chân Long quyết. Gần đây ta tìm tòi suy tính một hồi đã phát hiện Tử Hư Chân Long quyết ngầm có ý huyền cơ, dường như liên hệ tới số mệnh. Cho nên, ngươi phải cố gắng nhiều hơn a. Tu chân đại hội sắp tới gần, mà đại kiếp nạn cũng sẽ theo đó mà đến. Trong thiên hạ, cũng chỉ có ngươi cùng Đình Nhi là người ngoại kiếp. Nếu ngươi nghĩ muốn bảo vệ cho những người yêu dấu của mình được vô sự thì nhất định phải cố gắng nhiều hơn. Nhớ kỹ, kẻ mạnh làm chủ, chỉ có thực lực mới có thể thay cho tất cả"

Lưu Phong hơi hơi rùng mình nghiêm túc gật gật đầu tán thưởng: "Di nương người cứ yên tâm đi, điệt nhi biết nên làm thế nào. Mấy ngày này xảy ra rất nhiều chuyện. Phong nhi nghĩ phải mau xử lí việc này một chút, sau đó lại bế quan tu luyện. Di nương, người xem được không?"

"Ân—!"

Thu Sương gật gật đầu hỏi tiếp: "Phong nhi, có một số việc ngươi phải tự mình nắm chắc. Di nương không có khả năng lúc nào cũng giúp ngươi, có biết không?"

"Di nương yên tâm, điệt nhi tự có chừng mực. Đúng rồi di nương, truyền thuyết về Tế Thiên tháp người có biết không?" Kỳ thật Lưu Phong đã muốn hỏi vấn đề này lâu rồi. Hắn cảm thấy với hiểu biết của di nương Thu Sương hẳn là cao hơn những gì Tu Duyên nắm được.

Thu Sương gật gật đầu trả lời: "Ta đương nhiên biết. Đó là đàn thần hiến tế ma thần. Chẳng qua mang linh hồn cúng cho ma thần để đạt được sinh mệnh vô tận thôi. Tuy nhiên cũng phải trả giá thật lớn. Đến lúc đó lại không biết có bao nhiêu gia đình vô tội chết thảm. Tuy nhiên."

Nói tói đây Thu Sương cười nói: "Kỳ thật bản thân Tế Thiên cũng không phải là tà ác, mấu chốt là để tiến hành làm chuyện gì. Phong nhi, dù sao kiến thiết Tế Thiên tháp cũng không có khả năng tránh được. Với người tài giỏi như ngươi làm đốc tạo thật tốt thì tương lai chờ khi xây xong ngươi sẽ dựa theo lời ta nói mà tiến hành nghi thức. Nhất định sẽ cầu phúc được cho lê dân bá tính thiên hạ."

"Di nương. Điệt nhi hỏi chính chuyện này, trước đây Tu Duyên cũng nói với Phong nhi rồi. Hôm nay nghe người nói như vậy thì xem ra quả nhiên là sự thật. Phong nhi sẽ không còn cố kỵ gì nữa mà hảo hảo xây." Lưu Phong rốt cục nhẹ nhõm thở phào.

"Phong nhi, chuyện ngươi cùng Ân Quý phi thì ngươi không cần để ý. Yêu là yêu, đừng để ý tới đám nhân sĩ rỗi việc phỉ báng." Hiện giờ trên dưới đế quốc tin đồn nơi nơi nên Thu Sương lo Lưu Phong chịu áp lực quá lớn mà có ý khuyên giải.

Lưu Phong thản nhiên cười: "Di nương, người yên tâm, điệt nhi cũng không để ý tới những lời người đời nói. Tuy rằng luyến ái của điệt nhi và cô cô là không theo luân thường. Nhưng mà hai bên thật tâm yêu nhau. Điệt nhi đã hứa với nàng sẽ cho nàng hạnh phúc thì chắc chắn làm được. Đúng rồi, chuyện của cô cô điệt nhi nghĩ kính nhờ di nương"

"Phong nhi, trong chúng ta sao còn nói cái gì mà kính nhờ với không kính nhờ. Chuyện gì của cô cô mà điệt nhi nói ta đều đáp ứng ngươi." Thu Sương yêu thương nhìn Lưu Phong mà nói.

"Cô cô không phải tu chân, Phong nhi lo."

Lưu Phong vừa mới mở miệng thì Thu Sương cũng đã hiểu ý tứ của hắn bèn cười: "Phong nhi, ý của ngươi ta đã hiểu. Ngươi yên tâm, về chuyện này trong lòng ta sớm đã có suy tính. Không dấu gì ngươi, bốn vị sư tôn của ngươi đã sắp xuất quan. Lúc các nàng trở về sẽ mang theo mấy khỏa đan dược mà ta tỉ mỉ bỏ công luyện chế. Đến lúc đó tự nhiên sẽ vì các nàng như Ân Quý phi chỉnh lại gân mạch, thay đổi thể chất. Yên tâm, nữ nhân của ngươi nàng nào cũng có phần"

"Di nương, điệt nhi thật không biết nên nói thế nào cho phải" Lưu Phong hơi hơi động lòng, có chút cảm động.

Thu Sương thản nhiên cười: "Ta là di nương của ngươi, việc này chẳng lẽ còn không nên làm cho ngươi sao? Được rồi, giờ không còn sớm, ngươi mau đi làm công chuyện của mình đi. Ta đi xem các nàng Khuynh Quốc tu luyện. Những ngày này, không chỉ có ngươi phải gia tăng tu luyện, các nàng cũng không có thể lơi lỏng. Ta chỉ sợ ở Tu chân Đại hội Bạch Huyền Y sẽ xuống tay với ngươi a. Mặc dù trong thời điểm Tu chân Đại hội cả ta lẫn Bạch Huyền Y đều không có cách nào ra tay. Nhưng ta biết Bạch Huyền Y là người tâm ngoan thủ lạt nên tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi. Ta nghĩ hắn cũng đã sắp xếp người đối phó với ngươi"


Những người phát tán tin đồn gần như đã bị bắt hết, nhưng mà cũng không tra được tin tức gì có thể dùng được. Những người bị bắt đều là đám tôm tép, bọn họ đều là người vì tiền mà thay kẻ khác hành động. Chung qui với tình hình cụ thể thì họ đều không biết.

Tình thế cũng không lắng lại, ngược lại mỗi ngày trước cửa Hoàng cung đều có đám học trò tình nguyện, kẻ sĩ, dân chúng càng ngày càng nhiều. Bọn họ thỉnh cầu bệ hạ ban lệnh đưa Ân Quí phi dâm loạn cung đình đi lăng trì xử tử giữ nghiêm kỷ cương. Thậm chí cũng có kẻ hò hét thỉnh cầu bệ hạ tróc nã Lưu Phong, điều tra rõ chân tướng sự tình.

Đám đông giận dữ thực nguy hiểm, lão Hoàng đế còn chưa hoàn toàn lẩn thẩn. Dưới áp lực trọng đại đành phải phái người tuyên triệu Lưu Phong diện thánh để chất vấn. Đương nhiên, lão Hoàng đế làm như vậy chẳng qua cũng chỉ để làm bộ.

Sau khi đi tới Thượng thư phòng thì Lưu Phong phát hiện bên trong có không ít đại thần.

Trong đó có một gã quan viên tầm trung niên mà vừa mới vào cửa thì Lưu Phong cũng đã nghe được lời hắn nói, dường như đang thỉnh cầu lão Hoàng đế bức Trịnh vương giao Ân Quý phi ra.

Lưu Phong bỗng nhiên ngẩng đầu, trong hai mắt hiện lên hai luồng sáng tối sầm nhìn thoáng qua vị quan viên kia, thì ra là Đô Sát viện đại nhân.

"Trịnh vương khanh đã đến rồi—!"

Lão Hoàng đế ngẩng đầu nhìn thoáng qua Lưu Phong, thản nhiên nói: "Bên ngoài tung tin đồn chắc khanh đã biết, khanh có điều gì nói không?"

Lưu Phong lạnh lùng nói: "Lời đồn ngăn cản sự sáng suốt"

Tên quan viên Đô Sát viện lúc trước cười khẩy bước ra khỏi hàng tấu trình: "Trịnh vương điện hạ, ta nghĩ sự tình cũng không giống ngài nói chỉ là lời đồn, mà là sự thật. Ít nhất, hiện tại ngài căn bản không thể nào phản bác này chứng cớ. Ân quý phi dâm loạn hậu cung thực vô sỉ với người trong thiên hạ. Hy vọng ngài có thể đem ả giao ra đây để lăng trì xử tử nhằm giữ vững kỉ cương triều đình"

Lưu Phong nghe vậy, cảm giác trong lòng bàn tay có chút rét run, ngón tay phải có chút run rẩy, lạnh lùng nhìn tên quan viên kia.

Trong mắt hiện lên vài đạo sát ý, hận không thể ngay lập tức đem hắn giết đi. Tuy nhiên. Hắn, hắn phải bình tĩnh để ứng phó, ngàn vạn lần không thể xúc động.

"Xin hỏi vị đại nhân này xưng hô như thế nào?" Lưu Phong cảm thấy được vị quan viên này có chút lạ mắt, không nhớ nổi tên.

"Tại hạ tân nhậm chủ quản Đô Sát viện, Yến Sĩ Kiệt—!" Quan viên kia giới thiệu qua về thân phận của mình.

Lưu Phong thản nhiên nói: "Ra là Yến đại nhân sao? Ngươi thân là chủ quản Đô Sát viện hẳn là hiểu được cái gì gọi là bằng chứng? Hiện giờ cái gọi là chứng cớ chỉ là tin đồn vô căn cứ, cũng không có gì là chứng cứ rõ ràng. Trừ phi ngươi có thể tìm được cái gọi là nhân chứng ra. Nếu không đây chỉ là hãm hại"

Nói tới đây, Lưu Phong trầm giọng nói: "Ta có lý do hoài nghi, ngươi tham gia bịa đặt và truyền bá chuyện này. Nếu không ngươi sẽ không đứng giữa triều đình mà đúng sai lẫn lộn"

Yến Sĩ Kiệt mềm mỏng liếc nhìn Lưu Phong đứng bên cạnh, trong mắt toát ra vẻ bội phục khác lạ nhưng lập tức thản nhiên nói: "Điện hạ, hy vọng ngài sẽ không vu cáo tùy tiện người khác."

"Vu cáo?"

Lưu Phong cười gằn khinh thường nói: "Thân là quan Chủ quản Đô Sát viện, trong kinh đô xuất hiện tin đồn như vậy. Vốn các ngươi nên tra rõ thủ phạm. Nhưng hiện giờ lại ở trong này thêm dầu vào lửa vẫn còn e thiên hạ chưa loạn. Ta hỏi ngài, Ân Quý phi bạo bệnh bỏ mình đã có bệ hạ ban chiếu bố cáo cho thiên hạ. Hiện giờ ngươi làm như vậy phải chăng là hoài nghi bệ hạ lúc trước che giấu sự thật."

Lời này vừa nói ra, lão Hoàng đế đã vội phối hợp giận dữ quát lớn: "Lớn mật cho Yến Sĩ Kiệt. Khanh dám nghi ngờ trẫm. Hoài nghi trẫm?"

Yến Sĩ Kiệt thấy lão Hoàng đế tức giận nhưng tuy kinh bất loạn nói đầy nghiêm trang: "Bệ hạ, vi thần cũng không dám hoài nghi người, chỉ là e rằng ngài thiên vị người khác?"

Lưu Phong âm thầm cả kinh, người này xem ra khó đối phó a. Phỏng chừng là tay chân thân tín của Tĩnh Vương gia có lẽ mình nên cẩn thận ứng phó a.

"Yến đại nhân, lời này của ngươi là có ý tứ gì?" Lưu Phong quát lạnh tanh: "Ý của ngươi là ta dối lừa bệ hạ?"

"Đúng sai thế nào, đều có phán xét—!"

Yến Sĩ Kiệt pha có thâm ý liếc nhìn Lưu Phong rồi nói: "Nói thật, điện hạ, vi thần đến bây giờ còn có chút hoài nghi đối thân phận của ngài. Ta suy nghĩ a, nếu năm đó ngài là con trưởng của Trịnh vương năm đó thì vì cái gì mà thông gian cùng Ân Quý phi. Thật sự là làm cho người ta khó có thể tưởng tượng."

"Muốn chết—!"

Lời này vừa nói ra, Lưu Phong lập tức giận dữ cũng không cách nào giữ được bình tĩnh vung chân đá Yến Sĩ Kiệt làm hắn văng đến cột chống của điện cách đó không xa.

Một cước này của Lưu Phong tuy rằng từ cơn thịnh nộ nhưng mà cũng có chừng mực, cũng không hề dùng nhiều lực. Cho nên một cước đá ra chỉ làm Yến Sĩ Kiệt bị gẫy mấy cái xương, ói ra một búng máu mà thôi còn sinh mệnh cũng không hề bị uy hiếp.

"Lưu Phong, ngươi muốn giết người diệt khẩu?" Yến Sĩ Kiệt tuyệt đối không ngờ dưới tình huống như vậy mà Lưu Phong dám ra tay với mình. Hắn lau vết máu quanh miệng chỉ vào Lưu Phong mắng: "Tặc tử nhà ngươi, hôm nay cho dù là liều cái mạng này thì ta cũng muốn vạch trần tội lỗi của ngươi"

Lưu Phong cười khẩy đi tới nắm chặt cánh tay của Yến Sĩ Kiệt. Chỉ nghe thấy răng rắc một tiếng, cánh tay phải của Yến Sĩ kiệt đã muốn gãy rời.

Yến Sĩ Kiệt bị đau kêu lên vài tiếng, giận dữ hét: "Tổ tôn thông dâm, thiên lý bất dung. Lưu Phong ngươi cùng Ân Quý phi sẽ không có kết cục tốt."

Lưu Phong nghe vậy thì trong mắt đích thực để lộ sát khí. Hắn lấn tới một bước đặt chân lên ngực Yến Sĩ Kiệt. Chỉ cần hắn muốn mà nhẹ nhàng giẫm xuống thì Yến Sĩ Kiệt sẽ bị mất mạng.

Mắt thấy sự tình lộn xộn đén như vậy lão Hoàng đế vội vàng quát: "Trịnh vương, dừng tay—!"

Lưu Phong lạnh lùng nhìn thoáng qua lão Hoàng đế nhưng cũng không để ý tới, mà chỉ lạnh lùng nói: "Yến Sĩ Kiệt, hôm nay tự ngươi tìm đến cái chết, không trách được ta"

Thượng thư phòng lập tức ồn ào. Từ xưa đến nay, vua có lệnh thì quần thần phải theo. Nhưng hôm nay Lưu Phong chẳng những động thủ đánh đại thần ở trước mặt Hoàng đế, hơn nữa ngay cả thánh chỉ của Hoàng đế cũng không để ý tới. Chuyện như vậy thì từ thời cổ cũng không có a. Tuy nhiên lúc này không ai đến chỉ trích Lưu Phong, sợ mình mang vạ vào thân.

Lão Hoàng đế nhíu cau mày, tức giận nói: "Trịnh vương, không được làm càn."

Lưu Phong ngẩng đầu lên, ánh mắt chuyển sang nhìn lão Hoàng đế, mặt không chút biến sắc mà nói: "Làm càn không phải là vi thần, mà là Yến Sĩ Kiệt. Ân quý phi là cô cô của thần, không kể nàng hiện giờ sống chết thế nào, nhưng thần cũng không thể dễ dàng tha thứ hắn nói những lời bất kính."

"Hoàng gia gia, vi thần muốn giết hắn, hy vọng người không ngăn cản vi thần" Lưu Phong thản nhiên nói.

"Lớn mật—!" Lão Hoàng đế vỗ Long Ỷ giận dữ nói: "Trong triều đình, đâu dung cho ngươi hành hung?"

Trong lòng Lưu Phong bốc lửa giận, hắn biết mình hôm nay không thể lui được nữa, bằng không có thể khiến cho những người đó xem nhẹ. Di nương nói đúng, kẻ mạnh làm chủ. Nếu mình biểu hiện mạnh mẽ một ít thì có lẽ đám a dua trong triều đình cũng không dám dính vào. Nếu đã không có đám a dua quấy nhiễu, thì đồng đảng của Tĩnh Vương gia dường như cũng không dám làm loạn thành chuyện lớn. Hơn nữa, còn có thể khiến cho thân phận của bọn họ lộ ra ánh sáng.

Do dự một hồi, Lưu Phong nói nghiêm túc: "Hoàng gia gia, hy vọng người hiểu được là Tôn nhi không làm càn. Nhưng mà vi thần rõ ràng đang loại bỏ con sâu làm rầu nồi canh cho đế quốc"

Lưu Phong cười gằn tiếp tục: "Thân là thần tử mà cũng không để ý thân phận của mình. Việc nghe theo lời đồn tạm chưa nói, không ngờ lại dám đứng giữa triều chỉ trích một Quý phi và một Vương gia. Thần tử có kiến thức như vậy chính là vô cùng ngang ngược"

Lời này vừa nói ra, cả quần thần ồn ào. Tuy nhiên đám a dua không có lập trường cũng hơi kinh hãi, ngay cả ánh mắt nhìn Lưu Phong cũng đã thay đổi.

Lão Hoàng đế giận dữ nhưng lại cười gằn mà nói: "Trịnh vương, uổng cho ngươi thông minh một đời nhưng đến chuyện hôm nay lại có chút xúc động. Yến Sĩ Kiệt đương nhiên có sai, nhưng tội không đáng chết. Hơn nữa, khanh cũng không có quyền giết chết hắn. Ngược lại hành động của ngươi lại là ở coi rẻ triều đình."

Lúc này Yến Sĩ Kiệt đã bị Lưu Phong đánh gần chết, có điều hắn nằm mơ cũng không ngờ chính mình lại rơi vào một kết cục như vậy. Lưu Phong to gan làm hắn bất ngờ.
* Luân hồi lục đạo (theo Kinh Phật) Sáu đường tái sinh. Chỉ các dạng đời sống trong luân hồi. Người ta phân biệt ba thiện đạo và ba ác đạo. Ba thiện đạo gồm cõi: nhân, thiên và a-tu-la. Ba ác đạo gồm: ngạ quỷ, địa ngục và súc sinh.
Tong đó A tu la la một trong sáu nẻo tái sinh, khi thì được xem là hạnh phúc hơn người, khi bị xem là đau khổ hơn (đọa xứ). Loại A-tu-la hạnh phúc là các loài chư thiên cấp thấp, sống trên núi Tu-di hoặc trong các lâu đài trong hư không. Loại A-tu-la đau khổ là loài chống lại chư Thiên.
Bình Luận (0)
Comment